Siêu Cấp Đại Gia

Chương 108


Tống Từ cho rằng Thẩm Lãng đã làm mất mặt nhà họ Tống của cô.
Anh không thấy thiên kim tiểu thư nhà họ Tống đây sao? Thẩm Lãng không còn biết thể diện là gì sao?
Khoe khoang bốc phét cũng phải đúng nơi đúng chỗ, kiểu khoe khoang này sẽ chỉ trở thành trò cười trong mắt mọi người mà thôi!
Thế nhưng Thẩm Lãng cũng không yếu thế.
"Tôi đại diện cho nhà họ Tống của cô khi nào? Tôi thuộc nhà họ Tống của cô khi nào?"
Đêm nay, Thẩm Lãng chỉ giữ lời hứa với Tống Chí Viễn rằng phải bảo vệ sự an toàn của Tống Từ mà thôi.
Anh không phải vệ sĩ của nhà họ Tống, cũng không phải là người hầu của nhà họ Tống!
"Anh đưa tôi tới đây là được rồi.

Những gì anh làm sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng của tôi.

Xin anh hãy dùng bộ não của mình để suy nghĩ hậu quả trước khi thực hiện loại trò đùa này trong tương lai!"
Tống Từ cau mày, trên mặt lộ ra một tia tức giận.
Còn Trương Thiên Hạo, từ đầu tới giờ vẫn luôn ngứa mắt với Thẩm Lãng, đặc biệt khó chịu khi Thẩm Lãng ném danh thiếp của mình vào thùng rác.
Lúc này, làm sao anh ta lại không nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa chứ?
"Sao cô Tống lại có một người hầu như cậu chứ, cậu thật sự không để cho chủ của cậu bớt lo chút nào cả.

Bình thường khoác lác khoe khoang thì không nói đi, đằng này còn làm trò trước những người giàu có quyền thế như thế này, thật sự là không biết trời cao đất dày là gì cả!"

Lời nói của Trương Thiên Hạo cực kỳ chói tai gay gắt.
Anh ta không biết Thẩm Lãng là một người giàu có như thế nào!
"Tôi nhắc lại, tôi là bạn của Tống Chí Viễn, không phải vệ sĩ hay người hầu của nhà họ Tống, à mà anh cũng được coi là nhà giàu quyền thế sao?"
Lời nói của Thẩm Lãng không lớn không nhỏ, nhưng tràn đầy khí thế.
Nếu không phải mọi người đã đoán trước được thân phận của Thẩm Lãng, bọn họ nhất định sẽ hoảng sợ trước khí thế này.
Sau đó, Thẩm Lãng đứng dậy, bình tĩnh rời khỏi căn phòng xa hoa sang trọng này.
Ngoại trừ Tống Từ, hầu như không ai thực sự quan tâm đến việc anh sẽ đi đâu, và mọi người vẫn đang chế giễu anh.
"Tên này bị sao vậy? Sao có thể buông mấy lời như thế rồi bỏ đi chứ?"
"Ai biết, mặc kệ, không chết là được."
"Chắc là đi vệ sinh rồi, ngang ngạnh cố chấp lại không biết xấu hổ."
"Đừng bận tâm, đây là nỗi niềm của những kẻ hạ nhân không thể chạm tới.

Ngoại trừ khua môi múa mép thì có thể làm được gì đâu!"
Lúc này Tống Từ mới có chút hối hận, cô cảm thấy mình thật sự đã kích thích lòng tự trọng của Thẩm Lãng.
Cô rất mâu thuẫn, thật sự cô là người thiện lương, nhưng thân là một thiên kim tiểu thư, tính tình của cô hơi cáu kỉnh, lại để ý quá nhiều thứ.
Tuy nhiên, tâm lý của Thẩm Lãng không mong manh như vậy.
Trước mặt anh có một gia đình giàu có nào, dù xuất thân có vững chắc đến đâu cũng chẳng là gì trong mắt anh.
Một vài con bọ chét nhỏ tự cao tự đại, nhảy lung tung, thật sự đúng là quá tự phụ rồi.
Họ không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Lãng, người có vẻ kín đáo không đàng hoàng này lại thực sự là chủ nhân của KTV Quân Duyệt này.

