Siêu Cấp Binh Vương

Chương 389

Pha trà cần phải chú ý, uống trà cũng giống như vậy. Diệp Khiêm cũng không có khát nước giống như Vương Hổ, sau khi nói cảm tạ, liền nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp ba ngụm nhỏ, sau đó mới uống hết. Nước trà nóng hổi lập tức theo cổ họng tiến vào trong dạ dày, khắp lỗ chân lông đều phảng phất tản ra dòng nước ấm.

"Hiện tại người trẻ tuổi biết cách uống trà cũng không nhiều, không tệ!" Khổng Hạo lộ ra ánh mắt tán thưởng, nói. Diệp Khiêm lúc trước nhẹ nhàng nháp ba ngụm nhỏ, một là nhấm nháp hương trà, hai là vì lễ tiết. Đây cũng chính là cái gọi là trà đạo.

"Trà đạo như nhân đạo, uống trà kỳ thật cũng là một loại thái độ đối đãi nhân sinh." Diệp Khiêm chậm rãi nói. Mấy thứ đồ chơi này, trước kia hắn cũng không hiểu, bất quá sư phụ Lâm Cẩm Thái của hắn rất thích uống trà, cũng thường xuyên cùng Diệp Khiêm giảng một ít về trà đạo cùng đạo lý nhân sinh, dần dà, Diệp Khiêm cũng chầm chậm thích trà đạo.

"Nói đi, ngươi đến tìm ta với mục đích gì?" Khổng Hạo uống trà xong, sau khi chậm rãi đặt chén trà xuống, liền nói.

"Khổng lão tiên sinh đã nói thẳng, ta đây cũng không quanh co lòng vòng." Diệp Khiêm nói, "Không biết Khổng lão tiên sinh có biết chuyện hội đấu giá sẽ diễn ra ba ngày sau?"

"Có nghe nói." Khổng Hạo nói.

"Vậy không biết Khổng lão tiên sinh có biết món đồ áp trục gì không?" Diệp Khiêm rất có kiên nhẫn, tuyệt không sốt ruột, chậm rãi hỏi.

"Ngươi nói là Hỏa Vẫn?" Khổng Hạo dừng một chút, nói, "Xác thực là một món đồ tốt, bất quá ta chỉ nhìn thấy nó qua hình ảnh, lại chưa từng gặp ở ngoài đời, ngươi nếu như muốn để cho ta giúp ngươi chế tạo một thanh đao giống như Hỏa Vẫn, thì ngươi cần phải lấy nó ra cho ta xem một chút."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, sau đó liền mừng rỡ không thôi, lời này rõ ràng là nói Khổng Hạo đã đáp ứng nha. Ngăn chặn tâm tình kích động, Diệp Khiêm cuống quít nói: "Không có vấn đề, đêm nay ta sẽ lấy nó cho ngươi xem. Bất quá, thời gian rất ngắn, ba ngày sau là đấu giá hội rồi, không biết Khổng lão tiên sinh có thể trong thời gian ba ngày tạo ra một thanh Hỏa Vẫn giống như vậy hay không?"

"Thời gian đúng là quá ngắn, muốn tạo một thanh đao giống Hỏa Vẫn như đúc, thì nhất định phải ở mặt sức nặng, vẻ ngoài cùng với niên đại cần phải hạ không ít công phu." Khổng Hạo nói, "Bất quá ngươi trước tiên hãy đem Hỏa Vẫn đến cho ta xem trước, ta mới có thể trả lời câu hỏi của ngươi. Không có xem qua vật thật, ta cũng không dám cam đoan lúc nào mới có thể hoàn thành."

"Không có vấn đề. Khổng lão tiên sinh chờ một lúc, ta đi gọi điện thoại!" Diệp Khiêm vừa nói vừa đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài, bấm số điện thoại của Jack, kêu hắn đem Hỏa Vẫn mang tới.

Jack có chút sửng sốt, nói: "Lão đại, như vậy không được tốt cho lắm? Ngươi nếu như muốn, thì lúc đấu giá ta mua cho ngươi là được, hiện tại lấy đi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty bảo an Thiết Huyết."

"Không có việc gì, ngươi cứ làm theo lời ta là được, ta cam đoan ba ngày sau Hỏa Vẫn sẽ xuất hiện trên đấu giá hội." Diệp Khiêm có thể hiểu cách nghĩ của Jack, dù sao bọn họ cũng không quan tâm chút tiền ấy, mua thanh đao kia là được rồi, cần gì phải làm loại chuyện mổ gà lấy trứng này.

Diệp Khiêm mà nói đã nói đến như vậy, Jack tự nhiên sẽ không đi phản đối thêm nữa. Cùng Diệp Khiêm ở chung lâu như vậy, đối với tính cách của Diệp Khiêm, Jack vẫn hiểu rõ, tự nhiên minh bạch Diệp Khiêm sẽ không ngốc đến mức đi làm chuyện mổ gà lấy trứng, Diệp Khiêm nói ba ngày sau sẽ đem Hỏa Vẫn trả lại, thì sẽ trả lại. Sau khi đáp ứng, Jack liền cúp điện thoại.

