Siêu Cấp Binh Vương

Chương 412

Sau khi đến công ty bảo an Thiết Huyết, Diệp Khiêm đem chuyện của Mặc Long nói cho Jack nghe, lại để cho hắn nghĩ biện pháp tra xem người đem Hỏa Vẫn ra đấu giá là ai. Nguyên bản, nếu không có sự đồng ý của người rao bán, thì người phụ trách đấu giá hội tuyệt đối không thể để thông tin của người rao bán lộ ra ngoài. Bất quá, thành viên công ty bảo an Thiết Huyết dù sao cũng là người phụ trách an toàn hội đấu giá lần này, mà Jack bây giờ cũng là người có uy tín danh dự tại thành phố Thượng Hải, tin tưởng người phụ trách hội đấu giá lần này sẽ bán mặt mũi cho hắn.

Nếu là chuyện của Mặc Long, Jack tự nhiên là nghĩa bất dung từ. Dù sao, đợi đến lúc sau khi bán thanh đao Hỏa Vẫn, người phụ trách hội đấu giá phải đem chi phiếu giao cho người rao bán, đến lúc đó muốn gặp người rao bán có lẽ không có gì khó.

Mặc Long ở lại trong công ty bảo an Thiết Huyết, dù sao thì hắn không có nhà riêng ở bên ngoài, mà hắn cũng không thích ở khách sạn, cho nên liền ở lại chỗ này. Diệp Khiêm thì còn phải đi về nhà, thời gian mà hắn ở lại thành phố Thượng Hải chỉ sợ cũng không dài, cho nên quyết định ở cùng tiểu nha đầu Diệp Lâm kia.

Lúc chạng vạng tối thời Diệp Khiêm đi đón tiểu nha đầu tan học, sau khi đưa nó về nhà, hắn cố ý gọi điện thoại cho Lâm Nhu Nhu, nói cô về sớm một chút để chiếu cố tiểu nha đầu. Nói cách khác, Diệp Khiêm thật đúng là sợ tiểu nha đầu không có cơm ăn.

Về phần Hỏa Vẫn, liền đưa cho Mặc Long giữ rồi, nếu là đồ đạc của hắn, tự nhiên vật phải quy nguyên chủ. Kỳ thật, Diệp Khiêm cũng rất tò mò, Mặc Gia có còn tồn tại hay không, nếu như còn tồn tại chỉ sợ sẽ là một thế lực không nhỏ đi a.

Lúc Diệp Khiêm trở lại biệt thự thì tiểu nha đầu đã ngủ. Chỉ có một mình Lâm Nhu Nhu ở nhà, Diệp Khiêm hiếu kỳ hỏi Tống Nhiên sao không ở nhà, Lâm Nhu Nhu nói sáng hôm nay Tống Nhiên đã đi công tác. Sau khi nói "ah" một tiếng, Diệp Khiêm ngồi xuống trên ghế sa lon. Thần sắc của hắn có vẻ áy náy, từ tối hôm qua sau khi cùng Tống Nhiên phát sinh chuyện như vậy, không biết vì cái gì Diệp Khiêm có cảm giác áy náy đối với Tống Nhiên. Lúc trước hắn từng cùng Tống Nhiên tắm chung, từng cùng vui đùa ầm ĩ, cũng không có loại cảm giác này, chuyện giống như tối hôm qua trước kia cũng phát sinh rất nhiêu lần, thế nhưng mà không rõ vì nguyên nhân gì, mà sau khi xảy ra chuyện tối ngày hôm qua Diệp Khiêm lại có cảm giác như vậy.

Có lẽ, hắn đã trưởng thành, nên con người cũng trở nên thành thục đi a. Cũng có thể là do Diệp Khiêm cảm giác được bản thân hắn không thể cho Tống Nhiên hạnh phúc, mà Tống Nhiên lại vì hắn mà trả giá như vậy. Diệp Khiêm hiểu rõ, chuyện tối ngày hôm qua làm cho Tống Nhiên có chút khúc mắc trong lòng, cho nên mới lợi dụng đi công tác để cố ý trốn tránh.

