Siêu Cấp Binh Vương

Chương 735


Địch Nhượng tự nhiên là không rõ tâm tư quỷ quái của Lý Vĩ, bất quá, chuyện này không thể lừa được bọn người Diệp Khiêm.

Trong đầu tiểu tử này chỉ toàn là ý nghĩ hèn mọn bỉ ổi, hắn muốn học Yoga cũng không phải vì lý do tốt gì, mà là hắn muốn thỏa mãn ý nghĩ gì xấu xa trong đầu hắn.

Bất quá, Địch Nhượng đã không rõ, bọn người Diệp Khiêm tự nhiên cũng không có đi vạch trần làm gì.

Tuy Diệp Khiêm có một chút rụt rè, nhưng Lý Vĩ vẫn hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Khiêm, cho nên mang theo Diệp Khiêm đi tham quan khắp nơi trong quân hạm.

Giới thiệu cho hăn nơi nào là phòng sinh hoạt, nơi nào là kho đạn dược, nơi nào là phòng điều khiển vv...., dù sao hắn cũng đi theo đoàn hải tặc Ma Quỷ học tập lâu như vậy, tuy chiếc quân hạm này cũng mới đưa đến không lâu, nhưng Lý Vĩ vẫn quen thuộc rất nhanh.

Lý Vĩ vừa giảng giải trang bị ở bên trong quân hạm, vừa huyên thuyên đem những chuyện đã xảy ra nói đơn giản một lần, ví dụ như huấn luyện đoàn hải tặc Thiết Huyết như thế nào, trên biển có chuyện gì mới lạ vv......!Từ trước tới nay Diệp Khiêm đều áp dụng hình thức quản lý theo kiểu chăn dê, chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành mục tiêu mà hắn đề ra, chỉ cần làm không trái với nguyên tắc, thì mặc kệ bọn họ thích làm như thế nào cũng được.

Sự phát triển của đoàn hải tặc Thiết Huyết rõ như ban ngày, thời gian hơn một năm nay cũng không có uổng phí, bọn họ cũng đều huấn luyện ra một bộ thân hảo thủ, đối với kiến thức về quân hạm cũng biết rất nhiều.

Ở trên biển, có thể không thể so với trên lục địa, bọn họ hết thảy đều muốn bắt đầu lại từ đầu, đây là một khởi đầu mới.

Bất quá, bởi vì những thành viên đoàn hải tặc Thuyết Huyết đều là tinh duệ trong tinh duệ, cho nên năng lực nắm giữ tri thức quân sự của bọn họ rất mạnh.

Hơn một năm nay, đoàn hải tặc Thiết Huyết theo sau đoàn hải tặc Ma Quỷ đi ra ngoài làm không ít lần mua bán, thu hoạch cũng khá phong phú.

Bất quá, Lý Vĩ cũng không có lấy bất luận lợi nhuận gì, xem như là học phí huấn luyện.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lý Vĩ, nói: "Bỏ ra nhiều tiền, tinh lực cùng thời gian như vậy, bây giờ là thời điểm khảo nghiệm rồi, nếu như vẫn không lên được mặt bàn thì mày là người thứ nhất sẽ bị trị tội.


Đến lúc đó mày cũng đừng trách tao không giảng tình huynh đệ, tao sẽ xóa bỏ danh hiệu của đoàn hải tặc Thiết Huyết."
Lý Vĩ hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, anh cứ yên tâm đi, hiện tại sức chiến đấu của em tuy không nói là Đệ Nhất Thiên Hạ, nhưng cũng không thể thua đám tiểu quỷ Nhật Bản được.

Anh cứ ngồi xem kịch đi, tuồng vui này sẽ do chúng em làm nhân vật hát chính, cam đoan sẽ kinh diễm có một không hai, một lần hành động đánh ra thanh danh của đoàn hải tặc Thiết Huyết chúng ta."
"Lần hành động này, đem toàn bộ cờ hạ xuống, tao không muốn để cho người ta biết đến sự tồn tại của đoàn hải tặc Thiết Huyết.

