Siêu Cấp Binh Vương

Chương 432

Giống như Dương Thiên đã nói, hắn cả đời làm quá nhiều việc trái với lương tâm, cho nên rất sợ báo ứng đến trên người con cái của mình, cho nên hắn không dám có con. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng giống như vậy, hắn cả đời làm quá nhiều chuyện ác, sinh ra mấy đứa con trai thì đều chết yểu, thật vất vả mới có một đứa con còn sống là Loan Hào, hắn rất yêu thương Loan Hào. Chỉ cần Loan Hào muốn thứ gì, thì hắn sẽ suy nghĩ hết mọi biện pháp để lấy thứ đó cho nó.

Có thể bởi vì quá mức cưng chiều, nên Loan Hào đã trở thành một kẻ phế vật. Tuy hắn không có học hết cấp cấp hai nhưng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng không có cảm giác gì không tốt, trong suy nghĩ của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thì gia sản của hắn đã đủ để con của hắn sống ba đời mà không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc, nên hắn cũng không cần con của hắn học cao làm gì. Bởi vì hắn có suy nghĩ như thế cho nên con của hắn mới trở thành kẻ lưu manh, suốt ngày mang theo một nhóm lưu manh đi làm xằng làm bậy khắp nơi. Bởi vì Loan Hào có một người cha tốt, cho nên hắn có làm xằng làm bậy thì cũng không ai dám đối phó hắn. Từ đó mới dưỡng thành tính cách ngang ngược càn của hắn, rốt cục thì đã xảy ra chuyện, hắn đã đắc tội một người không nên đắc tội a.

Nhìn Loan Hào đang nằm trong phòng giải phẫu, lớp thịt mỡ trên khuôn mặt của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không ngừng run rẩy, hiển nhiên là hắn đang cực lực áp chế sự phẫn nộ của mình. Hắn chỉ có một đứa con, bây giờ nhìn thấy tình huống này, thì chỉ sợ hắn sắp phải đoạn tử tuyệt tôn đi a?

"Là ai làm?" Toàn thân Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi run rẩy hỏi.

Toàn thân của những tên trẻ trấu đang đứng bên cạnh rung rẩy không ngừng, ấp úng nói: "Em... Chúng em cũng không biết hắn là ai, bất quá trước khi đi hắn có nói hắn tên là Diệp Khiêm."

"Diệp Khiêm?" Trong ánh mắt của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bắn ra trận trận hàn mang. Diệp Khiêm dám không nể mặt hắn rồi, hắn dù gì cũng là người nỗi tiếng trong giới giang hồ Đông Bắc, còn Diêp Khiêm chỉ là một người thu mua đồ cổ mà cũng dám ra tay hung ác đối với con trai của hắn như vậy. Cho dù chỗ dựa sau lưng của Diệp Khiêm là Vương Hổ, thì Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng sẽ không để hắn còn sống mà rời khỏi Đông Bắc.

Hắn không có mối quan hệ giống như Vân Loan, cho nên đối với thân phận của Diệp Khiêm cũng không có bất kỳ hoài nghi nào. Trong suy nghĩ của hắn thì Diệp Khiêm là người chuyên mua bán đồ cổ, còn Đường Duy Hiên thì trộm một món đồ cổ của Diệp Khiêm nên Diệp Khiêm mới đên Đông Bắc, còn về mối quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng Vương Hổ thì hắn cho rằng đó là mối quan hệ hợp tác làm ăn mà thôi.

"Tao đã bảo bọn mày phải bảo vệ tốt tiểu Hào, mà bây giờ thì như thế nào? Hừ, con của tao nếu như có chuyện không may xảy ra, thì lũ chúng mày cứ chờ chết đi." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giận giữ nói.

Toàn thân của những tên trẻ trấu rung rẩy không ngừng, phù phù một tiếng quỳ xuống, cầu xin tha thứ. "Đánh gãy hai chân của bọn chúng, sau đó giam giữ lại, tao sẽ xử lý bọn chúng sau." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nghiêm nghị nói. Những thủ hạ đi theo hắn đến đây cuống quít đem những tên trẻ trấu kia đi ra ngoài.

"Diệp Khiêm, tao sẽ không bỏ qua cho mày!" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi âm lãnh nói.

Không bao lâu, đèn của phòng giải phẫu tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cuống quít đi tới nghênh đón, hỏi: "Như thế nào rồi Con của tôi như thế nào rồi?"

"Bộ não của người bệnh bị tổn hại nghiêm trọng, làm cho người bệnh mất khả năng tư duy cũng như năng lực hoạt động, bất quá dây thần kinh phản xạ và dây thần kinh vận động vẫn còn tốt." Bác sĩ vừa tháo khẩu trang xuống, vừa nói.

Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nghe những lời bác sĩ nói như lọt vào trong sương mù, mờ mịt hỏi: "Có ý tứ gì? Bác sĩ có thể nói đơn giản một chút hay không?"

"Theo thông tục mà nói, thì con của ông sau này sẽ trở thành người thực vật." Bác sĩ nói.

Toàn thân của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi run lên, hỏi tiếp: "Vậy khi nào thì con của tôi sẽ tỉnh lại?"

"Chuyện này khó mà nói trước được, có khi là một hai tuần lễ, có khi lại là một hai năm, cũng có thể là cả đời đều không tỉnh lại. Bất quá, trong lịch sử y học cũng có rất nhiều người thực vật thức tỉnh, ông phải thường xuyên trò chuyện với con của ông, kích phát tiềm thức của nó, như vậy mới có thể giúp nó mau tỉnh lại." Bác sĩ nói.

Khóe miệng của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi co rúm lại, giơ tay năm lấy cổ áo bác sĩ, nghiêm nghị nói: "Đồ vô dụng, nếu mày không trị hết bệnh của con tao, thì tao sẽ để cho cả nhà mày chết cùng con tao."

Gã Bác sĩ có chút bối rối, kinh hãi nói: "Tôi... Tôi thật sự đã tận lực rồi, tôi... Thiết bị y học trong bênh viện có hạn, hay là ông đem con của ông chuyển tới nước ngoài, có lẽ còn có cơ hội." Kỳ thật, người thực vật ở nơi nào thì cũng vậy, toàn bộ thế giới đối với chứng bệnh này đã thúc thủ vô sách.

"Cút!" Đông Bắc Hổ Loan Băng Lợi một tay nhấc gã bác sĩ lên, ném gã lên trên mặt đất, nghiêm nghị quát.

Gã bác sĩ đâu còn dám nhiều lời, lảo đảo chạy khỏi nơi này. Mấy gã bác sĩ này bình thường luôn bày biện ra bộ dạng thiên, nhưng bên trong lại làm không ít hoạt động ma quỷ, hôm nay gặp được người càng hung ác hơn thì cuối cùng cũng biết sợ là gì.

Lúc này, y tá đưa Loan Hào từ trong phòng giải phẫu đi ra. Tay chân của Loan Hào đều bị cố định lấy, vết thương trên mặt hắn đã được xử lý, bất quá vẫn có thể tưởng tượng ra lúc ấy Diệp Khiêm đã ra tay hung ác cỡ nào. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nắm lấy tay Loan Hào, toàn thân hắn run rẩy không ngừng, âm lãnh nói: "Tiểu Hào, con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con, cha sẽ mang đầu của hắn tới gặp con."

Nói xong, dứt khoát xoay người, hít thật sâu một hơi, nhìn thủ hạ của mình nói: "Tao không quản lũ chúng mày dùng biện pháp gì, lập tức mang thằng Diệp Khiêm đến đây cho tao. Nhớ kỹ, đừng giết chết nó, tao muốn tự tay chém chết nó."

"Vâng!" Thủ hạ lên tiếng, cuống quít hướng bên ngoài bệnh viện đi đến, vừa đi, vừa liên tục gọi điện thoại.

Trong biệt thự của Vân Loan, Hắc Quả Phụ Cơ Văn đang ngồi đối diện Vân Lão, nói chuyện đã xảy ra ngày hôm nay với Vân Lão một lần, bất quá cũng không có nói ra chuyện giữa cô cùng Diệp Khiêm. Nếp nhăn trên trán của Vân Loan bỗng nhiên giãn ra, khuôn mặt của lão tràn đầy bộ dáng tươi cười, nói: "Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chỉ có môt đứa con trai duy nhất, hôm nay lại bị Diệp Khiêm đánh thành như vậy, xem ra mối thù này không thể hóa giải được rồi. Tiểu Văn, cháu hãy chuẩn bị sẵn sàng a, một khi Diệp Khiêm ra tay với Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, thì cháu cũng phải ra tay.Vừa có thể giúp hắn một tay, cũng có thể thừa cơ tiêu diệt Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi."

"Bất quá, những ngày gân đây, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng thế lực nước Nga tiếp xúc rất nhiều lần, giống như bọn họ chuẩn bị liên kết làm chuyện gì đó, cho nên muốn tiêu diệt Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng không có dễ dàng a." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.

"Ah? Cháu có biết lai lịch của đối phương không?" Vân Loan kinh ngạc hỏi.