Ở trong phòng khách cùng Lâm Nhu Nhu nói lời tâm tình, vuốt ve an ủi một lúc, Diệp Khiêm đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa. Lúc hắn đi ra, Lâm Nhu Nhu đã không còn ở trong phòng khách, hắn còn muốn đùa giỡn với Nhu Nhu một chút, hiện tại xem ra đã không được nữa. Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm cất bước hướng phòng ngủ của mình đi đến.

Thế nhưng mà, vừa mới đẩy cửa ra, liền trông thấy Lâm Nhu Nhu đã nằm ở trên giường của mình, không khỏi có chút sửng sốt. "Đêm nay ngủ chung đi, đã rất lâu em không có nằm trong lòng ngực của anh rồi." Lâm Nhu Nhu có chút ngượng ngùng, rồi lại chân tình nói.

Ngày hôm sau, Diệp Khiêm vẫn thức dậy sớm, đưa tiểu nha đầu đi học. Chỉ là, trên đường đi tiểu nha đầu có vẻ mặt cười xấu xa, vẻ mặt của tiểu nha đầu làm cho Diệp Khiêm có chút không hiểu thấu. Cuối cùng hiếu kỳ hỏi một chút, kết quả tiểu nha đầu toát ra một câu, thiếu chút nữa đã đem Diệp Khiêm chấn cho hôn mê bất tỉnh.

"Tối qua, âm thanh của ba và chi Nhu Nhu quá lớn, có phải ba đang cùng chị Nhu Nhu sinh em bé?"

Diệp Khiêm bó tay rồi, triệt để bó tay rồi, chỉ có thể nói tiểu hài tử hiện tại quá chín sớm, cũng chỉ nghe âm thanh mà có thể cho ra phỏng đoán như vậy. Diệp Khiêm tức giận nhìn tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu hắc hắc nở nụ cười, không nói gì thêm.

Sau khi đưa tiểu nha đầu tới trường học, Diệp Khiêm liền lại ô-tô trở về biệt thư. Lâm Nhu Nhu có thể là do đêm qua vận động quá nhiều cho nên tới giờ này vẫn chưa rời giường, Diệp Khiêm tranh thủ thời gian đi vào trong phòng bếp nấu chút cháo, sau đó mới đi vào trong phòng ngủ kêu Lâm Nhu Nhu dậy. Mặt mũi của Nhu Nhu tràn đầy hồng nhuận phơn phớt, làn da phảng phất so với ngày hôm qua càng thêm tràn đầy sáng rọi.

Từ con gái biến thành phụ nữ, là một bước nhảy vượt bậc ah. Luc bước xuống giường, Lâm Nhu Nhu xem chút nữa là té xuống đất, may mắn là Diệp Khiêm đã được đỡ cô. Quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"

Sắc mặt của Lâm Nhu Nhu đỏ bừng, giận nhìn Diệp Khiêm, nói: "Còn không phải tại anh sao, tối hôm qua làm mạnh như vậy."

Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: "Em cũng không kém mà, tối hôm qua la hét "em còn muốn, em còn muốn" liên tục, làm cho anh thiếu chút nữa đã mệt chết."

"Anh còn nói nữa, không cho phép anh nói." Lâm Nhu Nhu ngượng ngùng nói.

"Tốt, tốt, anh không nói, anh không nói." Diệp Khiêm hắc hắc cười nói, "Anh đã nấu cháo, tranh thủ thời gian rời giường ăn chút cháo đi, hôm nay cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe a."

"Không được, công ty còn có rất nhiều chuyện cần em đi xử lý." Lâm Nhu Nhu nói.

Diệp Khiêm biết rõ tính tình của Nhu Nhu, tuy mặt ngoài cô thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng bên trong lại là một người rất kiên cường, cho nên cũng không có ngăn trở cô. Đợi Lâm Nhu Nhu ăn cháo xong, Diệp Khiêm liền lái xe chở cô tới tập đoàn Hạo Thiên. Bởi vì lần trước Diệp Khiêm tới tập đoàn Hạo Thiên, hơn nữa còn làm náo loạn xôn xao, cho nên vẫn còn có người nhận ra hắn. Đặc biệt là nhân viên tiếp tân có ấn tượng rất sâu đối với Diệp Khiêm, trông thấy bô dạng đi đường của Lâm Nhu Nhu lập tức mập mờ nở nụ cười, sau đó liền hướng hướng Diệp Khiêm vứt ra ánh mắt khiêu gợi.

