Siêu Cấp Binh Vương

Chương 543

Dĩ vãng Diệp Khiêm để cho Jack tra tư liệu một người, cũng sẽ không vượt quá thời gian một ngày. Thế nhưng mà, lần này đến bây giờ Jack còn không có đem tư liệu của An Tư cùng Diệp Văn truyền tới, chuyện này đã nói lên Jack đang gặp phải nan đề rồi. Jack là Hacker có kỹ thuật có thể nói là V.I.P nhất rồi, hắn có thể lặng yên không một tiếng động xâm lấn máy tính của các quốc gia trên thế giới, sau đó lấy ra tư liệu mà hắn cần, song lần này Jack xâm lấn máy tính của Cục Quốc An Hoa Hạ cùng máy tính của CIA nước Mỹ, cũng đều không có tư liệu của An Tư cùng Diệp Văn.

Đương nhiên, Jack không phải dựa theo tên của bọn họ tiến hành tìm tòi, mà là dựa theo tướng mạo của bọn họ. Kể cả cơ sở dữ liệu của cục công an, cũng không phát hiện ra tư liệu của An Tư cùng Diệp Văn, chuyện này để cho Jack có chút mê hoặc, chẳng lẽ bọn họ không phải là người Hoa Hạ? Nếu không không có khả năng không có chút tư liệu gì a, chỉ cần là người Hoa Hạ thì trong cục công an nhất sẽ có tư liệu về họ a.

Xem ra thông qua những phương diện này điều tra là không thể nào rồi, Jack đành phải đem ảnh chụp của An Tư cùng Diệp Văn đưa cho nhân viên tình báo Nanh sói, để cho bọn họ toàn lực điều tra tư liệu của An Tư cùng Diệp Văn.

Jack đã không có gọi điện thoại tới, Diệp Khiêm đã biết rõ hắn nhất định là còn không có tra ra tư liệu của An Tư cùng Diệp Văn, cho nên Diệp Khiêm cũng không có gọi điện thoại đi hỏi. Đối với năng lực làm việc của Jack, Diệp Khiêm rất tin tưởng, Jack tuyệt đối sẽ không lười biếng không đi tra, nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi. Nếu như Diệp Khiêm ngay cả điểm ấy tín nhiệm cũng không có, thì hắn làm sao có thể đơn giản buông tay cho Jack đi làm như vậy.

Sau khi đến bệnh viện, Diệp Khiêm đi tới phòng bệnh của An Tư, kêu một tiếng "Mẹ" vẫn không được tư nhiên như trước. Nếu như nói trước kia gọi không tự nhiên là vì hắn còn không quen xưng hô thế này, hiện tại gọi không tự nhiên là xuất phát từ trong nội tâm có chút chống cự rồi, dù sao hắn hiện tại cũng không rõ được chuyện này rốt cuộc là thật hay là giả.

An Tư cũng không có phát giác ra sự khác thường của Diệp Khiêm, có chút cười cười, nói: "Hôm nay như thế nào mà muộn như vậy con mới tới? Có phải tối hôm qua làm việc quá khuya hay không?"

Diệp Khiêm sửng sốt một chút, cười cười xấu hổ, nói: "Đúng vậy a, công ty rất nhiều chuyện cần con giải quyết, cho nên con thức hơi khuya." Tối hôm qua Diệp Khiêm quả thật có Làm việc, chỉ có điều không phải là việc công, mà là việc tư. Cho nên, lúc nghe An Tư hỏi như vậy, Diệp Khiêm lập tức hiểu sai ý nghĩa của câu hỏi rồi, bất quá hắn rất nhanh kịp phản ứng lại.

"Công tác trọng yếu, nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn, con phải chú ý thân thể của mình nhiều hơn a." An Tư nói. Trong giây phút này, Diệp Khiêm rất hi vọng chính sự hoài nghi của mình là dư thừa, An Tư thực sự là mẹ ruột của mình, như vậy ít nhất Diệp Khiêm cũng sẽ có cảm giác gia đình. Nhưng mà, Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, những chuyện này đều không phải do hắn có thể làm chủ, là thật hay là giả, cuối cùng sẽ có một ngày rõ ràng.

An Tư mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra mấy trang giấy, phía trên đều là chữ viết củng với một số hình vẽ. Chữ viết rất xinh đẹp, hơn nữa còn lộ ra một phần non nớt, xem ra hẳn là An Tư đọc cho Diệp Văn viết thay. An Tư đem xấp giấy đưa tới trước mặt Diệp Khiêm, nói: "Đây là công pháp mà tối hôm qua mẹ đọc cho em của con ghi lại, con hãy cầm lấy."

