Siêu Cấp Đại Gia

Chương 18


“Nói vớ vẩn, dượng tao là ông chủ của Long Thịnh!” Tên mập hét lên không phục.
Bịch!
Thẩm Lãng tung chân đá ngã tên mập, chân trái đạp lên ngực hắn.
Cảnh này khiến hai cô gái kia la thất thanh.
Nhưng cái khiến người ta hết nói nổi là hai cô gái đó lại ầm ầm khen Thẩm Lãng “ngầu lòi”, hai mắt tràn ngập sự u mê.
Mà trong hai người thì một người là bạn gái của tên mập này.

Thế giới này đúng là coi trọng sắc đẹp mà.
“Tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách lên mặt với tôi.

Còn dượng của anh, cũng chỉ là giám đốc làm việc cho chủ tịch thôi!”
Câu này không sai chút nào.

Đừng thấy Chu Chí Bang đang kinh doanh khách sạn năm sao Long Thịnh, nhưng khách sạn vẫn của họ Thẩm.
Nói xong Thẩm Lãng thu chân lại rồi rời đi.
Đồng thời, anh cũng quyết định: Bắt đầu từ hôm nay phải chấn chỉnh hành vi ngu ngốc của người nhà Chu Chí Bang.
Ví dụ như tên mập vừa nãy, cậy có Chu Chí Bang là dượng mà hung hăng ở khách sạn, làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của khách sạn.
Thẩm Lãng thay đồ xong đi ra khỏi khu suối nước nóng tới đại sảnh khách sạn ngồi.
Vừa ngồi xuống không lâu đã thấy cách đó không xa, Chu Tử Hào và Trần Kiệt giận dữ xông đến.
“Thẩm Lãng, tên giao hàng khốn kiếp, dám đánh em họ của tao, ai cho mày cái gan đấy vậy!"
Khi Chu Tử Hào biết em họ của mình bị đánh thì lập tức tới phòng camera của khu suối nước nóng và anh ta đã rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Lãng, nhưng anh ta đã không đi kiểm tra thông tin khách hàng của Thẩm Lãng trong khách sạn.

Thẩm Lãng, người từng nhút nhát như một con cún trong trường, gần đây rất bất thường.
Vài ngày trước đã đánh anh ta tại quán Karaoke Quân Duyệt, hôm nay lại đánh em họ anh ta trên địa bàn của anh, con người này như thể đã thay đổi hoàn toàn vậy.
Trần Kiệt không nhận ra sự bất thường của Thẩm Lãng, anh ta đã bị lợi ích trước mắt làm cho mờ mắt.
Lần trước ở quán lẩu rất may cho Trần Kiệt.

Trương Siêu uống quá chén, bị thủng ruột, sau đó chỉ có thể ăn thức ăn lỏng qua ngày.
Sau khi hồi phục Trần Kiệt trông ổn hơn, anh ta đi theo Chu Tử Hào như một con chó.
Lúc ấy nhìn thấy Thẩm Lãng, Trần Kiệt mới tìm thấy một cảm giác hừng hực khí thế.
Trước mặt Chu Tử Hào chỉ là một tên sai vặt, nhưng giờ anh ta là quản lý đại sảnh của khách sạn Long Thịnh và anh ta nghĩ rằng mình còn hơn cái thân phận hèn kém của Thẩm Lãng.
“Làm giao hàng mà cũng biết tắm suối nước nóng cơ à? Anh có biết tắm một lần bao nhiêu tiền không?" Giọng Trần Kiệt đầy khinh bỉ, gọi thẳng Thẩm Lãng là người giao hàng.
“Cho đến giờ anh vẫn nghĩ tôi là người giao hàng ư?” Tẩm Lãng hỏi lại.
“Ngoài giao hàng thì anh còn có thể làm gì? Người anh em, tôi hiện là quản lý đại sảnh của khách sạn năm sao này.

Tôi muốn hạ anh thì dễ như ăn cháo thôi!" Trần Kiệt đắc chí cố tình nhấn mạnh chức “quản lý” của mình.
“Thật trẻ con!” Vinh quang trong mắt người khác, đối với Thẩm Lãng không là gì cả.
Chưa kể đến việc cái chức quản lý chả có gì đáng khoe.
“Ghen tị à? Đố kị đúng không? Thế thì đúng rồi.

Đi theo cậu Chu tương lai rộng mở, sự lựa chọn của tôi mới khôn ngoan làm sao!” Trần Kiệt ra sức thể hiện và cố ý nịnh nọt Chu Tử Hào.
Về vấn đề này, Thẩm Lãng chỉ thấy Trần Kiệt thật lố bịch.
Thật ra sự lựa chọn của Trần Kiệt vô cùng ngu ngốc.


Nếu anh ta không phản bội Thẩm Lãng, tất cả các doanh nghiệp của gia đình họ Thẩm ở thành phố Bình An có thể được giao lại cho Trần Kiệt trong tương lai và ngay cả những người không may mắn nhất cũng có thể là CEO của khách sạn Long Thịnh.
Thẩm Lãng không đời nào đối xử tệ với người anh em tốt của mình.

Chỉ cần sắp xếp một việc vặt, Trần Kiệt cũng có thể sống sung túc cả đời này.
Bây giờ có vẻ như Trần Kiệt quá là ngu ngốc.
Mà Chu Tử Hào thì cũng giống như Trần Kiệt, ném cho miếng xương là quỳ xuống và liếm.
“Trần Kiệt, con chó tội nghiệp này giao cho anh!”
Điều mà Chu Tử Hào muốn thấy nhất là Thẩm Lãng bị sỉ nhục bởi những người anh em tốt trước đây của anh, điều này sẽ khiến anh ta thấy thật thoải mái.
Hơn nữa, Thẩm Lãng đánh em họ của anh ta, anh ta sẽ không tha cho Thẩm Lãng lần này.
Thẩm Lãng không thể nhịn cười.

