Siêu Cấp Đại Gia

Chương 2


“4 năm rồi, cuối cùng mấy người cũng nhớ đến tôi, có biết 4 năm qua tôi sống thể nào không hả?”
Giọng Thẩm Lãng khàn khàn.

“Gì mà phá vỡ quy tắc của gia đình, để tôi ở thành phố Bình An giả nghèo giả khổ, mãi đến hôm nay mới hết hạn, còn nói gì mà dạy dỗ kiểu nghiêm khắc!”
“Tôi muốn về nhà!”
“Về nhà!”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ: “Cậu chủ, cậu nên cảm ơn thân phận nghèo khổ đó đã giúp cậu nhìn rõ người phụ nữ và người anh em đó.

Giờ quá trình rèn luyện cấp 1 đã kết thúc, theo thỏa thuận, cậu sẽ nhận được một khoản bồi thường nhỏ, cho phép cậu sử dụng tất cả những kĩ năng trong tương lai, cấp độ rèn luyện thứ 2 đã bắt đầu, dần dần tiếp quản tất cả các ngành công nghiệp của gia tộc ở thành phố Bình An.


“Tôi thực sự phục người cha này, nếu không phải ngoài giờ học đi ship đồ, tôi sớm đã chết đói rồi.

Đến giờ mới nhớ đến tôi, Mộc Hồng Diệp, cô đã chuẩn bị để làm bà chủ chưa?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Anh và Mộc Hồng Diệp được gia tộc hứa hôn, nhưng anh có chút không muốn, vì anh vừa trải qua chuyện tình yêu, có những trải nghiệm không hay ho gì, đập đầu đến muốn vỡ mạch máu.

“Cậu chủ, Hồng Diệp lớn lên ở Thẩm gia, nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, không dám nghĩ những điều khác.

Cả đời dùng thân báo đáp, toàn tâm toàn ý ở bên giúp đỡ cậu chủ, Hồng Diệp sẽ chờ cậu chủ trở về.


“Ồ.

” Thẩm Lãng cười lạnh.


Anh và Mộc Hồng Diệp ở bên nhau từ hồi quấn tã, cùng nhau lớn lên, đã quá hiểu nhau rồi.

Cô ấy lớn hơn anh một tuổi, giống như người chị vậy, sao anh có thể xuống tay được chứ.

“Cậu chủ, anh sắp nhận được một khoản bồi thường nhỏ từ chú Thẩm rồi đó.


“Nói với ông già, yêu cầu của tôi không cao, tôi chỉ muốn ăn lẩu cừu béo, hát hò, sau đó đến một khách sạn, nằm ngủ trên chiếc giường lớn, tôi ship đồ 4 năm nay chưa từng ăn được một miếng thịt, cảm giác đó cô trải qua bao giờ chưa?” Thẩm Lãng, cậu chủ của gia tộc ma cà rồng, gia tộc bí ẩn nhất Trung Quốc, theo quy tắc của gia đình, anh phải trải nghiệm cuộc sống trước khi thừa kế tài sản hàng nghìn tỷ của gia đình, đó là 5 cấp độ rèn luyện mà gia tộc đề ra.

Từ lúc 3 tuổi, cha đã bắt đầu kế hoạch đào tạo anh trở thành một người tàn nhẫn.

Cho nên, ba đã tuyển dụng rất nhiều những người giỏi, đến dạy anh các kỹ năng khác nhau.

Chơi cờ, thư phát, hội họa, đánh giá cổ vật, y học, phong thủy, võ thuật, chiến đấu, anh thành thạo mọi thứ.

4 năm trước, rèn luyện cấp 1 bắt đầu, Thẩm Lãng bị ném vào thành phố Bình An, không một xu dính túi.

Hơn nữa còn không được sử dụng bất cứ kỹ năng nào đã từng các được các bậc thầy chỉ dậy, để anh tự sống, tiết chế ý chí và trải nghiệm mọi loại cuộc sống.

Thực ra, Thẩm Lãng của hiểu ý tốt của ba.

Để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, gia đình thậm chí còn sắp đặt một số anh em họ khác để làm người dự bị.

Lúc này, có mấy người bạn học đi ngang qua, thấy Thẩm Lãng liền quay đầu lại thì thầm.

“Tên cầm thú kìa, vốn nghĩ cậu ta rất quyết tâm, chăm chỉ, không ngờ lại là tên cặn bã.


“Xem ra Bạch Vi Vi đã biết trước chuyện này.