Bởi vì chuyện này mang tính chất nghiêm trọng, nên Jack tự mình đi một chuyến đến tủ bảo hiểm đem Hỏa Vẫn lấy ra, sau đó liền lái xe chạy đến chỗ của Diệp Khiêm.

Sau khi gọi điện thoại xong, Diệp Khiêm đi trở về bên trong phòng, sau khi ngồi xuống, nhìn Khổng Hạo nhẹ gật đầu, nói: "Ta đã phái người đi lấy, rất nhanh sẽ mang qua đây."

Khổng Hạo có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không phải là chủ thanh dao Hỏa Vẫn chứ? Vậy vì sao ngươi lại muốn lấy nó ra đi bán đấu giá?" Hiển nhiên, Khổng Hạo cũng không ngờ rằng Diệp Khiêm lại có thần thông quảng đại như vậy, còn tưởng rằng Diệp Khiêm cũng giống như những thương nhân đồ cổ khác, vì kiếm lấy lợi nhuận, cầm ra bảo bối của mình làm bộ muốn tiến hành đấu giá, sau đó lại tìm Khổng Hạo nhờ chế tạo ra đồ giả để thay thế. Đến lúc đó vừa nhận được tiền, lại có thể giữ lại món đồ cổ.

Diệp Khiêm nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Khổng Hạo, đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn, cuống quít nói: "Khổng lão tiên sinh ngàn vạn đừng hiểu lầm, thanh đao Hỏa Vẫn cũng không phải của ta, chỉ là công ty của ta phụ trách công tác bảo an của hội đấu giá lần này, cho nên lấy Hỏa Vẫn ra cũng không khó." Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: "Khổng lão tiên sinh xin cứ yên tâm đi, món đồ ngài làm giả, chỉ cần thông qua nghiệm chứng của giám định đại sư, thì ta sẽ dùng tiền mua lại nó."

Khổng Hạo càng cảm thấy kinh ngạc rồi, hoàn toàn không rõ ý tứ của Diệp Khiêm, nếu là như vậy, thì cần gì phải làm đồ giả, mua lại không phải là xong sao? Diệp Khiêm đương nhiên là có tính toán của hắn, nếu hắn trực tiếp mua lại thanh Hỏa Vẫn tại hội đấu giá, khẳng định sẽ bị người dòm ngó, sau đó sẽ có ý đồ cướp đoạt. Mà đem đồ thật đổi thành đồ giả thì lại khác, hắn cũng không cần phải tốn công tốn sức đi bảo hộ, nhưng lại hoàn toàn có thể cố ý để cho người khác đánh cắp nó, đến lúc đó hắn có thể đường hoàng đem đồ thật lưu lại, mà ánh mắt của mọi người sẽ chuyển dời đến tên trộm cắp kia.

Đương nhiên, điểm mấu chốt ở trong đó là phải tạo ra một thanh Hỏa Vẫn giống như đúc, sau đó lại mua chuộc những giám định đại sư đem thanh đao Hỏa Vẫn giả nói là đồ thật, như vậy mới không có người hoài nghi a.

"Nguyên lai ngươi là Diệp Khiêm, là người mà trên giang hồ đang bàn tán đã thu phục được Hồng Môn cùng Thanh bang, tiêu diệt tập đoàn Phi Tường, thực là có mắt như mù, thất kính thất kính ah." Khổng Hạo nói, hắn tuy không phải người trên đường phố, nhưng cũng thuộc về tam giáo cửu lưu, đối với chuyện trên đường phố cũng biết một ít, thông qua công ty bảo an Thiết Huyết, liền có thể đoán được thân phận của Diệp Khiêm.

"Khổng lão tiên sinh quá đề cao rồi, xấu hổ không dám nhận ah." Diệp Khiêm hàn huyên nói, không có ngữ khí cao ngạo, cũng không có quá khiêm tốn, bình tĩnh, không sợ hãi.

Không bao lâu, ngoài cửa liền vang lên âm thanh xe ô tô. Diệp Khiêm nhìn Vương Hổ, hắn cuống quít đứng dậy đi ra mở cửa, chỉ thấy Jack từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng lấy một cái hộp gấm. Jack đi đến trước mặt Diệp Khiêm, đưa hộp gấm cho Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, đồ vật ở bên trong!" Quay đầu trông thấy Khổng Hạo ngồi bên cạnh, có chút sửng sốt, không rõ lai lịch của Khổng Hạo, hắn đoán không ra Diệp Khiêm muốn hắn đem Hỏa Vẫn đến nơi này làm cái gì.

