Siêu Cấp Binh Vương

Chương 604


Hầu như không có thành viên Yamaguchi Group nào không biết Diệp Khiêm, cho dù chưa từng gặp mặt Diệp Khiêm, nhưng cũng tuyệt đối nghe qua danh tiếng Lang Vương Diệp Khiêm.

Dù sao, Diệp Khiêm đã liên tục hai lần ám sát thủ lĩnh của bọn họ, gần đây lại sát hại ba đại thủ lãnh của Yamaguchi Group, nếu như không phải Hắc Long hội ra mặt thì chỉ sợ Yamaguchi Group đã chia năm xẻ bảy rồi, hơn nữa còn sẽ bị những tổ chức khác chèn ép mãnh liệt.

Bởi vậy, lúc nghe Diệp Khiêm nói tên của mình ra, những thành viên Yamaguchi Group kia liền cảm thấy sợ hãi.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Khiêm chính là sài lang hổ báo, gặp phải vị đại gia này thì hơn phân nửa là không có khả năng sống sót.

Hiện tại đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Diệp Khiêm, có thể dưới sự bao vây của nhiều người như vậy, vây mà nhanh chóng chuyển bại thành thắng, vô luận là kỹ năng dùng súng, thân thủ hay năng lực ứng biến đều đủ để cho bọn họ sợ hãi.

Toàn thân Sơn Phổ Lục không khỏi run lên, hoảng sợ nói: "Mày...!Mày là Lang Vương Diệp Khiêm? Mày...!Mày muốn thế nào?"
"Sơn Phổ tiên sinh, ngay cả cửa anh đều không có gõ, trực tiếp phá cửa mà vào, cầm súng chỉ vào đầu của tôi còn hỏi tôi muốn thế nào? Anh nói tôi muốn thế nào?" Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Tên tiểu tử cầm súng chỉ vào đầu Diệp Khiêm vừa rồi, giờ phút này đã hoàn toàn dọa mộng, hai chân run lên, dưới chân một mảnh ẩm ướt, vậy mà bị hù tè ra quần.

Hắn vẫn nhớ rõ lời Diệp Khiêm nói với hắn vừa rồi, là sẽ chăm sóc kỹ càng cho hắn.

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà, giơ tay vẫy vẫy tên tiểu tử cầm súng chỉa vào đầu hắn vừa rồi, nói: "Mau tới đây!"
Tiểu tử kia dùng sức đong đưa đầu của mình, chân của hắn giống như đang mang chì, căn bản là nhấc chân không lên.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu rõ đi qua nhất định sẽ gặp nạn.

Hắn hiện rất hối hận tại sao vừa rồi hắn lại xúc động như vậy, tại sao phải giả bộ trang bức cầm súng chỉa vào đầu Diệp Khiêm, hơn nữa còn dùng báng súng đập vào đầu Diệp Khiêm.


Hắn đâu có biết người trước mắt hắn chính là Lang Vương Diệp Khiêm a, nếu như hắn sớm biết thì cho dù có đánh chết hắn thì hắn cũng không dám làm như vậy ah.

"Thủ hạ của anh không đến chịu đến, vậy thì thật xin lỗi rồi, tôi cũng chỉ có thể ra tay với anh mà thôi." Diệp Khiêm mỉm cười nói với Sơn Phổ Lục.

Bộ dạng tươi cười của hắn khiến cho người ta nhìn thấy quả thật lạnh hết cả người.

"Nhanh đi qua đây, mày muốn nhìn thấy tao chết hả? Lão tử nếu có chuyện gì không may xảy ra, thì sẽ lột da ăn thịt mày." Sơn Phổ Lục nhìn tiểu tử kia phẫn nộ quát.

Hắn hiểu rất rõ cho dù tiểu tử kia có đi qua đây, thì Diệp Khiêm cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng hắn nguyện ý đánh bạc một chút.

Đánh bạc một chút có lẽ còn có cơ hội sống, không đánh bạc thì có thể sẽ lập tức đi gặp tử thần.

Tiểu tử kia ở đâu còn có khả năng cự tuyệt, người Nhật Bản tiếp nhận tinh thần võ sĩ đạo rất nghiêm trọng, lời cấp trên nói tuyệt đối không dám không nghe, huống chi, nếu như hăn không tuân mệnh lệnh, không bảo vệ an toàn cho lão đại, thì sau này tổ chức Yamaguchi Group cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hai chân không ngừng run rẩy, tiểu tử kia từng bước một gian nan hướng Diệp Khiêm đi tới.

Diệp Khiêm có chút cười cười, nhìn tiểu tử đi tới bên canh mình, nói: "Nhớ rõ lời tôi mới vừa nói sao? Tôi đã nói sẽ chăm sóc anh kỹ càng, tôi là người rất tuân thủ lời hứa, chuyện đã từng nói qua nhất định sẽ đi làm." Toàn thân tiểu tử kia bị hù run rẩy, thiếu chút nữa đã té xuống.