Tất cả lời nói và việc làm của quản lý vừa rồi đều nằm trong tầm kiểm soát của Thẩm Lãng.
Cho dù Trương Thiên Hạo có kiêu ngạo đến đâu, Thẩm Lãng cũng sẽ không thèm nể mặt gì nữa.
Không mất nhiều thời gian, Thẩm Lãng trở lại chỗ ngồi.
Ngay khi anh ngồi xuống, Tống Từ đã nhìn anh với ánh mắt đầy phức tạp.
Cô vốn muốn nói lời xin lỗi với Thẩm Lãng, nhưng lời vừa đến môi đã bị cô nuốt ngược vào trong.
"Quên đi! Ai bảo anh ta thường xuyên lừa gạt ông nội của mình? Lần này coi như cho anh ta một bài học.

Thật sự thì vừa rồi khẩu khí của anh ta rất lớn, nhưng anh ta bị người ta châm biếm, mình cũng rất mất mặt, dù sao cũng là người của mình mà, không không, là người mà mình mang đến!"
Tống Từ nói thầm trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, quản lý của KTV Quân Duyệt cùng với hai người phục vụ lại bước vào phòng.
Không giống như lần trước, lần này quản lý mang theo năm chai ‘Thời Kỳ Hoàng Kim’.
"Các mỹ nam, mỹ nữ thân mến, tôi đã xin ý kiến của ông chủ rồi.

Đây là năm chai Thời Kỳ Hoàng Kim."
Khi người quản lý xuất hiện lần nữa với những chai rượu cổ, tất cả mọi người đều có vẻ rất ngạc nhiên.
Chẳng lẽ số rượu này là do Thẩm Lãng gọi tới sao?
Thẩm Lãng đi ra ngoài một lần, vừa mới ngồi xuống chưa nóng ghế thì quản lý đã đem rượu tới, thật sự rất đáng ngờ.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người thực sự gần như cho rằng đó là rượu của Thẩm Lãng.
Nhưng vào lúc này, Trương Thiên Hạo lại đứng lên.

