Siêu Cấp Đại Gia

Chương 148


Nhân viên tạp vụ?
Những người không liên quan?
Thẩm Lãng tự nói với lòng mình, những chuyện khác anh không nói đến nhưng đầu tiên anh có thể cảm giác được nhất định không liên quan đến nhân viên.
“Tôi nghĩ rằng cậu nhầm rồi, tôi không phải là tạp vụ mà là giống với những người khác trong hội trường.”
Thẩm Lãng vẫn chưa hết giận, nói với nhân viên.
Khi nhận được câu trả lời như vậy thì khóe môi của cậu nhân viên này hơi nhếch lên, trên mặt thể hiện sự khinh thường.
“Giống nhau, anh thực sự nghĩ như vậy sao? Những người có thể vào hội nghị thương mại thì thân phận của họ ít nhất cũng là trưởng phòng công ty, thân phận cao hơn nữa thì khỏi phải nói tới, họ đều là giám đốc điều hành cấp cao của công ty lớn.

Mặc dù tự coi nhẹ mình là không tốt nhưng người quá coi trọng bản thân như anh đây thì tôi chưa từng thấy bao giờ.”
Mặc dù đã gọi một tiếng “anh” nhưng cậu nhân viên này lại mang tới cho người khác cảm giác không hề dễ chịu.
Đặc biệt là thái độ nhìn người bằng đôi mắt chó này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của thương hội.
Thực tế thì chuyện này đều do Tề Đại Sơn gây khó dễ.
Nếu không có Tề Đại Sơn thì cậu nhân viên này chắc chắn cũng không dám nhắm vào Thẩm Lãng như bây giờ.
“Chỗ ngồi ở vị trí chính giữa không có điều kiện cứng nhắc nào cả.

với tư cách là người kinh doanh đều có thể ngồi.” Thẩm Lãng hiểu rõ quy tắc của hội nghị thương mại.
“Vậy xin hỏi anh làm việc ở đơn vị nào? Vì anh tự xưng là người kinh doanh nên xin hỏi anh giữ chức vụ gì trong công ty?” Cậu nhân viên lại hỏi, giọng điệu mang theo vài phần quái gở.
Bình thường, cậu ta nhất định sẽ không dám làm chuyện như thế này, nhưng hôm nay thì khác, cậu ta đã được Tề Đại Sơn ủng hộ.
Tề Đại Sơn đã nói rõ ràng với cậu ta, để cậu ta cố ý gây khó dễ cho Thẩm Lãng, còn đảm bảo địa vị của Thẩm Lãng ở thành phố Bình An rất tầm thường cho nên không cần lo lắng chuyện làm phật lòng anh.

Tiên Hiệp Hay
Nếu không có Tề Đại Sơn đứng sau trấn an tinh thần thì cậu ta sẽ không dám lấy tương lai của bản thân ra làm trò đùa ở thương hội thế này.

Hơn nữa, Tề Đại Sơn đã mở lời nên cậu ta cũng không dám làm trái.

Chưa kể có thể nhân cơ hội này lấy lòng Tề Đại Sơn, cơ hội này đối với cậu ta mà nói là rất hiếm có khó tìm.
“Ha ha, vì Tề Đại Sơn mà mạo phạm đến một nhân vật nhỏ trong thành phố, đáng giá, đáng giá.”
Trong lòng cậu ta đang cấp tốc cân nhắc mọi chuyện.
Lúc này ánh mắt của Thẩm Lãng hiện lên vẻ lạnh lùng: “Tôi làm việc ở đâu và giữ chức vụ gì, có cần báo cáo với cậu không? Cậu không có quyền hỏi tôi.”
Lúc này, Thẩm Lãng không cần nhân nhượng, mục đích che giấu thân phận là để việc thử nghiệm gia tộc được tiến hành thuận lợi nhưng không có nghĩa là phải dung túng cho người khác khinh thường bản thân.
“Thưa anh, nhiệm vụ của tôi là duy trì bảo vệ trật tự của hội trường, xin anh hợp tác với công việc của tôi.”
Bề ngoài giả đoan trang, những loại người này mới là quỷ quyệt nhất.
“Hai người chúng ta có liên quan đến nhau không? Cậu tiếp tục duy trì bảo vệ trật tự đi, tôi ngồi đây cũng chẳng cản trở gì đến công việc của cậu mà.” Vẻ mặt của Thẩm Lãng dần trở nên nghiêm túc.
Nhân viên có thẻ ra vào hội trường này không phải đến từ khách sạn Long Thịnh mà làm việc cho thương hội.
Nếu là nhân viên của khách sạn thì Thẩm Lãng nhất định sẽ bắt cậu ta bò ra ngoài, không bao giờ giữ loại người này trong công ty.
“Thưa anh, tất nhiên là quan trọng.

Những người đến tham gia hội nghị thương mại đều là trụ cột, thậm chí là cốt lõi của từng công ty.