Nhìn tháy hắn như vậy, Diệp Khiêm nhịn không được nở nụ cười, sau đó lại nhìn Sơn Phổ Lục, nói: "Sơn Phổ tiên sinh, anh không phải rất ưa thích tìm kích thích sao, sao anh không thử chơi Bá Vương ngạnh thượng cung, tôi tin tưởng anh sẽ rất thoải mái a." Sơn Phổ Lục hơi sững sờ, có chút không rõ ý tứ của Diệp Khiêm.

"Đến, tới, còn có hai người các anh nữa, cũng cùng tới a." Diệp Khiêm nhìn hai tên tiểu tử vừa rồi muốn đi phi lễ Tiểu Tiểu cũng vẫy vẫy tay, nói, "Cho các anh một cơ hội bạo hoa cúc.

Một cái là của lão đại các anh, một cái là của người trẻ tuổi này, các anh ưa thích ai thì cứ tự mình chọn a."

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, kể cả Tiểu Tiểu, ai cũng không ngờ Diệp Khiêm vậy mà lại chơi ác đến như vậy.

Sơn Phổ Lục hoàn toàn mộng, hét lớn: "Diệp Khiêm, mày không thể làm như vậy, mày không thể làm như vậy, mày muốn cái gì mày cứ nói, tao đều sẽ cho mày."
"Sư phụ, tốt quá tốt quá, cứ làm như vậy, em cũng muốn nhìn xem cảnh cường bạo hoa cúc một chút a." Tiểu Tiểu hưng phấn hét lên.

Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị hai tên hèn mọn bỉ ổi kia cường bạo rồi, hiện tại có thể nói là thời điểm ăn miếng trả miếng rồi, cô đối với việc Diệp Khiêm có thể nghĩ ra chuyện như vậy quả thật là sùng bái không thôi.

Sư phụ quả nhiên là sư phụ, chuyện này cũng có thể nghĩ ra được.

Toàn thân của tên tiểu tử cầm súng chỉa vào đầu Diệp Khiêm vừa rồi bị hù dọa run lên, co quắp té trên mặt đất.

Diệp Khiêm trợn nhìn Tiểu Tiểu, nha đầu kia thật đúng là giống y chang Thanh Phong, hận thiên hạ không đại loạn, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị người ta cho cưỡng hiếp rồi, hiện tại lại quên đi mọi chuyện, còn hưng phấn kêu la muốn xem cảnh cường bạo hoa cúc.

"Tiểu Tiểu, em có mang máy quay phim không vậy? Chúng ta quay phim lại, nói không chừng còn có thể bán kiếm tiền, người Nhật Bản rất thích thể loại biến thái này a." Diệp Khiêm nói.

"Sư phụ, em không có mang theo a." Tiểu Tiểu ảo não nói.

"Tôi có!" Bỗng nhiên, một âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Tất cả mọi người không khỏi lại càng hoảng sợ, thậm chí có người ở bên ngoài mà cũng không biết, Diệp Khiêm càng là âm thầm lắp bắp kinh hãi, bất quá sau khi nghe rõ âm thanh của người này, Diệp Khiêm liền cười.

Nếu như nói trên giang hồ người có thể có ẩn giấu ở dưới mí mắt của Diệp Khiêm mà không bị phát giác thì chỉ có một người mà thôi, chính là thủ lĩnh tổ chức Thất Sát Lâm Phong, ngoài ra cũng không còn người nào khác.


Thất Sát nổi tiếng với Vô Thanh Sát Nhân thuật, muốn luyện được Vô Thanh Sát Nhân thuật, tối trọng yếu nhất chính là phải hiểu được cách thu liễm khí tức của mình, cho dù là đang ở gần đối phương cũng có thể thu khí tức trên thân mình lại, khiến cho đối phương không cảm giác được nguy hiểm.

Mà phương diện này thì Lâm Phong chính là chuyên gia, thuật ẩn giấu của hắn đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.

"Anh Lâm, đã lâu không gặp, mau vào trong xem náo nhiệt a." Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói.

"Tôi cũng đang có ý này." Vừa mới nói xong, chỉ thấy Lâm Phong từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng.

Trên khuôn mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, khí tức trên người hắn vẫn là loãi khí tức âm nhu, bất quá chẳng những không có vì vậy mà khiến cho khí chất của hắn suy yếu, ngược lại càng tăng thêm một phần khí chất đặc biệt.

Tiểu Tiểu nháy con mắt của mình vài cái, nhìn Lâm Phong, lại duỗi đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: "Cao như vậy anh làm thế nào leo lên a?"
Lâm Phong quay đầu lườm cô, sau đó lại nhìn bọn người Sơn Phổ Lục, nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Thật đúng là may mắn có các anh, bằng không thì tôi cũng không biết anh Diệp ở chỗ này.

Anh Diệp, anh quả thật không đúng, đi một lần là biệt tích hơn một năm, làm hại tôi tìm anh không dễ dàng ah."
Tính cách của Lâm Phong là như vậy, hắn căn bản không biết Tiểu Tiểu, nửa điểm quan hệ cũng không có, tự nhiên không muốn để ý tới cô.