Mày cũng biết, sau khi chúng ta làm chuyện này, thì chính phủ Nhất Bản nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta? Chỉ bằng lực lượng của bọn mày hiện tại, thì sao có thể chống đỡ được sự công kích của hải quân chính quy? Huống hồ, trên bầu trời nhiều vệ tinh giám thị như vậy, tao cũng không thể để cho mục tiêu bạo lộ quá sớm." Diệp Khiêm nói.

"Lão đại, anh yên tâm đi, em nơi này có khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất nước Mỹ, cam đoan vệ tinh trên bầu trời cũng không thể phát hiện ra chúng ta.

Đợi em giải quyết xong những tiểu quỷ Nhật Bản này, em cam đoan bọn họ cũng không biết là do đoàn hải tặc Thiết Huyết chúng ta làm." Lý Vĩ nói.

"Ah? Mày còn có thứ đồ vật tốt như vậy?" Diệp Khiêm có chút ngẩn người, xem ra kiến thức của hắn đã rớt lại phía sau rồi a.

Chuyện này cũng khó trách hắn, những năm gần đây, Diệp Khiêm một mực vội vàng mở rộng Nanh Sói, cùng với đề cao cổ võ thuật của mình, buông lỏng đối với việc học tập cùng nắm giữ tri thức quân sự.

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Những vật này mày hiểu rõ hơn tao, tao cũng không có ý kiến gì.

Tao chỉ có một yêu cầu, chính là dưới tình huống hoàn toàn giữ bí mật, thành công đánh ra uy phong của đoàn hải tặc Thiết Huyết chúng ta.

Đây là một lần diễn tập thực chiến, nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ, đừng để cho tao cùng các huynh đệ Nanh Sói thất vọng."
"Vâng, lão đại, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Lý Vĩ nói, "Anh cứ đợi xem kịch vui a." Sau đó lấy ra một tấm bản đồ hàng hải, phía trên vẽ phác thảo một tuyến đường hàng hải, khiến cho người ta nhìn thấy có chút choáng váng đầu óc, trên bản đồ vẽ phác thảo địa hình vùng biển rất rõ ràng, kinh độ và vĩ độ đều rất chuẩn xác.


Lý Vĩ vừa chỉ vào bản đồ, vừa nói: "Lão đại, nơi này chính là đảo Điếu Ngư, còn nơi này chính là căn cứ của đoàn hải tặc Thiết Huyết chúng ta.

Từ căn cứ muốn đến đảo Điếu Ngư thì phải tốn thời gian hai ngày, bởi vì chính phủ Hoa Hạ cũng không có phái hải quân trú đóng ở nơi đây, cho nên chúng ta có thể an toàn thông qua, không bị phát hiện.

Em đã điều tra rồi, ở trên đảo Điếu Ngư chỉ có hai chiếc tàu bảo vệ của Nhật Bản, bất quá vũ khí trên tàu đều rất cũ kỷ, nhân số ước chừng hơn hai trăm người mà thôi, sức chiến đấu cũng không cao lắm.

Bây giờ, bọn hắn đã công nhiên chiếm lĩnh đảo Điếu Ngư, đem quốc kỳ Nhật Bản cắm ở trên đảo Điếu Ngư.

Đoán chừng chúng ta không cần vận dụng quân hạm cũng có thể giải quyết toàn bộ bọn họ.

Bất quá, lão đại, có chuyện em phải nói trước, đây là trận chiến chính thức đầu tiên của đoàn hải tặc Thiết Huyết, phải để cho đoàn hải tặc Thiết Huyết làm nhân vật chính a.

Những năm gần đây, em hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của thủy quân lục chiến để huấn luyện bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho anh thất vọng."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Yên tâm đi, lần này tao chỉ đến kiểm tra sức chiến đấu của đoàn hải tặc Thiết Huyết mà thôi, đương nhiên là do bọn mày đánh chủ công.