Chu Tử Hào vẫn ngây thơ nghĩ rằng khách sạn Long Thịnh thực sự là của nhà anh ta nhưng thực tế đó chỉ là một đại lý kinh doanh, còn không bằng một con chó của nhà họ Thẩm.
“Chu Tử Hào, anh thực sự coi khách sạn Long Thịnh là của nhà anh à? Làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả.

Đến ba anh cũng cần dựa vào tôi để kiếm ăn, anh không sợ việc làm của anh đào hố chôn ba mình à?"
“Còn anh nữa, Trần Kiệt! Phản bội tôi là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh, và cũng sẽ là lựa chọn đáng tiếc nhất của anh!”
Khí thế của Thẩm Lãng ngay lập tức làm lu mờ tất cả mọi người có mặt ở đó.
Cả Chu Tử Hào và Trần Kiệt đều bị khí thế của Thẩm Lãng làm cho lặng người.
Tuy nhiên, Chu Tử Hào vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

“Bớt bốc phét dọa người đi, ở thành phố Bình An này, ba tao vẫn rất có tiếng tăm, tao thấy mày bị hoang tưởng rồi đấy!” Chu Tử Hào cười khẩy.
“Cậu Chu, tên này rõ là đố kỵ rồi, để tôi giúp anh.” Trần Kiệt ra sức thể hiện, sau đó gọi nhân viên bảo vệ: "Kéo con chó tội nghiệp này vào nhà vệ sinh, đánh thật mạnh và ấn đầu vào bồn cầu cho tao! Hãy để nó phải nôn ra!”
Cái bộ dạng độc ác của Trần Kiệt trông thật buồn nôn.
Thẩm Lãng quyết định để lộ thân phận, để Trần Kiệt và Chu Tử Hào trả giá đắt cho những gì họ đã làm!
Lúc này, trước khi nhân viên bảo vệ đến, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp của một ông già.
“Đợi đã! Dừng lại!”
Âm thanh đó rất quen thuộc, người vừa đến là Tống Tri Viễn.
Hôm nay là ngày mà Tống Tri Viễn chuyển đến nơi ở mới.

Lúc này, Tống Tri Viễn và cháu gái đang kéo vali ra khỏi khách sạn Long Thịnh.
Khách sạn Long Thịnh là khách sạn năm sao lớn nhất tại thành phố Bình An.

Tống Tri Viễn là sếp lớn đến từ tỉnh.

Ông đã định ở đây vào ngày đầu tiên đến thành phố Bình An.
Sắc mặt của Chu Tử Hào ngay lập tức thay đổi, sự kiêu ngạo trước đó đã bớt đi nhiều.
“Chào ông Tống ạ.” Chu Tử Hào khá sợ thân phận của Tống Tri Viễn.
Gia đình nhà họ Tống ở tỉnh là nhà kinh doanh nổi tiếng, có một mạng lưới rộng khắp.

Khi ông mới đến Bình An, nó đã thu hút sự chú ý của hầu hết các thương gia trong thành phố.
“Tiểu Thẩm là bạn của tôi, hãy nể mặt tôi, đừng làm phiền cậu ấy!” Giọng điệu của Tống Tri Viễn trở nên lạnh lùng.
Nghe đến đây, Chu Tử Hào kinh ngạc.
Làm thế nào mà Tống Tri Viễn có thể ra mặt thay cho một người hèn mọn như Thẩm Lãng?
Chu Tử Hào đầy ngờ vực và hoang mang.

“Ông Tống đã lên tiếng rồi thì tùy ông xử lý vậy.” Chu Tử Hào giả vờ cười.
Sau đó, Chu Tử Hào đưa Trần Kiệt vào khách sạn, chấm dứt chuỗi rắc rối với Thẩm Lãng.
Hai người vừa đi vừa nói, Trần Kiệt rất không can tâm.
“Cậu Chu, như thế là xong sao?”
“Không thì sao, anh có biết Tống Tri Viễn là ai không? Ông ấy là một doanh nhân lớn của tỉnh và ông ấy cũng là một người nổi tiếng trong giới thương nhân.

Tôi không thể làm ông ấy mất mặt được.” Chu Tử Hào giải thích.
“Lần này quá may cho Thẩm Lãng rồi!” Trần Kiệt kêu lên tiếc nuối.
“Anh chả hiểu gì cả, người mà tôi muốn đánh thì không trốn đi đâu được.

Tôi đoán quan hệ của Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn không thân lắm, cùng lắm là có quan hệ với mẹ của Tống Tri Viễn thôi.

Một con chó tội nghiệp có thể có quan hệ gì chứ!” Chu Tử Hào khinh bỉ.
“Cậu Chu, anh nói đúng, tôi đã ở với Thẩm Lãng được bốn năm, tôi biết anh ta rất rõ.

Thực sự không có gì đặc biệt ở con người này.

Cậu Chu định làm gì tiếp theo?” Trần Kiệt hỏi.
“Nghe đây, lát nữa...” Chu Tử Hào ghé vào tai Trần Kiệt thì thầm.
Trần Kiệt gật đầu và cười nhếch mép.
“Haha, cậu Chu, tôi sẽ làm theo chỉ dẫn của anh, anh vẫn cứ là đa mưu.

Lần này Thẩm Lãng phải đổ máu rồi!”.

Bình Luận (0)
Comment