Diệp Khiêm đem hộp gấm đặt ở trước mặt Khổng Hạo, làm một thủ thế "Mời". Khổng Hạo rõ ràng có chút kích động, hai tay vậy mà nhịn không được có chút run rẩy, đó là một loại cảm giác hưng phấn khi thấy đồ vật mà mình yêu thích. Chỉ cần là đồ cổ, Khổng Hạo đều yêu thích, thanh đao Hỏa Vẫn là thanh Ma Đao trong truyền thuyết, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Đợi một chút!" Khổng Hạo nói xong, cuống quít đứng dậy hướng toilet đi đến, sau đó Diệp Khiêm liền nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy ở bên trong. Rửa tay, đây đã là thói quên của Khổng Hạo rồi, từ lần đầu tiên đụng vào đồ cổ, Khổng Hạo đều rửa sạch hai tay của mình, theo cách nói của hắn, thì đây là một loại tôn kính đối với đồ cổ.

Vương Hổ cũng có chút kích động, có chút không thể chờ đợi được muốn mở hộp gấm ra nhìn thanh đao hút máu trong truyền thuyết này một chút. Ngược lại là Diệp Khiêm, lộ ra phi thường bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào. Kỳ thật, không có ai biết, giờ phút này trong nội tâm của Diệp Khiêm đã là ba đào mãnh liệt rồi, trái tim đang đập gia tốc vì hưng phấn. Diêp Khiêm rất yêu thích vũ khí lạnh, thanh đao trong truyền thuyết này làm cho hắn không thể ức chế nổi sự hưng phấn trong tâm.

Không giống với Huyết Lãng, Hỏa Vẫn còn có thể tìm kiếm ra xuất xứ cùng truyền thuyết về nó. Diệp Khiêm muốn nhìn xem nó có giống như trong truyền thuyết, miệng vết thương do bị nó cắt sẽ chảy máu không ngừng hay không. Đối với Huyết Lãng xuất xứ, căn bản không có nơi nào để tìm kiếm, bất kể là chính sử hay là dã sử, đều không có. Cho nên, đối với Huyết Lãng chỉ là vì yêu thích, đó là một loại yêu thích đơn thuần, cũng không phải bởi vì nó có cố sự như thế nào.

Sau nửa ngày, Khổng Hạo mới từ trong toilet đi ra, nước trên tay đã lau khô. Đi đến trên ghế sô pha ngồi xuống, Khổng Hạo hít thật sâu một hơi, nhìn Diệp Khiêm, sau đó mới chậm rãi vươn tay. Giống như là phảng phất muốn chạm đến một món đồ dễ vỡ, phi thường coi trọng.

Chậm rãi mở hộp gấm ra, trong chốc lát, một đạo hào quang bảy màu bắn ra, rất là chói mắt. Hào quang là do chuôi đao Hỏa vẫn phát ra, thân đao lại lộ ra phong cách cổ xưa, không giống như là sắt thép tạo thành, càng giống như đươc điêu khắc từ gỗ mà thành.

"Oa..." Vương Hổ không khỏi sợ hãi thán phục một tiếng, có chút khống chế không nổi muốn giơ tay sờ lấy. Khổng Hạo cuống quít cản tay Vương Hổ lại, quát: "Đừng nhúc nhích!" Thái độ khẩn trương của Khổng Hạo, làm cho Vương Hổ nhảy dựng vì sợ hãi, cuống quít rút tay về.

"Ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết của Hỏa Vẫn sao? Đây chính là một thanh đao hút máu, vạn nhất rạch đứt da của ngươi, vậy thì sẽ chảy máu đến chết." Khổng Hạo nói.

"Đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, chưa chắc là thật sự." Vương Hổ nói. Bất quá lời nói mặc dù nói như thế, Vương Hổ cũng không dám giơ tay ra sờ nữa. Giống như lời Khổng Hạo đã nói, vạn nhất truyền thuyết là sự thật, lúc đó hắn có thể sẽ chết có chút oan uổng a. Hơn nữa, cũng không biết vạn nhất thật là như vậy, những bác sĩ lang băm có thể giúp hắn cầm máu không nữa.

"Thà rằng tin là có, không thể tin là không." Khổng Hạo nói, "Chúng ta làm cái nghề này, đầu tiên phải có một loại thái độ tôn kính đối với đồ cổ, phải tin tưởng hết thảy truyền thuyết về nó, có như vậy mới có thể tạo ra tác phẩm giống nó nhất."

Hào quang của Hỏa Vẫn, cũng dần dần thu lại, giống như là sát khí của con người, bị tận lực che giấu. Nếu như không phải lúc trước chứng kiến, giờ phút này trông thấy thanh đao này, ngoại trừ cảm thấy nó có tạo hình quái dị, vẻ bên ngoài xinh đẹp, thì không thể tưởng tượng ra nó sẽ có uy lực lớn như vậy.

Khổng Hạo cẩn thận từng li từng tí vươn tay, cầm chặt chuôi đao Hỏa Vẫn, chậm rãi cầm nó từ trong hộp gấm lấy ra.
Bình Luận (0)
Comment