Vẫn là câu nói kia, phải đánh cho ra trò để tao xem, bằng không mà nói, sẽ không dễ dãi như thế đâu."
Một đường theo gió vượt sóng, lúc trời gần tối thì đã tới căn cứ của đoàn hải tặc Thiết Huyết.

Diệp Khiêm đã từng đi tới căn cứ của đoàn hải tặc Ma Quỷ, bất quá bây giờ nhìn thấy căn cứ của đoàn hải tặc Thiết Huyết so với đoàn hải tăc Ma Quỷ thì cường hãn hơn rất nhiều a, không nói là phòng thủ kiên cố, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.

Đây chính là hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của Bộ quốc phòng Mỹ kiến tạo, chọn dùng cũng là kỹ thuật cao cấp nhất trên thế giới, đương nhiên không phải là đám ô hợp đoàn hải tặc Ma Quỷ có thể so sánh được.


Mấu chốt vẫn là, ước nguyện ban đầu thành lập đoàn hải tặc Thiết Huyết cùng với đoàn hải tặc Ma Quỷ có khác biệt vể bản chất.

Đoàn hải tặc Ma Quỷ chẳng qua là vì một chữ "Lợi", chỉ muốn ăn cướp kiếm tiền; mà đoàn hải tặc Thiết Huyết thì khác, đây là một sự chuẩn bị đối phó với những tình huống trong tương lai của Diệp Khiêm, là một đường lui của Nanh Sói, cũng là hậu thuẫn của Nanh Sói.

Vì vậy, không thể ham một chút lợi nhỏ kia được.

Bỏ ra nhiều tiền tài, thời giờ cùng tinh lực như vậy, nếu như chỉ ham một chút lợi ích nhỏ thì chẳng phải là đã phí công rồi sao? Cho dù làm hải tặc rất dễ kiếm tiền, nhưng tốn tiền mua sắm quân hạm, thì đến lúc nào mới có thể lấy lại vốn? Bởi vì Diệp Khiêm căn bản không phải đem đoàn hải tặc Thiết Huyết kiến tạo thành một đoàn hải tặc đoàn, mà muốn nó trở thành một chi quân đội, một chi quan đội có thể so sánh với bất kỳ chi đội hải quân của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.

Bởi vậy, lúc nhìn thấy đoàn hải tặc Thiết Huyết chi tiền mua nhiều tàu bảo vệ, tàu cần cẩu cùng tàu ngầm như vậy, khiến cho người đoàn hải tặc Ma Quỷ cảm thấy choáng váng đầu óc.

Trong ánh mắt bọn họ đều là hâm mộ.

Bọn họ đều ở trên biển lăn lộn, những vật này đối với bọn họ có lực hấp dẫn vô cùng lớn, cái này cùng giống như một thanh bảo kiếm có lực hấp dẫn rất lớn đối với một vị cao thủ võ lâm vậy.

Bất quá, chuyện này cũng xuất hiện một vấn đề ah.

Đoàn hải tặc Thiết Huyết bỗng nhiên trở nên cường đại như vậy, chuyện này khiến cho A Bố Tư sợ hãi, hắn không thể không lo lắng chuyện có một ngày nào đó đoàn hải tặc Thiết Huyết có tiêu diệt đoàn hải tặc Ma Quỷ hay không, cho dù không có, thì bằng vũ khí cùng trang bị của bọn họ, chỉ sợ Thái Bình Dương này về sau không còn có chỗ để cho đoàn hải tặc Ma Quỷ sống yên ổn đi a? Không phải hắn tiểu nhân chi tâm, một núi không thể chứa hai hổ, hắn không thể không nghĩ như vậy.

Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm tiến đến, A Bố Tư cuống quít đi lên nghênh, ha ha vừa cười vừa nói: "Diệp tiên sinh, lâu ngày không gặp a, hùng phong vẫn như trước ah."
Quay đầu nhìn thoáng qua Độc Lang Lưu Thiên Trần ở phía sau, Diệp Khiêm nói với Lý Vĩ: "Trước tiên mang nó vào nghỉ ngơi đi." Sau đó quay đầu trở lại, nhìn về phía A Bố Tư, cầm chặt tay của hắn, ha ha vừa cười vừa nói: "Những năm này đa tạ ông đã chiếu cố đoàn hải tặc Thiết Huyết, lời nói khách sáo tôi cũng không muốn nói nhiều.

Người Hoa Hạ chúng tôi rất xem trọng tình nghĩa, ông đối với tôi có ân, tôi sẽ không quên, về sau chỉ cần tôi có một miếng cơm ăn, cũng tuyệt đối sẽ không để cho ông chết đói."
Không cần A Bố Tư nói, Diệp Khiêm cũng có thể đoán ra tâm tư của hắn, đây là chuyện rất bình thường, cho nên Diệp Khiêm chủ động đem chuyện này nói rõ, miễn cho A Bố Tư lo lắng.

Diện tích biển cả so với lục địa thì lớn hơn rất nhiều, một mình Diệp Khiêm cũng không có khả năng ăn hết toàn bộ, huống hồ, A Bố Tư đối với Nanh Sói có ân, đã từng trợ giúp hắn đối phó tập đoàn Phi Tường.

Diệp Khiêm không phải loại người vong ân phụ nghĩa, có ân tất báo, có cừu tất báo, đây là nguyên tắc của Nanh Sói, cũng là nguyên tắc của Diệp Khiêm.


.

truyện tiên hiệp hay
Đã có những lời này của Diệp Khiêm, trong nội tâm của A Bố Tư đã an tâm hơn rất nhiều, ha ha vừa cười vừa nói: "Diệp tiên sinh quá khách khí, chúng ta có quan hệ gì a, hiện tại chúng ta cũng có thể xem là bằng hữu a, nếu đã là bằng hữu, vậy thì không cần nói nhiều như vậy.

Cái gì có ân hay không, chúng ta tầm đó chỉ nói tới cảm tình, tình huynh đệ."
"Nói rất hay, đúng, chúng ta chỉ nói tới tình huynh đệ." Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói.

Buông tay ra, Lý Vĩ dẫn hai người đến vị trí ngồi xuống, thức ăn và rượu sớm đã chuẩn bị liền đem lên, xem như làm yến tiệc đãi cho Diệp Khiêm a.

Rau quả trên cơ bản đều là do đoàn hải tặc Thiết Huyết tự mình trồng, tinh khiết tự nhiên vô hại, đều là thứ tốt a.

Cá thì bắt trong biển, trên cơ bản có thể xem là tự cung tự cấp a.

Hương vị món ăn rất ngon, chỉ tiếc là Độc Lang Lưu Thiên Trần không có phúc phận ăn những món ăn này.

Tiểu tử này bị say tàu, lúc ở trên quân hạm cũng đã ói nhiều lần rồi, lúc đến đất liền thì vì chưa kịp thích nên lại bị choáng váng đầu óc.

Nếu như đổi lại là người khác bị như vậy, thì chỉ sợ Lý Vĩ đã sớm cười rộ lên rồi, bất quá người bị lại là Độc Lang Lưu Thiên Trần, cho nên Lý Vĩ rất thức thời cái gì cũng không nói, còn phải cẩn thận hầu hạ.

"Diệp tiên sinh, chúc hợp tác của chúng ta vui vẻ, hi vọng tình hữu nghị của chúng ta có thể bền lâu." A Bố Tư bưng ly rượu lên nói.

Khẽ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Uống rượu thì không cần, lần này tới nơi này là có đại sự muốn làm, không thể bởi vì uống rượu mà chậm trễ chính sự.

Như vậy đi, tôi dùng trà thay rượu mời ông một ly, cầu chúc hợp tác của chúng ta trong tương lai được thuận lợi, tình hữu nghị của chúng ta giống như nước biển không bao giờ cạn kiệt.".

Bình Luận (0)
Comment