Siêu Cấp Binh Vương

Chương 554

Giống như lời Jack đã nói, nếu như muốn biết rõ ràng chuyện An Tư có phải là mẹ ruột của hắn hay không, thì hắn phải tìm được người Diệp gia đến lúc đó mọi chuyện sẽ được rõ ràng. Diệp gia là người mà An Tư muốn đối phó, cũng có thể nói Diệp gia cùng An Tư tuyệt đối không thể nào là người cùng đường, nên chỉ cần hắn tìm được người Diệp gia, thì hết thảy mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Kẻ trong cuộc thì thường u mê, nên Diệp Khiêm cảm thấy lời Jack nói rất có đạo lý, bởi vậy, liền có chút không thể chờ đợi được nên hắn mới hỏi An Tư như vậy.

Nghe được câu hỏi của Diệp Khiêm, trong ánh mắt của An Tư hiện lên một tia khó xử. Diệp Khiêm là người rất giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của An Tư, sự vui vẻ trong lòng hắn vừa mới bay lên đã lập tức không còn sót lại chút gì. Biểu hiện của An Tư càng ngày càng khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy hoài nghi, nếu như An Tư không phải là mẹ ruột của hắn, thì Diệp Khiêm cảm giác được chuyện này thật đáng sợ a. Một người đối với chuyện của hắn biết đến nhất thanh nhị sở, mà hắn đối với đối phương lại không biết chút nào, thậm chí ngay cả mục đích của đối phương là gì cũng không biết, đây là một chuyện rất kinh khủng a.

Dừng một chút, An Tư nói: "Tiểu khiêm a, không phải mẹ không muốn nói cho con, chỉ là mẹ sợ con nhất thời xúc động chạy đi tìm người Diệp gia báo thù. Thế lực của Diệp gia tại Hoa Hạ phi thường khổng lồ, là một gia tộc ngàn năm tích lũy, nên lực lượng của bọn họ rất lớn. Nếu như con muốn đối phó bọn họ, thì con cần phải có một thế lực rất mạnh mới được. Con muốn trong thời gian ngắn có thể cùng Diệp gia liều mạng là chuyện không có khả năng. Bất quá, chuyện này dù sao là cũng là tranh đấu trong gia tộc. Tiểu khiêm, đợi công phu của con đạt tới trình độ nhất định, mẹ sẽ dẫn con trở lại Diệp gia, đi tham gia hội nghị mỗi năm một lần của Diệp gia, đến lúc đó có thể đem những thứ mà chúng ta đã mất đi toàn bộ đoạt lại."

Xem ra An Tư không có ý định nói ra rồi, Diệp Khiêm cũng không dám bức bách thật chặt, nếu không sẽ khiến cho An Tư hoài nghi, làm cho bà biết rõ hắn bây giờ đã nổi lên lòng nghi ngời đối với bà. Cho nên, Diệp Khiêm chỉ nhẹ gật đầu mà thôi. Chỉ là, Diệp Khiêm có chút không rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ gặp người Diệp gia a, đến lúc đó chân tướng chuyện này không phải sẽ biết rõ ràng sao? Chẳng lẽ An Tư không lo sợ chuyện này sao? Hay là, An Tư tính dùng khoảng thời gian ở chung này khiến cho hắn triệt để tin tưởng bà, đi làm mọi chuyện mà bà phân phó? Hay là còn có mục đích gì khác?

Những ý nghĩ lộn xộn trong đầu Diệp Khiêm không ngừng dây dưa lấy nhau, khiên cho hắn có chút bực bội. Hít thật sâu hít một hơi, Diệp Khiêm ổn định tâm tình của mình, nói: "Mẹ, vậy con đi trước, hôm nào con sẽ trở lại thăm mẹ. Trong khoảng thời gian này con có chút việc bận, có thể sẽ không thể mỗi ngày đều sang đây thăm mẹ được rồi."

"Ừ, công tác quan trọng hơn, con không cần mỗi ngày đều tới thăm mẹ." An Tư nói, "Ah, đúng rồi, con tu luyện như thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì hay không?"

"Hết thảy đều thuận lợi, tạm thời không có bất cứ vấn đề gì." Diệp Khiêm nói.

An Tư có chút nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, tu luyện cổ võ không nên chỉ vì cái trước mắt, nếu không sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại."

