Siêu Cấp Đại Gia

Chương 213


"Câm mồm! Lý Gia Minh, nếu như cậu xấc xược thêm một lần nữa thì cút ra ngoài cho tôi!"
Tống Tri Viễn quát mắng Lý Gia Minh.
Lý Gia Minh có chút hoang mang, đây rõ ràng là tiệc khai trương của mình mà lại bị người ta chửi mắng, đã thế anh ta lại còn không dám cãi lại.
Sự thật đã chứng minh, muốn bám váy nhà vợ không dễ như tưởng tượng đâu.
Nhưng anh ta cho rằng bám váy vợ là một loại đường tắt, đường tắt này có thể khiến anh ta lên như diều gặp gió, bởi vậy mới không thể không nén giận mà ngậm miệng.
"Ông Tống, Thẩm Lãng cắt ngang sự cảm thán của ông, cậu ta không có lễ phép nên tôi thay ông dạy dỗ cậu ta mà thôi." Lý Gia Minh nói với vẻ uất ức.
"Không cần cậu dạy dỗ hộ tôi, đúng là lúc nãy tôi đã quá làm theo cảm tính, khiến cho bầu không khí ở đây quá tù túng, tôi hẳn phải để ý đến tâm tình của Tiểu Thẩm mới đúng."
Lý Gia Minh lúc này càng cảm thấy uất ức thêm nữa.
Ông Tống, người ông cần để ý tâm tình là tôi đây này, hôm nay là ngày khai trương công ty của tôi mà!
Lý Gia Minh dám giận mà không dám nói, đây là lần đầu tiên anh ta trải qua cảm giác bị cô lập như thế này.
Anh ta hối hận rồi.
Hối hận rằng đáng lẽ ra lúc trước phải học nhiều một chút văn hóa quốc học, chẳng trách bây giờ đến cả nịnh hót cũng không nói ra được.
Tống Tri Viễn đã chỉnh đốn cảm xúc của mình xong rồi, ông quyết định nói chuyện chính.
"Tiểu Thẩm, con lấy bức tranh chữ này ở đâu?"
Điều mà Tống Tri Viễn quan tâm nhất bây giờ chính là cái này.

"Có một lần con đi dạo chợ giao dịch, mua ở một hàng vỉa hè." Thẩm Lãng bịa một lý do.
"Vậy à? Thế thì con lời to rồi!" Tống Tri Viễn sửng sốt nói.
"Ha ha, đúng là mèo mù vớ được chuột chết." Lý Tồn Lễ trêu chọc cười nói.
Lý Tồn Lễ thấy phần thắng của con trai mình bị giảm xuống thì vội vàng nói chen vào.
Có điều Lý Quốc Hưng rất ít nói, hơn nữa ông ta trong lòng có áy náy đối với Thẩm Lãng, chỉ là bây giờ ông ta đã cưỡi lên lưng cọp, hoàn toàn không thể nào làm dịu mối quan hệ của ông ta và Thẩm Lãng được nữa rồi.
Tống Tri Viễn thì đã nhận ra điều gì đó không đúng, ông cảm thấy rằng không thể tin được lời bịa đặt này của Thẩm Lãng.
Bởi vì những tác phẩm ngoài thị trường của Ba Vị Lương Sơn có số lượng rất ít, hơn nữa cũng chỉ mới xuất hiện ở vài năm trở lại đây nên không thể nào có mặt ở hàng vỉa hè trong chợ giao dịch được.
"Tiểu Thẩm, cậu lừa tôi chuyện gì à?" Tống Tri Viễn cảm thấy không thể nào như thế được.
"Khụ khụ, cháu không có thật mà." Thẩm Lãng cười cười.
"Chắc chắn là có, tranh chữ của Ba Vị Lương Sơn không thể nào trôi dạt tới hàng quán vỉa hè được, chẳng lẽ cậu quen Ba Vị Lương Sơn?" Tống Tri Viễn hỏi.
Thẩm Lãng chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện.
"Cháu từng có duyên gặp qua một lần, sở dĩ lúc nãy giấu không nói là bởi vì cảm thấy không cần thiết phải khoe ra." Thẩm Lãng thản nhiên trả lời.
"Thật thế ư? Tiểu Thẩm, cậu quá kín tiếng rồi đấy, nhanh nói cho tôi biết, cậu quen ông ấy như thế nào?" Tống Tri Viễn tò mò hỏi.
Chưa kịp nghe thấy câu trả lời của Thẩm Lãng thì đã nghe được Lý Gia Minh nói: "Ông Tống, ông đừng nghe cậu ta bịa đặt, Ba Vị Lương Sơn là một nhà thư pháp danh tiếng lẫy lừng, không phải là người mà cậu ta có thể quen biết được."
Lý Gia Minh thấy Thẩm Lãng sắp được Tống Tri Viễn khen ngợi thì có cảm giác giống như trái tim bị ai đó dùng máng tay cào nát vậy, anh ta lo rằng mình không thể trở thành con rể của nhà họ Tống,
"Lý Gia Minh, cậu không cần phải nói thêm điều gì nữa đâu.