Diệp Khiêm tiếp nhận, đơn giản nhìn thoáng qua, nói: "Cảm ơn!" Về phần phương pháp tu luyện này là thật hay giả, Diệp Khiêm không có cách nào phán đoán, bất quá cũng may còn có Hồ Hội. Nhớ tới Hồ Khả, toàn thân Diệp Khiêm không khỏi chấn động, ngày hôm qua trông thấy Lâm Nhu Nhu làm cho hắn vui đến nổi quên trời quên đất, cũng quên luôn chuyện đã hẹn Hồ Hội lên mạng nói chuyện. Nhớ tới chuyện này, đầu của Diệp Khiêm bỗng nhiên to ra, biểu hiện trên khuôn mặt có chút đắng chát.

"Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không?" Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm như vậy, An Tư kinh ngạc hỏi.

"Đột nhiên con nhớ tới đã quên một chuyện rất quan trọng. Mẹ, hôm nay con không thể cùng mẹ nói chuyện tiếp nữa rồi." Diệp Khiêm nói.

"Không có sao, con có việc thì cứ đi trước, mẹ cũng không có việc gì, hơn nữa, không phải còn có em của con ở đây sao." An Tư nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng vỗ bả vai Diệp Văn một cái. Nhưng mà, phản ứng của Diệp Văn có chút lại để cho Diệp Khiêm kinh ngạc, chỉ thấy cô bỗng nhiên đứng lên, trong ánh mắt có cổ sát ý rất mãnh liệt. Nhưng cô nhanh chóng thu liễm xuống dưới, khẽ cười nói: "Anh có việc thì cứ đi trước, mẹ có em chiếu cố là được rồi, anh cứ yên tâm đi."

Biểu hiện mặc dù chỉ lóe lên tức thì, nhưng Diệp Khiêm vẫn nhìn thấy rõ ràng. Biểu hiện vừa rồi của Diệp Văn rõ ràng là một loại ý thức bảo hộ mãnh liệt, nói cách khác cô một mực đều coi Diệp Khiêm là địch nhân, lúc nào cũng căng thẳng dây thần kinh của mình, nên lúc Diệp Khiêm vỗ bả vai cô một cái, cô mới có phản ứng như vậy. Chuyện này càng thêm tăng thêm sự nghi ngờ của Diệp Khiêm, nếu như Diệp Văn xem hắn là anh của cô thì tại sao lại có động tác cùng biểu hiện như vậy? Xem ra chuyện này thật sự càng ngày càng có chút cổ quái.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng không rõ có phải là do Diệp Văn những năm này sống trong trạng thái khẩn trương lo lắng hay không, cho nên cô mới động tác cùng biểu hiện như vậy. Bởi vậy, dựa vào những chuyện này, chỉ có thể tăng thêm sự nghi ngờ của hắn mà thôi, cũng không thể nói bọn họ không phải là mẹ và em gái của hắn.

Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Vậy thì vất vả em rồi, có chuyện gì thì em hãy gọi điện thoại cho anh, có biết không?"

"Ừ, em biết rồi." Diệp Văn nói.

Gật gật đầu, Diệp Khiêm cùng An Tư nói cáo từ một tiếng, liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi lên xe, Diệp Khiêm vừa nổ máy xe rời khỏi bệnh viện, vừa gọi điện thoại cho Thanh Phong, để cho hắn chạy đến biệt thự của mình. Lúc Diệp Khiêm gọi đến thì Thanh Phong còn đang ở trên giường. Sau khi nghe được âm thanh của Diệp Khiêm, Thanh Phong mới vội vàng từ trên giường bò dậy. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi bảo hắn tới biệt thự của mình thì liền cúp điện thoại.

Ngay sau đó Diệp Khiêm lại bấm số điện thoại của Hồ Hội. Vừa mới bắt máy, phía đối diện liền truyền đến âm thanh nghiêm nghị quát mắng của Hồ Hội, "Diệp Khiêm, anh phải thành thật khai báo cho em. Hừ, tối hôm qua làm hại em ngồi ở bên cạnh máy vi tình chờ đợi hơn hai giờ đồng hồ. Nói, tối hôm qua anh đã đi đâu? Không phải là anh cố ý đùa nghịch em chứ?"

Diệp Khiêm nhíu mày, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: "A, thật không có ý tứ, tối hôm qua anh quên. Hội Nhi yêu dấu, hiện tại em có thời gian rãnh không? Anh sắp về đến nhà rồi, chúng ta lên mạng trò chuyện có được không?"

"Không đi. Nếu anh muốn trò chuyện thì tự anh trò chuyện đi, em không muốn lại bị anh đùa nghịch." Hồ Hội nói.

"Hội Nhi yêu dấu của anh, chuyện tối ngày hôm qua là anh không đúng, anh nhận sai còn không được sao? Thật sự là gần đây anh có chút chuyện phiền toái, cho nên cho mới quên chuyện đã hẹn với em. Như vậy đi, em muốn trừng phạt anh như thế nào, em cứ nói đi? Anh tất cả đều nghe theo em. Chỉ cần em tha thứ cho anh là tốt rồi." Diệp Khiêm mặt dày mày dạn nói.