Nó liên quan đến kế hoạch kinh doanh của thành phố Bình An, nếu địa vị của họ bị ảnh hưởng bởi anh thì tôi sợ rằng trách nhiệm này anh sẽ không đảm nhận nổi đâu.”
Cậu ta quyết tâm đuổi Thẩm Lãng ra ngoài, tuy rằng không dùng lời lẽ bẩn thỉu nào nhưng miệng nam mô bụng bồ dao găm mới là ghê tởm nhất.
“Trụ cột công ty cũng được, cốt lõi của công ty cũng được.

Được thôi, tôi đồng ý hết với những điều cậu vừa nói nhưng tại sao tôi lại phải rời đi?” Thẩm Lãng không thể tức giận vì sự phân biệt đối xử này mà rời khỏi bữa tiệc, nếu thực sự như vậy là quá dễ dàng cho đối phương rồi.
“Thưa anh, xin anh nghe theo ý kiến của tôi.


Anh không cần phải xấu hổ, rời khỏi bữa tiệc cũng không mất mặt.

Tôi biết anh muốn thể hiện bản thân dựa vào việc tham gia hội nghị thương mại ngày hôm nay nhưng anh đưa mắt nhìn xung quanh xem, có vị nào thân phận không cao quý bằng anh không? Được nhiều gia đình giàu có kẹp ở giữa, khó trách anh không cảm thấy xấu hổ nhưng tôi lại thấy mất mặt thay anh đấy.”
Đến lúc này, cậu nhân viên không thể giả vờ đoan trang nữa, lời nói của cậu ta càng ngày càng trở nên gay gắt hơn.
Cậu ta nhất định không biết giá trị của người đang ở trước mặt cậu ta đủ để giết chết tất cả mọi người trong hội trường.
Ngay cả khi được so sánh với những người trong toàn bộ đất nước thì anh vẫn có thể ngẩng cao đầu mà lọt vào top 10.
“Cậu mất mặt thay tôi sao? Vậy cậu là ai? Con trai hay là cháu trai của tôi, tôi không có con cháu nào xa lạ như cậu cả!”
“Anh! Anh dám chửi tôi?”
“Tôi có sao? Tôi chỉ chửi chó thôi.”
“Mời anh đi ra ngoài, lập tức ra ngoài.”
“Cho dù thân phận của tôi thấp kém hơn người xung quanh nhưng cũng chưa đến lượt cậu xúc phạm, bản thân cậu không tự mình xem lại phẩm hạnh của mình như thế nào đi.

Nếu thực sự có năng lực thì cậu đã dùng thân phận nhà doanh nhân ở lại đây rồi, sao lại phải làm công việc khom lưng khụy gối bưng trà rót nước chứ?”
“Anh mới bưng trà rót nước đấy.”
“Còn không phải sao? Chờ các vị lãnh đạo ngồi xuống, không phải cậu là người hầu hạ trà nước đó sao?”
Thẩm Lãng thực sự không chịu nổi đối phương.
Anh đã nói cho dù không phô trương thân thế nhưng cũng sẽ không để người trước mặt có thể tùy ý xúc phạm.
Cách đó không xa, Tề Đại Sơn hả hê xem náo nhiệt như một trò hề.
“Tôi chỉ nhờ trợ lý truyền xuống dưới một chút ý của tôi mà cũng khiến tên nhân viên đó lao vào bán mạng cho tôi, đó càng là tác dụng của thân phận cao quý.

Ngồi đây xem hai con kiến dưới kia đánh nhau đổ máu, tâm tình của tôi đương nhiên vui hơn rất nhiều, còn vui hơn trò chọi dế thông thường.”
Trong mắt Tề Đại Sơn, ông ta coi mạng Thẩm Lãng và cậu nhân viên của thương hội như tờ giấy, thân phận thấp hèn ti tiện, ông ta có thể giở một ít thủ đoạn đồi bại giữa hai người là điều đương nhiên.

Hôm qua Thẩm lãng đã châm chọc ông ta, vì thế hôm nay gặp phải Thẩm Lãng, ông ta không muốn anh có thể nhẹ nhàng thuận lợi tham gia hội nghị thương mại.
Tra tấn!
Sỉ nhục!
Phá vỡ tâm lý!
Tề Đại Sơn là loại người có thù ắt báo, khi ông ta có thù hận nhất định sẽ dồn người khác vào chỗ chết rồi mới chịu từ bỏ.
Đây mới là Tề Đại Sơn, mặc dù mắt nhỏ hơn mũi kim nhưng chính vì cách cư xử tàn độc này mà người ở thành phố Bình An mới sợ hãi ông ta.
Lúc này, trợ lý bên cạnh Tề Đại Sơn nói: “Ông Sơn, xem ra con chó kia vô cùng ra sức, đã năm phút trôi qua rồi.”
“Cậu xem, con chó cũng có công dụng của nó.