Mà Tiểu Tiểu lúc nhìn thấy Lâm Phong dùng ánh miệt thị nhìn về phía mình, tức giận hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.

Diệp Khiêm biết rõ tính tình của Lâm Phong, tự nhiên cũng lười đem Tiểu Tiểu giới thiệu cho Lâm Phong nhận thức, có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Làm phiền anh Lâm lo lắng, thật sự là lỗi của Diệp Khiêm tôi ah.

Đợi chuyện này xử lý xong, nhất định cùng anh Lâm đi uống vài chén, coi như là bồi lễ."
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Đúng rồi, anh Lâm, tại sao anh lại ở chỗ này? Nghe giọng điệu vừa rồi của anh, thì thật giống như là anh đang tìm bọn họ nha."
"Đúng vậy." Lâm Phong nói, "Có người ủy thác tôi giết chết bọn họ, tôi đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nên mới theo tới đây.

Chỉ là tôi không ngờ, ở chỗ này lại gặp phải anh Diệp, thật đúng là duyên phận ah." Lâm Phong nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói.

Tổ chức Thất Sát tiếp nhận nhiệm vụ cũng không nhất định dựa theo mức thù lao cao thấp đi quyết định, mà là phải không trái với những quy củ của Thất Sát, giá tiền cao cũng tốt thấp cũng tốt, bọn họ không để ý.


Lần này Lâm Phong tiếp nhận nhiệm vụ này, tiền thù lao bất quá chỉ là số tiền tượng trưng 1 NDT mà thôi.

Nếu như không thu tiền, thì cũng có chút vi phạm nguyên tắc của sát thủ rồi, bất quá hoàn cảnh của người kia thật sự quá bi thảm, cho nên Lâm Phong cũng chỉ thu 1 NDT.

Bất quá, hắn thật đúng là không ngờ ở chỗ này lại gặp được Diệp Khiêm, hơn một năm nay hắn cũng nghe ngóng tin tức của Diệp Khiêm, thế nhưng mà Diệp Khiêm thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho hắn có sử dung bất cứ phương pháp gì cũng không có nửa điểm tin tức.

Hôm nay thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.

Diệp Khiêm tự nhiên là sẽ không hỏi hắn là ai đã ủy thác nhiệm vụ, đây là quy củ, Diệp Khiêm tự nhiên hiểu được.

Vô luận là sát thủ hay là lính đánh thuê, đều không thể lộ ra tư liệu cố chủ, nếu không sẽ vi phạm quy củ, về sau cũng đừng nghĩ có người nào dám giao nhiệm vụ cho ngươi.

Có chút cười, Diệp Khiêm nói: "Anh Lâm đã đến, vậy trước tiên ngồi ở một bên nhìn một chút đi, đợi chuyện của tôi giải quyết xong, tôi sẽ đem bọn họ giao lại cho anh."
"Tốt!" Lâm Phong mỉm cười, đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống.

"Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì a? Nếu không muốn chết thì tranh thủ thời gian đi làm.

Tôi nghĩ, lão đại của các anh trước kia có lẽ cũng từng ngược đãi các anh a? Hiện tại chính là cơ hội báo thù tốt nhất nha." Diệp Khiêm nói, "Các anh nếu như không muốn thì tôi đây cũng chỉ đành phải đổi một phương thức khác rồi, chính là để cho bọn họ bạo hoa cúc của các anh rồi."
Lời nầy vừa nói ra, hai người đàn ông kia đâu còn dám nhăn nhó, bạo hoa cúc người khác so với bị người khác bạo hoa cúc thì tốt hơn rất nhiều a.

Đi đến bên cạnh Sơn Phổ Lục, hai người đàn ông kia cúi người chào, nói: "Lão đại, xin lỗi rồi, xin hãy chịu chút ủy khuất a." Nói tiếng Nhật rất chuẩn, Diệp Khiêm nghe cũng không hiểu, bất quá xem bộ dáng của bọn họ đại khái cũng có thể đoán được là có ý gì.

"Bọn mày...!Bọn mày phản rồi, bọn mày nếu dám đến, tao sẽ giết chết bọn mày." Sơn Phổ Lục nói.

"Thảo!" Diệp Khiêm rút dao gọt trái cây trên cổ tay Sơn Phổ Lục ra, sau đó liền hung hăng đạp hắn một cước, nói: "Nơi này là do tôi định đoạt, có biết không? Nếu như anh không muốn, thì tôi sẽ giết chết anh, sau đó lại để cho bọn họ tiếp tục cường bạo hoa cúc của anh, cũng giống như vậy thôi."
Sơn Phổ Lục sau khi nghe Diệp Khiêm nói xong thì bất đắc dĩ thở dài, hôm nay hắn đã thịt nằm trên thớt gỗ rồi, cũng chỉ có mặc cho người khác định đoạt..

Bình Luận (0)
Comment