Nếu như cậu kín tiếng được như một góc của Tiểu Thẩm thôi thì tôi đã không thấy cậu gai mắt như bây giờ, đừng có làm phiền tôi nói chuyện với Tiểu Thẩm nữa!" Tống Tri Viễn đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Lý Gia Minh bị Tống Tri Viễn chỉ mặt răn dạy thì cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
"Tiểu Thẩm, đừng để ý đến cậu ta, cậu cứ kể về duyên gặp mặt của cậu và thầy Tam Lương đi." Tống Tri Viễn nói với Thẩm Lãng.
"Ông Tống, ông biết là cháu biết y thuật mà, bốn năm trước cháu theo thầy của cháu đi khám bệnh cho thầy Tam Lương.

Thầy Tam Lương đưa cho thầy cháu bức tranh này lấy làm cảm ơn, sau đó thì thầy cháu cho cháu."
Khả năng bịa chuyện của Thẩm Lãng rất tốt, mạch truyện rất rõ ràng.
Tống Tri Viễn nghe xong thì không nghi ngờ gì thêm nữa, thậm chí xúc động nói: "Tiểu Thẩm, chắc chắn là cậu yêu quý bức tranh chữ này lắm.

Vậy mà cậu có thể lấy nó ra để tặng cho tôi, hơn nữa sau khi cậu tặng thì vẻ mắt rất thản nhiên, hoàn toàn không muốn kể lể tranh công với tôi.

Người trẻ tuổi như cậu mà có thể chín chắn như thế đúng là hiếm có!"
Thẩm Lãng cười cười, trong lòng nói thầm rằng anh tiện tay viết vài chữ thì có gì đáng để tranh công, cũng không phải tác phẩm mà anh trút hết tấm lòng vào, chỉ là quệt quệt vài nét mà thôi.
Nhưng nếu Tống Tri Viễn đã nghĩ như thế thì Thẩm Lãng cũng không còn cách nào, đành phải lắc đầu nói không: "Cũng không phải thứ quý trọng gì."

"Thầy Tam Lương đưa cho thầy cậu, thầy cậu để lại cho cậu, sao lại có thể không quý trọng cơ chứ.

Thiểu Thẩm à, cậu quá khiêm tốn rồi, cậu có thể dằn lòng mà tặng cho tôi bức tranh quý giá như thế này, sau này Tống Tri Viễn tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu lấy được danh tiếng trong giới thương nhân này, nếu không thì có lỗi với tình bạn của chúng ta quá!"
Lý Gia Minh trơ mắt nhìn Tống Tri Viễn điên cuồng khen Thẩm Lãng, ghen tỵ trong lòng.
Đến lúc này thì Lý Tồn Lễ cũng đã bắt đầu luống cuống.
Bời vì nhìn tình hình trước mắt thì Thẩm Lãng đã có phần thắng lớn hơn, con trai ông ta đã rơi vào vùng nguy hiểm rồi!
Ông ta cho dù là nằm mơ cũng muốn cho con trai trở thành con rể của nhà họ Tống, sau đó dựa dẫm vào sức mạnh của Tống Tri Viễn và Lý Hàn Lâm để gầy dựng Minh Chi Đường ngày càng lớn mạnh hơn.
Lý Tồn Lễ không muốn thấy Thẩm Lãng làm hỏng kế hoạch của anh ta.
Vì thế Lý Tồn Lễ chen lên trước nháy mắt với Tống Tốn.
Người Tống Tốn sùng bái kính trọng là Ba Vị Lương Sơn chứ không phải là Thẩm Lãng.