Tôi không mất một đồng hay một lời nhờ vả, tôi chỉ cho con chó một chút ý tứ là con chó đó đã ngoan ngoãn vẫy đuôi làm việc cho tôi rồi, còn thằng nhóc Thẩm Lãng kia chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi hội trường!”
Một nụ cười tự mãn treo trên khóe miệng Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn vừa nói, con chó chăm chỉ ngoài kia đã gầm lên với Thẩm Lãng: “Đủ rồi! Bây giờ tôi có quyền bắt anh rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi hội trường!”
“Cậu không đủ tư cách, dù sao tôi cũng là quản lý của một công ty, đáp ứng đủ các yêu cầu tham gia hội nghị thương mại.

Cậu vô lễ với tôi như vậy, tôi có quyền yêu cầu thương hội thay cậu đấy!”
Hai mắt Thẩm Lãng phát ra một chút tia lửa bắn vào đối phương.
“Vậy mời anh nói cho tôi biết, anh là ông chủ của công ty nào? Tôi đã làm việc trong thương hội bốn năm rồi.

Nếu như anh là ông chủ của một công ty nào đó thì tôi nhất định phải có ấn tượng về anh, chẳng lẽ là một công ty mới sao?”
Khi nhân viên nói câu này, thực ra cậu ta vẫn rất sốt ruột nhưng nghĩ đến việc Tề Đại Sơn đã nói Thẩm Lãng không có năng lực thì trong lòng cậu ta mới yên ổn hơn.
“Đúng vậy, công ty mới thành lập được hai tháng.” Thẩm Lãng cười lạnh.
“Chậc chậc.

Tôi đã nói mà, chỉ mới hai tháng thôi, chắc chắn là công ty mới có ba đến năm nhân viên đúng không? Cái loại công ty ruồi này ai đăng ký mà chẳng được.”
“Đúng là không có nhiều nhân viên nhưng họ đều là những chuyên gia trong ngành, họ đều là những nhà thường xuyên làm Chương trình thẩm định đồ cổ từ bản địa, mới đến thành lập công ty ở thành phố Bình An cách đây hai tháng.

Trước mắt có năm cửa tiệm, tất nhiên chưa so sánh được với các công ty lớn, chỉ là kinh doanh nhỏ chuyên về đồ cổ thôi.” Sắc mặt Thẩm Lãng không hề thay đổi nói với cậu ta.

Đối với những ngành như Lẩu Sục Sôi, Karaoke Quân Duyệt, Bất động sản Minh Huy...!hiện tại Thẩm Lãng không thể nói.

Nguyên nhân cơ bản là trình độ của cậu ta không đủ, cũng không cần nói nhiều, kéo cửa hàng đồ cổ ra ngăn cản là tốt rồi.
Hơn nữa Tống Tri Viễn thật sự giao cửa hàng đồ cổ cho Thẩm Lãng quản lý, không có gì phải nghi ngờ nữa.

“Anh sớm thừa nhận không phải tốt hơn sao, một công ty nhỏ mới thành lập...”
Nói đến đây, cậu ta đột nhiên dừng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Các nhân viên là những người thường xuyên làm Chương trình thẩm định đồ cổ, quản lý năm cửa hàng, và bán đồ cổ...!Làm thế nào mà lại nghe giông giống như một cửa hàng đồ cổ của nhà họ Tống chứ? Dựa vào một điều kiện về làm Chương trình thẩm định thì những cửa hàng khác tuyệt đối không thể có được.
Hơn nữa, đồ cổ mà không cũ thì không có giá trị...!người này thật sự chuyên bán đồ cổ à...
Chết tiệt! Đây thực sự là râu cứng!
Trong lòng cậu ta hoàn toàn sợ hãi, cậu ta không chế được sự bàng hoàng.
Trúng số độc đắc rồi, ngay lần đầu tiên gặp mặt đã xúc phạm người của Tống Tri Viễn, làm thế nào mới có thể qua ải này đây?
Những ngày tháng sắp tới chắc chắn sẽ không dễ dàng, Tống Tri Viễn còn chưa ra tay thì cậu ta cũng sẽ bị người này dạy dỗ đến chết.
“À...!anh...!anh này.

Tôi...!tôi muốn đi rửa tay.

Mời anh ngồi, ngồi...”
Cậu ta nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đang tìm lý do để trốn tránh.
Tuy nhiên, suốt mười phút đồng hồ đã trôi qua, cậu ta vẫn chưa quay lại.
Thật ra, cậu ta ngồi trong bồn cầu, ngồi suy nghĩ đến mức hoài nghi cuộc đời thì bị người khác đè đầu xuống, uống mấy ngụm nước bồn cầu đến no nê.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng nhận được một tin nhắn: “Anh Lãng, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Mà lần này, Thẩm Lãng thản nhiên cất điện thoại, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tề Đại Sơn đang bí mật quan sát thấy con chó ngoan của mình đã biến mất thì càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
“Con chó này có chuyện gì vậy? Hiệu quả làm việc quá thấp, chẵng lẽ muốn tôi tự mình ra tay sao?”.

Bình Luận (0)
Comment