Siêu Cấp Binh Vương

Chương 236

Sau khi nở nụ cười, lông mày của Hoàng Phủ Kình Thiên nhíu lại, thở dài thật sâu, nói: "Lần này không có thuận lợi đoạt lại Phật tổ Xá Lợi, chỉ sợ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã ly khai Hoa Hạ. Áp lực phía trên không nói, hiện tại CIA nước Mỹ triệt để phẫn nộ rồi, đã ở trong nước họ triển khai lùng bắt, rất nhiều đặc công của chúng ta đã bị bắt. Ai!"



Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, kỳ thật hắn cảm giác Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có lẽ không có ly khai Hoa Hạ, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hiện đang ở bên cạnh Phùng Phong, nhất định là có mục đích gì đó, mục đích còn không có đạt được thì hắn làm sao có thể ly khai? Hơn nữa, với tính cách của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hắn cũng tuyệt đối sẽ không giao Phật tổ Xá Lợi cho người khác mang đi, khả năng Phật Tổ Xá Lợi còn ở trên người hắn rất cao. Chỉ là, Diệp Khiêm không biết có nên đem chuyện này nói cho Hoàng Phủ Kình Thiên nghe không.



Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Lão đầu tử, ta ngược lại là có một cái biện pháp, ít nhất có thể tạm thời giải quyết phiền toái do CIA nước Mỹ gây ra."



Hoàng Phủ Kình Thiên con mắt sáng ngời, nói: "Biện pháp gì? Nói mau, nói mau."



"Ta nhớ lúc thủ hạ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng đặc công CIA giao dịch, có mấy người Nhật Bản đột nhiên vọt ra, xem bọn hắn tư thế khẳng định cũng là vì Phật tổ Xá Lợi. Chúng ta sao không..." Diệp Khiêm làm một cái thủ thế "Ngươi minh bạch", cũng không có đem lời nói hết ra.



"Ngươi nói là chúng ta đem chuyện này đổ lên đầu người Nhật Bản?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói.



Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Chuyện này đối với các ngươi mà nói có lẽ không khó a? Thả tin tức ra ngoài, rồi lại như là trong lúc vô tình bị CIA nước Mỹ biết được, vậy là có thể thuận lợi đổ tội cho Nhật Bản?"



"Diệu, diệu!" Hoàng Phủ Kình Thiên dừng một chút, vừa cười vừa nói, "Tiểu tử ngươi, so với lính của ta đều giỏi hơn. Như thế nào? Làm lính của ta được không? Ta trực tiếp cho ngươi hàm trung tá."



Diệp Khiêm lắc đầu, kiên quyết nói: "Không làm. Ta chịu không được ước thúc, huống hồ, nếu ta làm lính của lão, chỉ sợ đội trưởng đã chết đi của ta sẽ trực tiếp từ trong mộ leo ra giết ta."



"Ai!" Hoàng Phủ Kình Thiên thở dài, nói: "Chuyện năm đó phía trên hoàn toàn chính xác làm không đúng, thế nhưng mà đây cũng là vì quan hệ quốc tế ah."



Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Quan hệ quốc tế tốt đẹp thì như thế nào? Làm như vậy sẽ chỉ làm cho những quốc gia kia càng thêm xem thường người Hoa Hạ mà thôi, sẽ chỉ làm cho bọn hắn cảm thấy chúng ta dễ bị khi dễ, leo lên trên đầu chúng ta mà đi."



Hoàng Phủ Kình Thiên ngạc nhiên thở dài, nói: "Trên nhiều khía cạnh, cách làm của Hoa Hạ quả thật là quá nhu hòa. Kỳ thật, quân tịch của Điền Phong vẫn còn bảo lưu trong quân đội Hoa Hạ, hắn vẫn là binh sĩ Hoa Hạ tốt nhất."



"Hừ!" Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Như vậy chuyện lúc trước bọn họ đối ngoại tuyên bố huỷ bỏ quân tịch của hắn, thậm chí còn đưa hắn lên toà án quân sự thì sao. Ngươi nên biết, đối với một người lính mà nói, quan trọng nhất là cái gì, không phải tánh mạng, mà là vinh dự. Các ngươi tước đoạt vinh dự mà hắn tân tân khổ khổ mới tranh giành được, rồi lại ở trên miệng nói hắn là binh sĩ tốt nhất, chẳng phải là chuyện buồn cười sao?"



...



Mười mấy năm trước, Điền Phong nhân lệnh bảo hộ thủ tướng Nhật Bản đến thăm Hoa Hạ, cùng thủ tướng Nhật Bản đến đây còn có phu nhân và con gái.