“Thực nghĩ không thông, nếu không có chuyện này xảy ra, với thành tích của Thẩm Lãng 100% có thể tìm được một công việc tốt!”
“Loại đàn ông rác rưởi, bị bạn gái đá, đáng đời!”
Thẩm Lãng tức giận, đấm mạnh vào cây đa cổ thụ bên cạnh.

Cây đa không chút lay động, thậm chí còn không rụng đến một chiếc lá.

Nhưng khi Thẩm Lãng rời đi, có thể thấy một dấu tay in trên thân cây, như thể bị búa sắt đấm vào.

Tinh.

Ngày lúc đó, một tin nhắn chuyển khoản ngân hàng xuất hiện.


“Số****hoàn thành giao dịch, số dư còn lại: 300000000000000 vnd.


Mộc Hồng Diệp cũng đúng giờ gọi đến.

“Cậu chủ, hơn 300000000000000 vnd xem như chút bồi thường nhỏ cho 4 năm vất vả của cậu, ngoài ra còn có quán lẩu, karaoke, còn có khách sạn năm sao, đều đã có tên cậu.


“Cậu chủ, anh có thể đến ngân hàng Thần Châu tìm giám đốc Tống, ông ấy sẽ giúp cậu quản lý tài chính, tất cả đều theo sự sắp xếp của cậu, ngoài ra tôi đã chuẩn bị cho cậu một xe ga.


Giọng nói nhẹ nhàng và tinh tế của Mộc Hồng Diệp như làn gió xuân, tâm trạng của Thẩm Lãng cuối cùng cũng dịu xuống rất nhiều.

“4 năm, người thừa kế nghìn tỷ là tôi, đã đến lúc trở về, vốn muốn dùng thân phận người bình thường để hòa đồng với mọi người, nhưng những gì tôi nhận lại đều là những vết thương, không giả vờ nữa, đến lúc ngửa bài rồi.


Nửa giờ sau, Thẩm Lãng không có thời gian thay bộ đồ ship đồ ăn, anh đến một chi nhánh của ngân hàng Thần Châu.

Thẩm Lãng tính sẽ đến rút một phần để tiêu vặt, số tiền còn lại sẽ để giám đốc ngân hàng – Lão Tống mà Mộc Hồng Diệp nhắc đến quản lý.

Hôm nay người đến ngân hàng rất đông, Thẩm Lãng không muốn làm quá nên không đến gặp Lão Tống, anh đến lấy số rồi xếp hàng chờ, những người phía sau rất đông.

Lúc này, một người phụ nữ mặc đồng phục ngân hàng đi qua.

“Chào cậu, tôi là Dương Tuyết, là người quản lý sảnh ngân hàng, xin hỏi cậu muốn xử lý công việc gì?” Dương Tuyết nhếch miệng cười chuyên nghiệp.

“Tôi muốn rút một ít tiền.

” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói.

“Thưa cậu, vì hôm nay rất nhiều công việc, nên tốt nhất là cậu đến ATM rút tiền để nhường chỗ cho những khách hàng phía sau, để cậu có thể tiết kiệm được thời gian cũng như đạt được hiệu quả nhất, mong cậu hiểu cho.


” Dương Tuyết nói.

“ATM bị giới hạn tiền rút, tôi muốn đến đây rút.

” Thẩm Lãng chầm chậm trả lời.

Anh đến lấy số rút tiền bình thường, dựa vào cái gì mà bắt anh nhường cho người khác?
“Thưa anh, quầy thực sự quá bận rộn, có rất nhiều việc phải xử lý, mong cậu đến ATM rút tiền cho!” Dương Tuyết nói với ý muốn đuổi anh đi.

Nếu số tiền rút nhiều, nhất định phải đến quầy rút.

Dương Tuyết nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, quét mắt một lượt.

Nhưng Thẩm Dương, một người ship đồ, thực sự không thể khiến Dương Tuyết nghĩ anh là người có tiền.

“Vậy sao họ có thể đến quầy rút tiền?” Thẩm Dương chỉ vào những người ở trước cửa sổ.

“Vì số tiền họ rút rất lớn, tất cả đều vượt quá một 3000000000.

” Dương Tuyết khoanh hai tay, dáng vẻ kiêu ngạo.

Thẩm Lãng bày ra bộ mặt khó hiểu.

3000000000 cũng coi là số tiền lớn sao?.

Bình Luận (0)
Comment