Siêu Cấp Binh Vương

Chương 256

Không phải Diệp Khiêm giả bộ trang bức, mà là hắn không muốn đem thân phận của mình nói ra, Lâm Hải dù sao cũng là phó bí thư Tỉnh ủy, nếu như có con rể ở trong hắc đạo, chỉ sợ kẻ thù chính trị sẽ mượn cớ này chèn ép hắn. Ý tứ trong lời nói của Lâm Hải Diệp Khiêm cũng nghe ra, rõ ràng là là ám chỉ Diệp Khiêm đừng ở thành phố Hàng Châu náo loạn quá mức; bất quá cho dù hắn không nói, Diệp Khiêm cũng không có muốn làm lớn chuyện, thành phố Hàng Châu không phải là mục tiêu của hắn, hắn đến đây chỉ vì giết Phùng Phong mà thôi.

Diệp Khiêm hiện tại càng muốn mau chóng giải quyết Phùng Phong, sau đó trở lại thành phố Thượng Hải tọa trấn, thế cục bên kia càng ngày càng khẩn trương hơn. Diệp Khiêm có chút không rõ ràng chính là tại sao Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại ở bên cạnh Phùng Phong, nếu như biết mình muốn đối phó Phùng Phong, không biết hắn sẽ có phản ứng gì. Là ai cũng không giúp không đếm xỉa đến, hay là trợ giúp Phùng Phong? Diệp Khiêm chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, không gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là tốt nhất.

Cục diện thành phố Hàng Châu Diệp Khiêm cũng không rõ ràng, chỉ biết Sơn Đại Vương Phùng Phong, những thứ khác thì có chút mờ mịt. Rời khòi nhà Lâm Hải, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Trần Thăng. Diệp Khiêm vẫn cảm thấy người trẻ tuổi này rất đáng giá kết giao bằng hữu, ít nhất biểu hiện bên ngoài của hắn rất phong độ, không có tật xấu của quan nhị đại, ngược lại là có bộ dạng của người khiêm tốn.

Trần Thăng nhận được điện thoại của Diệp Khiêm, rất rõ ràng có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn rất nhanh đáp ứng cuộc hẹn với Diệp Khiêm. Từ khi từ chỗ bạn gái Dịch Quân Như biết Diệp Khiêm mới chính thức là lão bản của tập đoàn Hạo Thiên, Trần Thăng càng có ý tứ thân cận. Đối với hắn là người từng du học nước ngoài, hiểu biết của hắn đối với tập đoàn Hạo Thiên càng rõ ràng hơn so với người bình thường, tập đoàn Hạo Thiên có thể nói là một đế quốc buôn bán, hoàn toàn có thể dựa vào tài lực của một tập đoàn so với kinh tế của một quốc gia.

Địa điểm gặp nhau là một quán bán cafe, lúc Diệp Khiêm đến nơi, thì Trần Thăng đã ở đó chờ, bên cạnh còn có một vị nam tử ước chừng 30 tuổi, mặc một bộ âu phục màu trắng, đeo một cặp kính gọng bằng vàng, vẻ mặt không hề tươi cười. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, ẩn ẩn cảm giác nam tử này cũng không đơn giản.

Sau khi đơn giản hàn huyên, Diệp Khiêm ngồi xuống. Trần Thăng giới thiệu nói: "Diệp Khiêm, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Lý Tể Thiên."

Lý Tể Thiên rất có lễ phép vươn tay, nói: "Đại danh của Diệp tiên sinh như sấm ở bên tai, Lí mỗ đã sớm muốn làm quen. Không nghĩ tới Trần Thăng lại là bạn của ngài, thật đúng là trùng hợp ah."

Lý Tể Thiên là ai, khả năng có một ít người cũng không biết. Đều nói người được đặt ở trên mặt bàn đều là chút ít tiểu nhân vật, lời này có nhất định được đạo lý. Đều nói Bill Gates là người giàu nhất thế giới, kỳ thật đây chẳng qua là người được một số gia tộc đưa lên mà thôi, Lý Tể Thiên là đại nhân vật ẩn giấu ở tỉnh Chiết Giang thậm chí là Hoa Hạ.

Tại thành phố Hàng Châu, nhắc đến Sơn Đại Vương Phùng Phong thì không ai không biết, bất quá thế lực của hắn căn bản không thể so với Lý Tể Thiên. Lý Tể Thiên, ba mươi bốn tuổi, nhân vật đại biểu cho phú nhị đại bản địa, chuyên môn làm đầu tư tài chính cùng khai phát hải ngoại, đầu tư câu lạc bộ hội viên cao cấp trong nước. Quanh năm đều ở kinh đô, thành phố Thượng Hải cùng nước ngoài, cũng ít khi hiện thân tại thành phố Hàng Châu, nghiễm nhiên là một Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.

