Siêu Cấp Binh Vương

Chương 322

Diệp Khiêm cười khan hai tiếng, mãnh liệt hút vài hơi thuốc, bóp tắt tàn thuốc, nói: "Ta muốn biết là nhiệm vụ gì? Đừng quá khó a, ta là người rất sợ làm việc nặng, nếu nhiệm vụ quá khó, ta sợ làm không được."

"Ha ha, theo ta được biết, tựa hồ còn không có nhiệm vụ nào mà Diệp Khiêm ngươi làm không được nha." Hồ Nam Kiến ha ha nở nụ cười, nói, "Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, trước mắt thì có một cái nhiệm vụ, hi vọng ngươi có thể vất vả một chút."

"Nhiệm vụ gì? Phó thủ tướng Hồ hay là nói thẳng a, giấu giấu diếm diếm khiến ta khó chịu." Diệp Khiêm nói.

"Ta từng nghe Hoàng Phủ cục trưởng nhiều lần nhắc sự oai hùng trên chiến trường của lính đánh thuê Nanh Sói, cho nên ta được sự nhờ cậy của máy vị lãnh đạo bên quân đội, muốn mời ngươi giúp bọn họ huấn luyện binh lính một chút, có được không?" Hồ Nam Kiến nói.

"Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều, phó thủ tướng Hồ không sợ ta làm cho hào khí toàn bộ quân doanh hư mất?" Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói.

Hồ Nam Kiến ha ha nở nụ cười, nói: "Nếu ta sợ thì đã không mời ngươi đi quân doanh hỗ trợ huấn luyện? Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, nếu như ta đã đem những chiến sĩ kia giao cho ngươi, thì ta đây tuyệt đối là đối với ngươi hoàn toàn yên tâm."

"Bất quá gần đây khả năng không có thời gian, sắp bước sang năm mới rồi, ta phải ở nhà qua hết năm, lại còn phải đi thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, cho nên, có thể muộn một chút hay không?" Diệp Khiêm nói. Đi quân doanh hỗ trợ huấn luyện một chút, chuyện này cũng không có gì, hơn nữa còn do đích thân phó thủ tướng Hồ mở lời, còn đem máy vị lãnh đạo quân đội đều kéo vào, nếu như hắn không đáp ứng, thì thật sự có chút không thể nào nói nổi.

"Không có sao, không có sao, chuyện này cũng không vội, cũng không thể khiến ngươi ngay cả đón bữa cơm đoàn viên đều không kịp ăn a, ha ha." Hồ Nam Kiến nói.

"Phó thủ tướng Hồ có thể thông cảm, tiểu tử vô cùng cảm kích." Diệp Khiêm nói.

"Ah, đúng rồi, còn có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi biết rồi." Hồ Nam Kiến nói, "Trước khi ta đến thành phố Thượng Hải, nha đầu Khả nhi có để cho ta chuyển cáo với ngươi, lúc nào có rảnh thì đi kinh đô gặp nàng. Còn nói, ngươi bây giờ trên danh nghĩa là bạn trai của nàng."

Diệp Khiêm đổ mồ hôi hột, sợ nói gấp: "Phó thủ tướng Hồ, chuyện kia... Chuyện kia... Là Hồ Hội nói hưu nói vượn, ta cùng nàng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu."

Hồ Nam Kiến trông thấy bộ dạng bối rối của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, không có nghĩ tiểu tử này lúc nhìn thấy chính mình lại không bối rối, mà nhắc đến chuyện nam nữ lại lộ ra vẻ khẩn trương như thế. "Ha ha, ngươi không cần khẩn trương, như thế, coi như ngươi là bạn trai của Hội nhị thì cũng không có quan hệ gì, con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện tình cảm trai gái ta sẽ không nhúng tay vào." Hồ Nam Kiến nói.

Diệp Khiêm cười khan, không nói gì. Nói thật, Diệp Khiêm thật đúng là không tin bây giờ còn có người đối với hôn nhân của con cái không can thiệp, đánh chết hắn cũng không tin. Dù sao Diệp Khiêm không biết trong hồ lô Hồ Nam Kiến đang bán cái gì, còn vẻ giống như là tán thành cho hắn cùng Hồ Hội lui tới với nhau, chẳng lẽ lão không cân nhắc đến thân phận của hắn? Không sợ hắn tạo thành ảnh hưởng gì không tốt?

Dù sao Diệp Khiêm đối với thái độ của trung ương càng ngày càng có chút nhìn không thấu, cảm giác bọn họ đối với hắn có chút quá dung túng. Diệp Khiêm thật sự không nghĩ ra bọn họ tại sao lại làm như vậy. Bất quá, loại chuyện này Diệp Khiêm biết rõ cho dù hắn có hỏi, bọn họ cũng sẽ không trả lời.