"Các người đã thấy chưa? Đây là sức mạnh của Trương Thiên Hạo này đấy, chắc chắn là bị tôi dọa sợ rồi chứ gì!"
Quản lý cười nhưng không nói lời nào, trong lòng khinh thường Trương Thiên Hạo.
Cái gì mà Trương Thiên Hạo chứ, nếu chuyện này không phải do ông chủ lớn đích thân mở miệng thì tôi cũng không sẵn lòng bưng rượu ra đây đâu.
Trước khi rời khỏi phòng, quản lý còn nhìn Thẩm Lãng, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu.
"Ông chủ lớn phi phàm như vậy, làm sao có thể ngồi cùng đám phá gia chi tử này nhỉ? Đặc biệt là cái tên chuột nhắt kia, điển hình của mấy tên công tử bột."
Sau khi quản lý ra khỏi phòng, Trương Thiên Hạo càng tỏ ra kiêu hãnh đắc ý.
"Rượu mời không uống lại cứ muốn uống rượu phạt cơ, thế này đi, hôm nay tất cả mọi người đều phải nể mặt tôi uống hết chỗ rượu Thời Kỳ Hoàng Kim này nhé."
Những tên công từ giàu có khác tỏ ra rất bất mãn.
"Tôi nói này Thiên Hạo, đừng có khoe khoang, không có cô Tống đây thì sao anh uống Thời Kỳ Hoàng Kim được chứ?"
"Đúng vậy, lời nói của cô Tống rất có trọng lượng, ông nội của người ta là người có danh tiếng nhất ở tỉnh này mà!"
"Thiên Hạo chỉ biết dát vàng lên mặt, nói thật thì cũng chỉ là nhờ mặt mũi của nhà họ Tống thôi!"
Những người khác đưa ra ý kiến phản đối bác bỏ, không chỉ vì họ cho rằng Trương Thiên Hạo quá tự cao tự đại, mà còn vì họ có thể làm hài lòng Tống Từ bằng điều này.
Những kẻ xu nịnh này, nhưng mà ngay cả bản thân Tống Từ cũng cảm thấy đây là một sự thật.
Ông nội là một học giả văn hóa của tỉnh, thuộc thế hệ thương nhân thời nho giáo, Tống Từ nên tự hào về điều đó.
Đâu có ai biết rằng ông chủ thật sự lại chính là Thẩm Lãng, người đang ngồi im lặng bên cạnh họ chứ.
Vì hành động lễ phép với quản lý của Tống Từ lúc nãy đã có thể khôi phục một chút hình ảnh của cô trong tâm trí Thẩm Lãng nên anh mới làm vậy thôi, chứ Trương Thiên Hạo và đám phá gia chi tử này hoàn toàn không có tư cách uống rượu Thời Kỳ Hoàng Kim này!
"Thật tiếc khi cho rượu ngon cho mấy tên đầu heo này, nhưng mình cũng phải uống vài ly cho bớt cơn mệt mỏi mấy ngày nay."
Trong lòng Thẩm Lãng nghĩ như vậy.
Rượu đã sẵn sàng, tiếp theo, chúng ta phải chơi một trò chơi xúc xắc.
Một cặp đôi vẫn song ca mãi không biết mệt, họ hét lên mạnh mẽ trong ca khúc "Love in the Dead".


Âm vực cao không thể lên được và họ hét lên một cách tuyệt vọng, ai không biết còn tưởng đây là phòng sinh đẻ đấy.
Thẩm Lãng nhíu mày, cảm thấy bước tiếp theo cần phải làm đó là thay đổi thư viện bài hát.
Bên đó là tiếng sói tru, bên này cũng không yên ổn được.
Ngay sau khi Trương Thiên Hạo có được xúc xắc, anh ta ngước mặt thể hiện kỹ năng xúc xắc của mình.
"Khi còn trong bụng mẹ, tôi đây đã tiếp xúc với xúc xắc.

Sau khi vào tiểu học, kỹ năng xúc xắc của thiếu gia đây là đứng nhất trường, hiện tại có thể nói là bất khả chiến bại.

Nếu ai dám đánh cược với tôi, tôi có thể khiến người đó thua tới mức không ngóc đầu lên nổi!"
Có những tiếng leng keng rất lớn, nhưng khí thế này thực sự khiến người khác sợ hãi, họ lắc đầu nói sẽ không đánh cược với anh ta.
Cuối cùng, mũi nhọn của Trương Thiên Hạo nhắm thẳng vào Thẩm Lãng đang ngồi im lặng trên ghế.
"Thẩm Lãng, cậu có dám chơi cùng tôi không? Ai thua thì phải uống, uống tới xỉn mới thôi!"
Đúng lúc này, tên đầu đinh đang ngồi bên cạnh Trương Thiên Hạo lập tức lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Dương Tiểu Văn.
"Anh Văn, vở kịch đã bắt đầu.

Thằng tên là Thẩm Lãng bị Trương Thiên Hạo khiêu khích.

Họ sắp chơi xúc xắc.

Em biết rõ Trương Thiên Hạo, anh ta là vua xúc xắc đấy!"
Dương Hiểu Văn lập tức đáp: "Chụp lại! Chụp hết mọi thứ lại! Tôi muốn xem bộ dạng anh ta như thế nào sau khi say rượu, tôi muốn Thẩm Lãng mất mặt!".

Bình Luận (0)
Comment