"Đây là anh nói đó nha. Được rồi, anh nhớ kỹ, anh thiếu nợ em đấy, em sẽ trừng phạt anh sau." Hồ Hội nói.

"Hảo hảo, anh nhớ rõ, nhất định nhớ rõ." Diệp Khiêm liên tục gật đầu đáp. Chỉ cần có thể qua được cửa ải này, Diệp Khiêm đâu quản sau này Hồ Hội sẽ trừng phạt mình thế nào a, hơn nữa, đến lúc đó nói không chừng cô đã là nữ nhân của mình rồi nha, đến lúc ấy mọi chuyện còn không phải là do mình quyết định sao.

"Hừ!" Hồ Khả hừ một tiếng, cúp điện thoại. Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, Diệp Khiêm nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng hiểu rõ tính cách của Hồ Hội, cô không phải là người dễ dàng tức giận, hơn nữa cô cũng là người có tri thức rất hiểu lễ nghĩa, nếu không tối hôm qua cô sẽ không một mình ngồi ở bên cạnh máy vi tính chờ hắn a, mà đã sớm gọi điện thoại cho hắn rồi. Bởi vì Hồ Hội hiểu rất rõ, bình thường Diệp Khiêm có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên mới không muốn quấy rầy hắn, tình nguyện một mình ngồi ở bên cạnh máy vi tính ngây ngốc chờ.

Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Khiêm vội vàng bật máy vi tính lên, sau đó liền mở phần mềm chat lên. Rất nhanh, trên máy vi tính liền hiện ra khuôn mặt kiều mỵ của Hồ Hội, chỉ có điều còn treo một tia oán nộ. "Hội Nhi yêu dấu, em vẫn còn tức giận hả?" Diệp Khiêm nịnh nọt nở nụ cười một chút, nịnh nọt nói.

Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Nói chuyện đứng đắn a, không phải anh nói có bí tịch tu luyện cổ võ muốn cho em xem giúp anh sao? Mau gửi tới cho em."

"Tốt, tốt." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói, "Đã biết rõ Hội Nhi yêu dấu của anh là tốt nhất rồi." Vừa nói, Diệp Khiêm vừa lấy ra mấy trang giấy mà An Tư đưa cho hắn, chụp lại rồi gửi cho Hồ Hội.

"Anh chờ một chút, em xem trước một chút!" Hồ Hội nói xong, liền chăm chú nhìn mấy bức ảnh kia.

"Chị dâu!" Không biết lúc nào, Thanh Phong bỗng nhiên xuất hiện, kêu lên một tiếng.

Diệp Khiêm lại càng hoảng sợ, nói: "Mày là quỷ hả? Vô thanh vô tức xuất hiện. Tới lúc nào?"

"Lão đại, anh nhìn đại tẩu mê mẩn, một bộ dạng hận không thể đem đại tẩu nuốt vào trong bụng, anh nơi nào còn có thể chú ý đến em ah. Đúng không, đại tẩu!" Thanh Phong nghiêm trang nói.

Đây là lần đầu tiên Hồ Hội nghe được xưng hô như vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên một chút, bất quá trong nội tâm có một tia cảm giác ngọt ngào. Tuy hiện tại cô cùng Diệp Khiêm cũng không có công khai thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, vào lúc đùa giỡn Diệp Khiêm thường sẽ lấy ra chuyện đổ ước để nói, nhưng Diệp Khiêm có thật thích cô hay không, thì Hồ Khả cũng không phải quá khẳng định. Hồ Hội được giáo dục rất nghiêm túc, hơn nữa từ nhỏ cô đã tu luyện cổ võ, nên tư tưởng phong kiến có chút hơi nặng, trong nội tâm tuy không đồng ý hôn ước do cha mẹ chỉ định, nhưng để cho cô chủ động mở miệng nói thích Diệp Khiêm, đây là chuyện có độ khó nhất định a.

"Môn công pháp này anh từ đâu lấy được?" Hồ Hội hỏi.

"Công pháp gì à? Lão đại, hai người đang nói chuyện gì đấy? Có phải là chuyện rất thú vị hay không? Em có thể hay không nghe?" Thanh Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, nói.

"Mịa, mày cút ra ngoài ngay cho tao, chuyện giữa tao cùng với đại tẩu của mày mà mày cũng muốn nghe nữa hả? Xéo đi, chút nữa tao sẽ nói tỉ mỉ chuyện này cho mày nghe." Diệp Khiêm một cước hướng Thanh Phong đạp tới, nói.

"Móa, sớm biết anh sẽ dùng chiêu này mà, may mắn là em trốn nhanh." Thanh Phong tránh thoát một cước của Diệp Khiêm, thoáng cái đã đi đến cửa ra vào phòng, hắc hắc nở nụ cười một chút, nói, "Lão đại, đại tẩu, hai người cứ chậm rãi trò chuyện, nếu như chưa đủ nghiền thì có thể chat sex cũng không có sao."
Bình Luận (0)
Comment