Có rất nhiều cô gái trong tâp đoàn Hạo Thiên muốn dùng thân thể để lên chức, đừng nói Diệp Khiêm là ông chủ của tập đoàn Hạo Thiên, chỉ sợ tùy tiện một trưởng phòng cũng có rất nhiều cô gái muốn hiến thân. Bất quá, Diệp Khiêm đối với mấy cô gái này không có bất kỳ hứng thú nào. Sau khi đưa Lâm Nhu Nhu đến văn phòng, Diệp Khiêm liền lái ô-tôchạy tới nơi diễn ra hội đấu giá.

Thời gian diễn ra hội đấu giá là 9 giờ 30 phút, đấu giá hơn năm mươi món đồ vật, thời gian chấm dứt là khi tất cả các món đồ vật được đấu giá hoàn tất. Bất quá, giữa trưa sẽ có hơn một giờ để ăn cơm trưa, trong lúc diễn ra đấu giá cũng có thể tùy thời rời khỏi.

Lúc đến hội trường diễn ra hội đấu giá, thì hội đấu giá cũng chỉ vừa mới bắt đầu. Diệp Khiêm nhìn qua bốn phía một chút, sau khi nhìn thấy Phùng Quốc Phú, mỉm cười, cất bước đi tới. Ngồi xuống ngay bên cạnh Phùng Quốc Phú,, hắc hắc nở nụ cười, nói: "Chào ông chủ Phùng, đã lâu không gặp ah."

Phùng Quốc Phú rõ ràng sửng sốt một chút, có chút không rõ Diệp Khiêm làm thế nào vào được đây, bất quá vẫn rất nhanh ổn định tâm thần lại, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Cậu có thể tới đây cũng xem như là tới đúng nơi, nếu như bỏ lỡ thứ tốt thì thực sự bi thúc ah. Bất quá, cũng không có sao, dù sao cậu cũng không mua nổi, chỉ có thể xem cho đã ghiền mà thôi."

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, có thể nhìn thấy là đủ rồi. Ông chủ Phùng có mua được vật gì tốt không?"

"Còn chưa có kêu giá, mấy món vừa rồi đều không phải là thứ tôi thích." Phùng Quốc Phú nói, "Đúng rồi, Nhu Nhu đâu rồi? Sao cố ấy không tới đây?"

Diệp Khiêm âm thầm mắng một tiếng, sắc lang chết tiệt, thật đúng là chưa từ bỏ ý định ah. Khóe miệng hiện lên nụ cười tà, Diệp Khiêm nói: "Nha đầu kia tới nơi này làm gì, dù sao cô ấy cũng không hiểu đồ cổ, nên tôi đã để cô ấy ở nhà."

Phùng Quốc Phú hơi sững sờ, lập tức hiện lên nụ cười tươi, hắn đương nhiên ước gì Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu có mâu thuẫn, có như vậy hắn mới có thể có cơ hội xen vào. Chỉ là chính hắn còn không biết, bản thân hắn đã là bị một con chó Sói nhìn chằm chằm vào rồi.

"Tôi thật không ngờ cậu lại có khí khái nam tử hán như thế, tôi thật không rõ, Nhu Nhu thích cậu ở điểm nào?" Phùng Quốc Phú xem thường nói.

"Cho dù là hoa thơm hay cỏ dại đều có chỗ đáng yêu. Hơn nữa cô ấy bây giờ có muốn hối hận cũng không còn kịp rồi." Nhìn bộ dáng ninh nọt của Diệp Khiêm, Phùng Quốc Phú cũng không có hoài nghi.

Người đáng thương, có lẽ chỗ đáng thương chính là chỗ này!
Bình Luận (0)
Comment