Sau khi nhìn thấy động tác hít sâu của An Tư, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, bất quá cũng không có suy nghĩ nhiều, có lẻ là do An Tư sợ hắn tu luyện gặp phải vấn đề gì, cho nên mới lo lắng cho hắn như vậy a. Nhẹ gật đầu, sau đó Diệp Khiêm cùng Diệp Văn nói vài câu, liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Diệp Văn có tính cách hướng nội, nhưng sau khi cùng Diệp Khiêm tiếp xúc một thời gian thì cũng bắt đầu cởi mở, nói chuyện với Diệp Khiêm, cô đã có hể gọi tiếng "Anh" vô cùng tự nhiên, trên mặt cô cũng luôn treo nụ cười mỉm. Tuy Diệp Khiêm hoài nghi Diệp Văn cũng không phải là em gái ruột của hắn, nhưng lúc nhìn thấy cô có biểu hiện như vậy, trong lòng của Diệp Khiêm vẫn có cảm giác rất ấm áp, một loại cảm giác gia đình, một loại cảm giác anh trai che chở cho em gái.

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Diệp Khiêm cũng không có đi dạo bốn phía, trực tiếp lái ô-tô hướng nhà của mình chạy tới.

Mặc kệ An Tư có không phải là mẹ ruột của mình hay không, thì phương pháp tu luyện cổ võ của bản bí tịch kia sau khi trải qua sự giám định của Hồ Hội là không có vấn đề gì, cho nên Diệp Khiêm có thể yên tâm can đảm tu luyện. Vì muốn bản thân mình trở nên mạnh mẽ, nên Diệp Khiêm không dám có chút lười biếng nào, gần đây phát sinh đủ loại chuyện, Diệp Khiêm càng thêm ý thức được võ công của mình bây giờ còn xa xa không đủ. Ví dụ như lần trước tại nhà Trần Nhất, thiếu chút nữa là nga cả mạng cũng không còn. Còn có tổ chức Ẩn Long của Cục Quốc An mà Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói, thậm chí còn có một tổ chức thần bí ở kinh đô mà Hoàng Phủ Kình Thiên đã từng nhắc tới, những tổ chức này có lẽ đều là tổ chức của những người tu luyện cổ võ, nếu muốn có thể cùng bọn họ đấu, thì hắn không thể dùng võ công bình thường để chống lại bọn họ a.

Sau khi về đến nhà, Diệp Khiêm cởi áo khoác, khoanh chân ngồi xuống trên mặt thảm, dựa theo phương pháp tu luyện của bản bí tịch ghi lại bắt đầu dẫn dắt cổ tà khí vận chuyển khắp thân thể của mình.

Cổ võ cùng võ thuật bình thường khác biệt ở chỗ là tăng thêm phương pháp vận dụng khí. Nói đơn giản một chút, võ thuật bình thường chỉ là chiêu thức, mà cổ võ thì có thêm nội công. Tuy không khoa trương đến mức một quyền đánh sập một ngọn núi, nhưng uy lực nếu so với võ công bình thường thì cao hơn rất nhiều.

Hôm nay Diệp Khiêm cũng có thể xem là cao thủ cận chiến rồi, sau khi trải qua vô số lần chiến đấu, ở trên đường ranh sinh tử lĩnh ngộ ra chiêu thức giết người mau lẹ nhất, có lực sát thương cường đại nhất. Hôm nay Diệp Khiêm chỉ thiếu sót phương pháp vận dụng khí mà thôi, chỉ cần hắn có thể mau chóng đem khí tăng cường, như vậy võ công của hắn sẽ tiến lên nấc thang mới. Chỉ khi lực và khí phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau, thì mới có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất.

Ước chừng sau hơn một giờ, Diệp Khiêm chậm rãi mở mắt ra. Trên người vẫn chảy ra một chút dơ bẩn, nhưng so vói trước kia thì đã ít đi rất nhiều rồi, hơn nữa, cũng không phải là toàn màu đen giống như trước kia. Quan trọng hơn là, Diệp Khiêm có cảm giác thân thể của mình giống như nhẹ hơn rất nhiều. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng cảm thấy ánh mắt của mình nhìn đồ vật xung quanh càng thêm rõ ràng. Ngay từ đầu Diệp Khiêm còn cảm thấy là do mình nhất thời ảo giác, sau khi cẩn thận nhìn một chút, hoàn toàn chính xác là ánh mắt của mình nhìn đồ vật càng thêm rõ ràng.

Có chút nhếch miệng, Diệp Khiêm thì thào thầm nghĩ, khó trách Trung y thường xuyên nói dưỡng khí, xem ra khí đối với con người quả thật là rất trọng yếu ah.

Đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa một cái, Diệp Khiêm thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ đi ra. Vừa vào trong phòng khách ngồi xuống, bỗng nhiên trông thấy ngoài cửa sổ có một đạo thân ảnh hiện lên. Hơi sững sờ, Diệp Khiêm phi thân vọt tới, mở cửa sổ ra xem xét, chỉ thấy dưới bệ cửa sổ đang có một người đàn ông nằm ở chỗ đó, còn có một bóng người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Tuy động tác của người đó rất nhanh, nhưng Diệp Khiêm vẫn lờ mờ nhìn ra, người đó chính là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, không rõ cử động vừa rồi của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là có ý gì, tại sao đã tới nơi đây rồi, lại còn muốn đi? Xem ra, người đàn ông ở dưới bệ cửa sổ này hẳn là do Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe bắt tới, vừa rồi cũng là do Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cố ý dẫn mình đi ra a.

Mở cửa, Diệp Khiêm đi ra ngoài. Đi tới dưới bệ cửa sổ, nhìn người đàn ông đang nằm trên đất, Diệp Khiêm giơ tay dò xét dò hơi thở của hắn. Hẳn là hôn mê, không có chết. Nhìn bộ dạng của người này, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, không rõ vì cái gì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại bắt người này tới đây.

Bất quá, đã Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cố ý bắt người này đưa tới nơi đây, thi chắc là có đạo lý của hắn. Chẳng lẽ là tên xạ thủ kia sao? Là người đã ám sát An Đức Liệt tại sân bay? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Bất kể như thế nào thì cũng phải đem hắn cứu tỉnh, có như vậy mới có thể hiểu rõ hết mọi chuyện.

Đem người này kéo vào trong biệt thự, sau đó Diệp Khiêm từ trong toilet mang ra một chậu nước đổ trên đầu hắn. Người đàn ông giật mình tỉnh lại, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm thì có vẻ mờ mịt, sau đó biểu lộ cứng đờ, hô một chút liền đứng lên. Vừa định làm khó dễ, thì Diệp Khiêm đã nhanh chóng chế trụ hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Nhìn dáng vẻ của mày, thì có lẽ mày nhận ra ta là ai hả? Như vậy chắc mày biết tao bắt mày là vì chuyện gì a?"

"Hừ!" Gã đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, không rên một tiếng. Vẻ mặt của hắn không có chút nào sự hãi khi đối mặt với tử vong.

Lạnh lùng nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Tao biết rõ mày không sợ chết, bất quá có rất nhiều cách thức chết a. Là chết thống khoái, hay là nhận hết lăng nhục mà chết. Tao nghĩ, mày sẽ biết phải chọn lựa như thế nào a?"

Thân thể gã đàn ông rõ ràng run rẩy một chút. Hoàn toàn chính xác, đối với hắn mà nói, tử vong cũng không đáng sợ, hắn đã gặp tử vong khảo nghiệm rất nhiều lần rồi. Nhưng mà, hắn tình nguyện chết, cũng không muốn mình bị lăng nhục, tuy nhiên hắn không biết lắng nhục trong lời nói của Diệp Khiêm là dạng gì, nhưng mặc kệ là dạng gì đều là chuyện hắn không cách nào tiếp nhận.

Hắn thật sự có chút không rõ hắn đã bị ai bắt tới nơi đây, lúc ở sân bay, hắn vốn định ám sát An Đức Liệt, tuy nhiên lại bị Diệp Khiêm cản trở, làm hại hắn thất bại trong gang tấc. Đối mặt tình cảnh lúc ấy, hắn không thể không lựa chọn rút lui, tìm kiếm thời cơ khác để ra tay. Thế nhưng mà, hắn vừa tra được khách sạn nơi An Đức Liệt đang ở, lúc đang chuẩn bị ra tay, thì hắn chỉ cảm thấy đau đớn sau đầu, sau đó liền ngất đi. Khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, hắn cảm thấy rất kinh ngạc, thật không ngờ Diệp Khiêm lại có thể nhanh như vậy tìm ra hắn, hơn nữa bản thân hắn ở trước mặt Diệp Khiêm vậy mà không có chút năng lực hoàn thủ.

"Đường đường là thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn đánh lén hèn hạ này sao. Hừ, mày có bản lĩnh thì cho tao một đao thống khoái, đừng làm những chuyện vô dụng kia nữa." Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, nói. Tuy Hán ngữ không phải rất thành thạo, nói có chút đông cứng, nhưng Diệp Khiêm miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu.

Diệp Khiêm ngược lại bị lời hắn nói làm cho có chút ngơ ngác, xem ra là mình phỏng đoán không có sai rồi, người này quả nhiên là tên xạ thủ đã ám sát An Đức Liệt tại sân bay. Chỉ là, người này vậy mà biết rõ thân phận của hắn, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm rất ngạc nhiên, tuy thân phận của Diệp Khiêm cũng không phải rất thần bí, nhưng người biết rõ thân phận của hắn cũng không nhiều lắm, không biết người này có phải do A Tạ Phu phái tới hay không.
Bình Luận (0)
Comment