Cho dù bức tranh chữ mà Thẩm Lãng tặng có đẹp có tốt hơn đi nữa thì cũng sẽ không làm thay đổi thái độ mà Tống Tốn dành cho Thẩm Lãng.
Đây là xã hội rất hiện thực.
Ở trong mắt người khác, bạn có xuất thân hèn mọn thì cho dù bạn có moi cả tim mình ra cho người ta thì vẫn không thể thay đổi bản chất sự việc.
"Ba, hôm nay là lễ khai trương công ty của Gia Minh, con đã tìm hiểu qua, tương lai của công ty này rất sáng lạn.

Nếu không thì chúng ta nhân dịp tiệc rượu này hợp tác với họ, đầu tư vào nghiên cứu thuốc mới của Gia Minh." Tống Tốn đề nghị.
Tống Tri Viễn cũng đã nhận ra rằng ông đã nói chuyện về đề tài Ba Vị Lương Sơn hơi lâu, cũng đến lúc nên dừng lại rồi.

Người làm ăn quan tâm lợi ích, nếu như Lý Gia Minh thật sự đáng giá để đầu tư thì ông sẽ xem xét.
"Đúng thế ông Tông, loại thuốc mới của Gia Minh nhà tôi đã được đưa ra thị trường rồi, thằng bé mới nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này, có thể chữa được suy thận.

Ông Tống cũng biết rằng bệnh của ba tôi đã được chữa khỏi rồi, cũng là vì dùng thuốc ấy." Lý Tồn Lễ cũng ra sức lôi kéo đầu tư cho con trai.
Chỉ là trong lòng Tống Tri Viễn vẫn còn hơi nghi ngờ.
Bệnh suy thận của Lý Quốc Hưng đến cùng là do Thẩm Lãng hay là Lý Gia Minh chữa khỏi thì vẫn chưa thể kết luận, còn cần bàn bạc thêm.
Nhưng mà Tống Tri Viễn càng nghiêng về phía Thẩm Lãng hơn.
"Tôi sẽ xem xét." Tống Tri Viễn không có quyết định ngay.
"Ba, ba yên tâm đi, đầu tư cho Gia Minh chắc chắn là kiếm bộn không lỗ." Tống Tốn khuyên ông.
Ngay lúc này, Thẩm Lãng bỗng dưng mở miệng nhắc nhở Tống Tri Viễn: "Ông Tống, cháu cho rằng không nên đầu tư, nhưng nếu như nhà họ Tống không để ý chút tiền kia bị trôi theo dòng nước thì không sao đâu.

Chỉ là cháu nghĩ rằng nhà họ Tống chắc hẳn sẽ để ý tới danh dự của mình."
Thẩm Lãng hiểu rất rõ phương thuốc kia của Lý Gia Minh, từ lúc thấy phương thuốc ấy thì anh đã chắc chắn rằng Lý Gia Minh sớm muộn gì cũng sẽ được mời lên đồn.
Anh làm bạn bè với Tống Tri Viễn, xem như có lòng tốt mà nhắc nhở thôi.
Huống hồ tập đoàn Phi Vũ sắp hợp tác với tập đoàn Tống Thị, anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tập đoàn Tống Thị có tin tức trái chiều.
Nhưng nào ngờ đâu lời nhắc nhở này của anh lại khiến cho Tống Tốn giận dữ.
"Tên hèn thâm độc! Cậu đang ghen ghét mà thôi!".

Bình Luận (0)
Comment