Đêm đó, Diệp Khiêm tự nhiên là thiết yến chiêu đãi Hồ Nam Kiến, Vương Bình cùng Bộc Học Cứu tự nhiên cũng tham dự, chuyện này để cho hai người vui mừng không thôi. Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu củng tham dự, cử chỉ vừa vặn của hai nữ nhân làm cho Hồ Nam Kiến tán thưởng không thôi. Bốn gã cục Quốc An đi theo bảo vệ Hồ Nam Kiến, không có tham dự, mà ở ngoài cửa đảm nhiệm lấy nhiệm vụ bảo hộ. Chuyện này liên quan đến an toàn của phó thủ tướng Hồ, bọn hắn cũng không dám sơ sẩy.

Không khí tiệc tối coi như không tệ, Hồ Nam Kiến cũng không phải loại người cường thế, phần lớn đều dùng ngữ khí nói chuyện nhà. Chỉ có điều Vương Bình cùng Bộc Học Cứu vẫn bộ dạng có chút kinh sợ, cùng rất ít nói chuyện, mà ngay cả rượu cùng thức ăn đều ăn uống rất ít. Diệp Khiêm ngược lại không có gì cố kỵ, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.

Chỗ ngủ, tự nhiên không cần Diệp Khiêm đi an bài, đây là chuyện của Hoàng Phủ Kình Thiên. Huống hồ, Diệp Khiêm cũng không muốn phiền toái, vạn nhất đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, thì hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

...

Tiếng chuông năm mới rốt cục vang lên!

Diệp Khiêm mang theo Tống Nhiên trở lại nhà lão tía mừng lễ năm mới, vốn đã nói Lí Hạo cả nhà ở cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng có thể là do Tết âm lịch là thời kì phải tăng cường trị an, cho nên cũng không có cách nào tới. Lâm Nhu Nhu thì mấy ngày trước đã đi máy bay trở về nhà, mặc dù có chút lưu luyến không rời, bất quá đây cũng là chuyện không có cách nào. Tiểu biệt thắng tân hôn nha.

Bữa cơm đoàn viên không có đi khách sạn ăn, mà là ở nhà của lão tía, cả nhà xuất động, Diệp Khiêm tay cầm muôi, Tống Nhiên cùng Diệp Lâm phụ trách hái lặt rau, Hàn Tuyết cùng lão tía thì làm trợ thủ. Không khí rất hòa hợp, nghiễm nhiên là người một nhà.

"Nhiên tỷ tỷ, ngươi chừng nào thì gả cho ba ba của em?" Diệp Lâm vừa lặt rau, vừa nhìn Tống Nhiên bên cạnh, nháy nháy mắt hỏi.

"Chuyện kia phải xem ba ba của ngươi lúc nào nguyện ý lấy tỷ." Tống Nhiên vừa cười vừa nói.

"Nhiên tỷ tỷ yên tâm đi, ba ba của em rất nghe lời em đấy, em sẽ nói giúp tỷ, cam đoan ba ba của em sẽ lấy tỷ về nhà chồng." Tiểu nha đầu nói.

"Vậy tỷ tỷ cám ơn em trước." Tống Nhiên sờ lên đầu Diệp Lâm, nói, "Vậy em có thích tỷ làm mụ mụ của em không?"

"Chuyện này sao, vậy thì phải xem Nhiên tỷ tỷ cho Lâm Lâm bao nhiêu tiền mừng tuổi." Diệp Lâm vừa cười vừa nói.

"Đúng là quỷ tham tiền, giống y chang ba ba của em." Tống Nhiên liếc nàng một cái, ôn nhu nói.

"Đó là đương nhiên rồi, em về sau cũng muốn giống như ba ba, trở thành người trên muôn người." Diệp Lâm rất nghiêm túc nói.

Tống Nhiên có chút sửng sốt, lập tức cười cười, nói: "Muốn trở nên giống như ba ba của em là chuyện không dễ dàng ah, vậy em bây giờ phải cố gắng nha."

"Lâm Lâm đã chậm rãi học được." Diệp Lâm vừa nói vừa vụng trộm nhìn sang Diệp Khiêm đang bận rộn trong phòng bếp, tiến đến bên tai Tống Nhiên, nhẹ giọng nói, "Nhiên tỷ tỷ, em cho ty biết một chuyện, nhưng tỷ không được kể lại cho ba ba của em nha."

"Ừ, tỷ tỷ cam đoan không nói." Tống Nhiên có chút tò mò.

"Lần trước, trong lớp em có một đứa mắng em là con hoang, em đã gọi người đánh cho hắn một trận, ngày hôm sau, mặt tiểu tử kia sưng lên giống như đầu heo, hì hì." Diệp Lâm nói.

Tống Nhiên không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Em có thể gọi người đến?"