Hắc Quả Phụ Cơ Văn lắc đầu, nói: "Không rõ ràng lắm, bất quá những người kia giống như là quân nhân, ra tay vừa nhanh lại hung ác, cháu đã phái mấy người đi điều tra nhưng không có một ai sống sót trở về. Lúc thủ hạ của cháu tìm được thi thể bọn họ, thì cổ của bọn họ đều bị người khác bẻ gãy, một kích trí mạng."

"Quân nhân chuyên nghiệp? Chẳng lẽ Hổ Đông Bắc mời đến ngoại viện sao?" Vân Loan có chút nhíu mày, nói.

"Không có khả năng, thái độ của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đối với bọn họ rất cung kính, những người kia thì lại có thái độ ngạo mạn, hiển nhiên không phải là người mà Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi mời đến để đối phó chúng ta, chỉ sợ là một thế lực nào đó ở nước Nga muốn tiến vào chiếm giữ Đông Bắc a." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.

"Ah......" Vân Loan lên tiếng, sau đó lão tựa lưng vào trên ghế sa lon. Tuy Hoàng Phủ Kình Thiên đã đem chuyện của Diệp Khiêm nói cho lão nghe, nhưng mà dù sao hắn đang ở Đông Bắc, thế lực của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ở Đông Bắc rất lớn, hôm nay Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ở Đông Bắ lại được sự trợ giúp của quân nhân chuyên nghiệp, chỉ sợ Diệp Khiêm cũng khó chống lại hắn.

"Có lẽ nên gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên, để xem thái độ của tên nhóc này là gì?." Trầm mặc hồi lâu, Vân Loan nói. Ngoại trừ phương pháp này, lão cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác, dù sao đối với chuyện của Diệp Khiêm thì Hoàng Phủ Kình Thiên biết tương đối nhiều, hỏi tên nhóc đó là thỏa đáng nhất.

Sau khi bấm số điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên, Vân Loan hàn huyên vài câu, sau đó đem chuyện này nói đơn giản một chút. Hắc Quả Phụ Cơ Văn cẩn thận từng li từng tí ngừng thở, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Vân Loan."Tốt, tốt, chú đã biết, đã làm phiền cháu rồi!" Vân Loan nói xong, cúp điện thoại.

"Như thế nào rồi ông?" Hắc Quả Phụ Cơ Văn vội vàng hỏi.

"Vẫn là câu nói kia, có thể trợ giúp thì trợ giúp, nếu không thể trợ giúp thì tốt nhất đừng nhúng tay vào." Vân Loan nói, "Ông thấy, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến a, chuyện này không phải là chuyện mà ông và cháu có thể nhúng tay vào."

Hắc Quả Phụ Cơ Văn dừng một chút, lên tiếng, trong nội tâm đối với thân phận của Diệp Khiêm càng thêm hiếu kỳ. Diệp Khiêm rốt cuộc là người như thế nào, ngay cả cục trưởng Cục Quốc An cũng nói như vậy, chẳng lẽ thế lực của hắn có thể làm rung động một quốc gia?

Tin tức con trai của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bị người ta phế, rất nhanh truyền ra trong giới giang hồ, trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong giới giang hồ Đông Bắc thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc. Mọi người đều biết rõ tính cách của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nên đều âm thầm thầm nghĩ, lần này chỉ sợ sẽ lại là một hồi gió tanh mưa máu a?

Nhưng mà, Diệp Khiêm giống như là không biết gì về chuyện này, hắn đang ngồi ở trên ghế sa lon khách sạn, thoải mái nhàn nhã xem tivi. Chu Nguyên đang ngồi bên cạnh hắn, miệng vết thương trên người Chu Nguyên đã dùng băng gạc quấn lại.

Lúc này, âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên, sau khi bắt máy, lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, sau đó lại giãn ra. Nhẹ gật đầu, sau khi nói vài tiếng liền cúp máy.

"Nhị thiếu gia, làm sao vậy?" Chu Nguyên tò mò hỏi.

"Không có việc gì, không nghĩ tới tên nhóc kia lại là con trai của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, hiện tại Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đang cho người tìm kiếm tao." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Toàn thân của Chu Nguyên run lên, trong nội tâm có chút khẩn trương, bất quá khi hắn nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Diệp Khiêm thì cũng đem vẻ khẩn trương của hắn thu lại.

Diệp Khiêm tựa hồ nhìn ra vẻ khẩn trương chu nguyên, có chút nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi."

Sau đó, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại, sau khi bên đối diện truyền tới âm thanh, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Anh Lâm, đã lâu không gặp ah. Anh đang ở nơi nào?"
Bình Luận (0)
Comment