Điền Phong vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thời khắc kia, chết cũng sẽ không quên. Sau khi cuộc viếng thăm kết thúc, lúc Điền Phong bảo hộ bọn hắn đến sân bay, thủ tướng Nhật Bản dùng tiếng Nhật nói với con gái của mình tỏ vẻ khinh miệt đối Hoa Hạ: "Bọn heo kia vĩnh viễn đều ngu như vậy, thật cho là chúng ta đến Hoa Hạ là để xúc tiến đầu tư, hừ, sớm muộn có một ngày, quân đội Nhật Bản chúng ta sẽ lần nữa thống trị mảnh đất này. Con nhớ kỹ, bọn heo kia chỉ là dân tộc thấp kém mà thôi, mà chúng ta là dân tộc ưu tú nhất thế giới."



Bọn hắn cho rằng Điền Phong nghe không hiểu, đáng tiếc, Điền Phong nghe rành mạch, rõ ràng. Lúc ấy phản ứng duy nhất của Điền Phong là phẫn nộ, dị thường phẫn nộ, đối với một người lính mà nói, vũ nhục quốc gia của hắn vũ nhục dân tộc của hắn, còn nghiêm trọng hơn so với vũ nhục cá nhân hắn. Hắn phẫn nộ chỉ vào thủ tướng Nhật, dùng ngôn ngữ Nhật đáp lễ nói: "Nhẫn nại không phải là nhu nhược, chó Nhật vĩnh viễn tự cho là đúng, năm đó bị đánh như chó nhà có tang, hôm nay còn không biết xấu hổ nói mình là dân tộc ưu tú nhất trên thế giới, chẳng biết xấu hổ."



Gia đình thủ tướng Nhật thật không ngờ Điền Phong vậy mà nghe hiểu ngôn ngữ của họ, hoặc là bọn hắn căn bản không quan tâm Điền Phong có nghe hiểu hay không, lúc này phẫn nộ không thôi, chỉ vào Điền Phong mắng, muốn trách cứ hắn. Ngay sau đó, vài tên đặc công Nhật Bản đi theo thủ tướng lần này, liền nhao nhao hướng Điền Phong công kích. Một đôi bốn, Điền Phong tuy ăn chút thiệt thòi, nhưng vẫn đem toàn bộ bọn họ quật ngã.



Kết quả...



Hoa Hạ vì cho đảo quốc một cái công đạo, vì một quan hệ hư vô mờ mịt, tước bỏ quân tịch của Điền Phong và đưa hắn lên toà án quân sự. Một binh sĩ vì quốc gia đã lập rất nhiều chiến công hiển hách lại vì một mối quan hệ quốc tế hư vô mờ mịt mà mất đi tiền đồ.



Tuy cũng không có phán quyết, nhưng đối với Điền Phong mà nói, cuộc đời của hắn đã triệt để bị hủy, vinh dự mà hắn dùng tánh mạng đổi về, trong nháy mắt biến mất không còn gì nữa.



Nhưng mà, Điền Phong sau khi rời khỏi Hoa Hạ thành lập Nanh Sói, tình cảm đối với Hoa Hạ vẫn khắc sâu trong lòng. Hắn chưa bao giờ quên mình đã từng là một gã quân nhân, là chiến sĩ thủ hộ quốc gia thủ hộ dân tộc thủ hộ dân chúng. Nếu như cho hắn cơ hội lần nữa, hắn vẫn chọn làm như vậy, đây là tâm huyết quân nhân, là hào khí đàn ông.



Sau khi thành lập Nanh Sói, mỗi lần Hoa Hạ có việc muốn nhờ, Điền Phong đều nghĩa bất dung từ, hơn nữa đều không so đo được mất.



Chuyện này cũng không phải Điền Phong nói ra, mà là một lần chấp hành nhiệm vụ đến Hoa Hạ trong lúc vô tình nghe được. Đối với chuyện này, tất cả thành viên Nanh Sói đều tràn đầy phẫn nộ.



Từ khi Diệp Khiêm chính thức tiếp nhận Nanh Sói, tuy còn dành cho Hoa Hạ đủ khả năng trợ giúp, nhưng thù lao lại không thể thiếu. Cũng không phải là vì tiền, mà vì cảm thấy Hoa Hạ đối xử với Điền Phong quá bất công nên muốn thay hắn trút giận, Diệp Khiêm đã từng phát lời thề, sớm muộn có một ngày hắn sẽ đem tro cốt Điền Phong an táng tại nghĩa trang liệt sĩ.



...