Diệp Lâm gật gật đầu, nói: "Trong lớp có rất nhiều nam hài tử yêu thích em, em kêu bọn họ đánh hắn, bọn họ tự nhiên không dám không động thủ."

"Híz-khà-zzz..." Tống Nhiên không khỏi chấn động, tiểu nha đầu này quá không đơn giản, tuổi còn nhỏ đã hiểu được làm thế nào lợi dụng người khác, xem ra sau khi lớn lên rất có thể sẽ trở thành Diệp Khiêm thứ hai a.

"Nhiên tỷ tỷ, tỷ không thể kể lại cho ba ba của em a, bằng không thì ba ba khẳng định sẽ mắng em." Diệp Lâm nói.

Tống Nhiên mỉm cười, nói: "Vậy em cho tỷ chỗ tốt gì?" Kỳ thật Tống Nhiên rất rõ ràng, nếu như chuyện này để cho Diệp Khiêm biết, chỉ sợ chẳng những sẽ không mắng Diệp Lâm, khả năng liền ngay cả nhà tiểu hài tử kia đều bị đập một trận, Diệp Khiêm nổi danh là kẻ bao che khuyết điểm a.

"Ừ?..." Diệp Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cùng lắm thì về sau em sẽ kêu ba ba cho tỷ làm vợ cả."

Tống Nhiên có chút dở khóc dở cười, nhìn tiểu nha đầu này, nói: "Như thế nào? Em còn muốn ba ba của em lấy nhiều lão bà à?"

"Đương nhiên a, lần trước ba ba mang Nhu Nhu tỷ tỷ trở về, em cảm thấy Nhu Nhu tỷ tỷ rất đáng yêu, làm lão bà của ba ba rất tốt. Tỷ nếu không giúp em giữ bí mật, em sẽ để cho ba ba của em lấy tỷ làm tiểu lão bà, đến lúc đó vợ cả có thể khi dễ tỷ rồi." Diệp Lâm bộ dáng rất chân thành nói.

Tống Nhiên cười khổ một tiếng, tiểu nha đầu này mặc dù có chút ngây thơ, bất quá từ cách thức nói chuyện, cũng có thể thấy được tiểu nha đầu này không đơn giản a, luôn tranh thủ lợi ích bản thân lớn nhất.

Nghe hai người ở chỗ này huyên thuyên, Diệp Khiêm vừa xào rau, vừa nói: "Các ngươi đang nói gì đấy? Thần thần bí bí, không phải là muốn làm chuyện xấu gì chứ?"

"Không có, không có!" Diệp Lâm cuống quít xua tay, nói.

"Thật không có?" Diệp Khiêm hiển nhiên không tin tiểu nha đầu này, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng liền biết.

"Thật không có, con chỉ cùng Nhiên tỷ nói đợi tí nữa ba ba sẽ cho con bao nhiêu tiền mừng tuổi." Diệp Lâm nói.

"Không tin!" Diệp Khiêm lắc đầu, nói.

"Ai nha, phụ thân, đây là chuyện của nữ nhân, ba ba phải hỏi rõ ràng như vậy sao?" Diệp Lâm chơi xấu, nói.

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, mọi người cũng đều bị bộ dáng của Diệp Lâm làm cười to không thôi. Đặc biệt là lão tía, nụ cười sáng lạn trên mặt giống như mùa xuân trăm hoa đua nở.

Không bao lâu, đồ ăn toàn bộ làm xong. Diệp Khiêm bắt đầu bày bát đũa, tế tổ tiên, đây là quy củ của Hoa Hạ, bữa cơm đoàn viên nhất định phải cho lão tổ tông ăn trước. Bởi vì Diệp Khiêm không biết cha mẹ hắn còn sống hay không, cho nên cũng xếp đặt bát đũa cho cha mẹ của hắn. Vài phút qua đi, Diệp Khiêm chuẩn bị bát đũa xong, liền kéo Diệp Lâm xuống dưới lầu đốt pháo,bữa cơm tất niên cũng chính thức bắt đầu.

Diệp Khiêm rót đầy ly rượu trước mặt lão tía, sau đó, rót cho Tống Nhiên một chút rượu, cuối cùng đem ly rượu trước mặt hắn rót đầy. Buông bình rượu, nói: "Tiểu Tuyết, em cùng Lâm Lâm uống nước ngọt a."

"Ừ!" Hàn Tuyết nhẹ gật đầu, nàng chịu không được mùi vị rượu đế, ngữi một chút là cảm thấy choáng váng, chớ nói chi là uống. "Ba ba, con muốn uống!" Diệp Lâm kêu lên.

"Tiểu hài tử, uống rượu cái gì." Lão tía sẳng giọng.

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Không có sao, nó muốn uống thì cho nó uống, không cho nó nếm chút đắng, là nó không biết sợ hãi." Nói xong, rót cho Diệp Lâm một chút rượu.
Bình Luận (0)
Comment