Một ít nhân vật thượng tầng đều biết, tại thành phố Hàng Châu, Lý Tể Thiên mới thật sự là lão đại, Phùng Phong trong mắt hắn bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Thời đại này đã không còn có thương nhân thuần túy, có lẽ thân phận phú nhị đại tại thành phố Hàng Châu cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng người mới ba mươi bốn tuổi mà có thể áp đảo Sơn Đại Vương Phùng Phong, thì không phải chỉ cần thân phận phú nhị đại là có thể làm được.

Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên bắt tay một chút, nói: "Lý tiên sinh quá khen."

Sau khi ngồi xuống, Trần Thăng mở miệng đơn giản giới thiệu một chút thân phận của Lý Tể Thiên, nói tiếp: "Diệp Khiêm, nếu như ngươi không phải đến thành phố Hàng Châu rồi, ta còn đang chuẩn bị đi thành phố Nam Kinh bái phỏng ngươi một chút, ngươi bây giờ đã là người nổi tiếng của thành phố Nam Kinh ah."

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ngươi cũng không cần giễu cợt ta nha." Trần Thăng sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười.

Lý Tể Thiên cũng phụ họa lấy nở nụ cười một chút, nói: "Ta đối với Diệp tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu, đã sớm muốn cùng Diệp tiên sinh gặp mặt."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Lý tiên sinh cất nhắc Diệp mỗ nữa à."

Lý Tể Thiên nhìn người trước mắt cùng hắn bình khởi bình tòa, chỉ có 20 tuổi đầu, chợt sinh ra một loại ảo giác hắn đã già. Hắn mới ba mươi bốn tuổi, đang ở độ tuổi hoàng kim a! Trong vòng tròn quan hệ của hắn, người ở độ tuổi này đạt được thành tựu như hắn, ở Hoa Hạ cũng không có nhiều. Không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện một người so với hắn còn nhỏ hơn mười tuổi. Hơn nữa còn là một người có thể cùng hắn đứng ngang hàng, có thể nào không làm cho hắn cảm giác hắn đã già. "Chúng ta đều là bằng hữu của Trần lão đệ, vì vậy chúng ta cũng đừng khách sáo nữa,xưng hô tiên sinh ngược lại có vẻ không được tự nhiên......"

Lý Tể Thiên lời còn chưa nói hết, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười một chút ngắt lời nói: "Vậy ta gọi ngươi là Lý đại ca a!"

Lý Tể Thiên hơi sững sờ, đại ca, xưng hô thế này rất thoải mái. "Ta đây tựu vô lễ, gọi ngươi một tiếng Diệp lão đệ rồi, ha ha." Lý Tể Thiên vừa cười vừa nói.

"Lý đại ca, lời khách sáo ta cũng không muốn nói nhiều, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Diệp Khiêm thủy chung cảm thấy lời khách sáo quá nhiều là thừa thải, tất cả mọi người là người thông minh, không cần phải nói những lời khách sáo kia.

"Ha ha, Diệp lão đệ quả nhiên là người sảng khoái, ta thích." Lý Tể Thiên ha ha cười cười, nói, "Kỳ thật thế lực của Diệp lão đệ tại thành phố Nam Kinh ta biết rõ một ít, cho nên lần này nhờ có Trần lão đệ làm người trung gian, thật ra là muốn cùng Diệp lão đệ đàm phán chuyện hợp tác."

"Hợp tác? Phương diện nào? Lý đại ca tại sao lại nghĩ đến ta?" Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, hỏi. Diệp Khiêm không phải là người dễ dàng nói lời thật lòng với người khác, thịt mỡ đưa tới cửa Diệp Khiêm không thể không cân nhắc ở trong đó có phải hay không tồn tại vấn đề gì, dù sao thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ đem chỗ tốt đưa đến cho ngươi.

"Nếu như ta nói ta thuần túy là bởi vì thưởng thức ngươi, cho nên mới tìm ngươi hợp tác, ngươi tin sao?" Lý Tể Thiên cười nói, trong ánh mắt nhìn không ra là trêu tức hay là nói thật.

"Ta nghĩ ra ta có cái gì đáng để ngươi thưởng thức." Diệp Khiêm nói. Có chút cẩn thận từng li từng tí, không thể bởi vì ham một ít món lời nhỏ mà chôn vùi chính mình, thì có chút không đáng. Diệp Khiêm thầm nghĩ, chuyện này có phải là dẫn sói vào nhà hay không.