Hoàng Phủ Kình Thiên thật sâu thở dài, hắn biết rõ chuyện này quốc gia quả thật là làm sai, nhưng vì lợi ích của quốc gia, không thể không hi sinh Điền Phong. Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có tiếp tục tranh luận với Diệp Khiêm, cũng căn bản không nghĩ tranh luận, sự tình đúng sai, không phải hắn có khả năng quyết định.



Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt chạy trở về, trong tay cầm lấy chao vừa mới mua, kích động chạy đến bên cạnh Diệp Khiêm, nóia: "Sư phụ, chao đã được mua về, ngài nếm thử!"



Diệp Khiêm tiếp nhận chao mà Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mua về, nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Đều nguội lạnh à?"



Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sững sờ, trên trán không khỏi bò đầy hắc tuyến, nghĩ thầm, xa như vậy, lái xe đi mua nó cũng sẽ nguội lạnh, chớ nói chi là chạy bộ qua lại.



Diệp Khiêm trừng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Nguôi như vậy ngươi nói ta như thế nào ăn? Ăn xong đau bụng thì phải làm sao? Đi mua lại đi."



"Cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chấn động, kinh ngạc mà hỏi.



"Như thế nào? Không muốn a, vậy coi như xong, tự ta đi mua." Diệp Khiêm vừa nói vừa làm bộ muốn đứng lên.



"Sư phụ, ngài ngồi, ngài ngồi. Ta đi mua, ta đi mua ngay." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cắn răng, nói. Hắn biết rõ đây là Diệp Khiêm đang khảo nghiệm hắn, vì để cho Diệp Khiêm thu nhận hắn, hắn ăn chút đau khổ thì có là gì, trước khổ sau ngọt nha. Ngẫm lại sau này mình tra tấn người khác, thật là thoải mái a.



Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.



Hoàng Phủ Kình Thiên thoả mãn cười cười, vẻ mặt vui mừng, phảng phất đã trông thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sau khi được Diệp Khiêm huấn luyện xong, trở thành trụ cột của gia tộc Hoàng Phủ.



Sau một thời gian, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lần nữa chạy trở về, thở không ra hơi, rõ ràng rất mệt mỏi, nếu như không phải nắm lấy cái ghế, chỉ sợ đứng cũng không vững."Sư... Sư phụ, ngươi nhìn xem, ta một mực đều để trong ngực, nhất định nó sẽ không nguội. Ngươi nếm thử, nhìn xem ăn được không." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không kịp thở nói.



Diệp Khiêm tiếp nhận, đặt ở bên cạnh mũi ngửi một chút, nhíu lông mày, nói: "Toàn là mùi mồ hôi, làm sao ăn à?"



Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Diệp Khiêm, hít thật sâu một hơi, nói: "Sư phụ, ngươi chờ một chút, ta sẽ đi mua lần nữa." Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy xuống.



"Lão đại, hắn có thể chịu nổi không?" Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ly khai, Ngô Hoán Phong nhịn không được hỏi.



Diệp Khiêm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bước chân của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rõ ràng đã có chút lảo đảo, chạy tới chạy lui xa như vậy, hiển nhiên là rất mệt mỏi. Hiện tại duy nhất chèo chống lấy hắn chính là nghị lực."Kỳ thật vân đề không phải ở chỗ hắn có thể chịu đuôc hay không, mà là hắn có nghị lực hay không." Diệp Khiêm nói, "Hoán phong, ngươi lặng lẽ đi theo hắn, nếu như hắn xỉu ở trên đường thì đưa hắn đi bệnh viện."



Ngô Hoán Phong nhẹ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.



Hoàng Phủ Kình Thiên vui mừng, cảm kích nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp Khiêm a, Thiếu Kiệt giao cho ngươi ta rất yên tâm, về sau ngươi phải thay ta quản giáo hắn nhiều hơn. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì gọi điện thoại cho ta, chỉ cần là chuyện không trái pháp luật, ta nhất định nghĩa bất dung từ."



Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Lão đầu tử, đây không giống như tác phong của ngươi nha."



Hoàng Phủ Kình Thiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Xú tiểu tử, ngươi không nói móc ta là cảm thấy khó chịu có phải không?"



Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Uống trà, uống trà!"



"Không được, ta còn có chuyện phải đi về xử lý, cũng không thể cùng ngươi tiếp tục hàn huyên." Hoàng Phủ Kình Thiên đứng lên, nói, "Ngươi cũng trở về đi, gần đây Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân hình như không an phận ah."



Diệp Khiêm khóe miệng hiện ra nụ cười tà, nói: "Tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhấc lên không nổi sóng gió gì, lão hơi đâu mà lo cho mệt."



"Giống nhau, giống nhau! Ha ha!" Hoàng Phủ Kình Thiên nói xong, hai người nhìn nhau cười cười.
Bình Luận (0)
Comment