"Lý do? Vì cái gì nhất định phải có lý do?" Lý Tể Thiên bộ dáng tươi cười dần thu lại, hiện lên khuôn mặt buồn bã. Người đầu tư tài chính, cần chính là tính toán tinh vi cùng phân tích lý tính, thế cho nên hắn có rất ít mặt chân tình, dù cho ngẫu nhiên có, nhưng cũng bị người khác coi như diễn kịch.

Đối với loại buôn bán đàm phán này, Diệp Khiêm khẳng định thua kém Lý Tể Thiên rất nhiều, nếu như đổi lại là Tống Nhiên, tình hình nhất định sẽ là một phen tranh luận kịch liệt. Bất quá, nhờ kinh nghiệm đàm phán với các quan chức, Diệp Khiêm vẫn vững vàng cố thủ ý nghĩ của mình, sẽ không dễ dàng dao động. Thông qua vừa rồi Trần Thăng đối với Lý Tể Thiên giới thiệu, Diệp Khiêm cũng cảm giác ra thủ đoạn của hắn, một người đã có hơn mười năm trong lĩnh vực kinh doanh, lại còn cùng quan chức tỉnh Chiết Giang thậm chí trung ương có quan hệ, lại lấy lí do thưởng thức mình mà hợp tác, hiển nhiên là không có sức thuyết phục.

Diệp Khiêm không nói gì, yên lặng chờ Lý Tể Thiên tiếp tục nói.

"Ngươi chỉ dùng một thời gian ngắn lại có thể thống nhất hắc đạo thành phố Nam Kinh, đánh bại Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, thu sản nghiệp của bọn họ vào trong tay, chuyện này khiến ta khâm phục không thôi. Ta nhìn trúng là năng lực của ngươi, ta chắc chắn ngươi có thể leo lên vị trí rất cao, cho nên ta muốn trước khi người khác nhận ra năng lực của ngươi, vượt lên trước hợp tác với ngươi." Lý Tể Thiên nói.

Diệp Khiêm chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười, không nói gì. Lý Tể Thiên bỗng nhiên có cảm giác như đánh vào bông gòn, hoàn toàn không có nơi để bám vào. Hơn chục năm chìm nổi trong giới kinh doanh, số lần Lý Tể Thiên đàm phán không dưới nghìn lần, có thể nói là cao thủ đàm phán, nhưng hôm nay đối mặt với Diệp Khiêm, lại bỗng nhiên cảm giác tất cả chiêu số mà hắn sở hữu đều không dùng được.

Đây cũng chính là chỗ cao minh của Diệp Khiêm, đối với đàm phán Diệp Khiêm tự nhiên không bằng Lý Tể Thiên, bất quá Diệp Khiêm không quá quan tâm đến chuyện chổ tốt đưa tới cửa, cho nên bộ dáng rất vô vi. Cái này, có lẽ là vô chiêu thắng hữu chiêu a.

Dừng một chút, Lý Tể Thiên nói tiếp: "Ngươi, có thể mượn nhờ nhân mạch của ta phát triển thế lực, ta cũng có thể từ trên người ngươi không ngừng thu lợi ích. Đây là đầu tư theo như nhu cầu, cớ sao mà không làm?"

Quan điểm này, Diệp Khiêm ngược lại còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao lợi ích mới là nguyên nhân hợp tác, chỉ cần có lợi ích chung, như vậy quan hệ hợp tác liền không thể bị phá vỡ. Nhưng mà Diệp Khiêm đối với Lý Tể Thiên biết dù sao quá ít, tuy thông qua vừa rồi giới thiệu cũng hiểu rõ năng lực của hắn, nhưng cụ thể đến trình độ nào, thì Diệp Khiêm lại hoàn toàn không biết.

Nói thật, lợi nhuận của tập đoàn Hạo Thiên rất lớn, Diệp Khiêm không cần phải bởi vì một cái nhân tố không ổn định tùy tiện đi hợp tác với Lý Tể Thiên. Đương nhiên, trọng yếu hơn vẫn là Diệp Khiêm không rõ ràng năng lực của Lý Tể Thiên tại Hoa Hạ đến cùng có bao nhiêu, mình có thể từ đó đạt được bao nhiêu lợi ích, đây mới là mấu chốt.

Diệp Khiêm có chút lắc đầu, Lý Tể Thiên hoàn toàn giật mình, có chút sờ không ra đầu mối. "Như thế nào? Không được sao?" Lý Tể Thiên có chút vội vàng hỏi, hắn lần đầu tiên cảm giác người trẻ tuổi trước mặt so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn, hắn vẫn đánh giá quá thấp Diệp Khiêm. Hắn thậm chí còn không biết kế tiếp phải làm như thế nào để tiếp tục, những kế hoạch mà hắn chuẩn bị cơ hồ toàn bộ đều không thể sử dụng được.
Bình Luận (0)
Comment