Siêu Cấp Đại Gia

Chương 412


Giờ phút này, có những người đang vây xem theo phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt vào.
Răng rắc!
Mọi người không tưởng tượng được một màn đã xảy ra.
Nháy mắt, sắc mặt của Tề Diêm Vương thay đổi, trở nên đặc biệt dữ tợn.
Dù Tề Diêm Vương từng tập võ, sức chịu đựng của cơ thể cao hơn người bình thường nhiều nhưng vẫn bị Thẩm Lãng bẻ gãy.
Đau!
Đay như kim châm xát muối!
Mặc dù Tề Diêm Vương không hét lên nhưng cả khuôn mặt ông ta phờ phạc.
Sức chịu đựng của Tề Diêm Vương quá mạnh mẽ, đổi là người bình thường, sớm đã đau đến ngã xuống mặt đất lăn lộn, thậm chí là ngất đi.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, vẫn còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Họ chỉ nhìn thấy Tề Hận Thủy và Thẩm Lãng bỗng nhiên ngừng động tác.
Bở vì hình tượng của Tề Hận Nhạc trong lòng mọi người là loại tồn tại kiên cố không gì phá nổi, gần như là sắp bị thần hóa rồi.
Cho nên lúc này, khi mà Tề Hận Thủy và Thẩm Lãng đứng song song nhau, bọn họ cũng không biết cánh tay của Tề Hận Thủy đã bị Thẩm Lãng bẻ gãy.
Còn trong mắt Thẩm Lãng, vẫn tràn ngập lạnh lùng, thờ ơ như cũ.
Sau khi bẻ gãy cánh tay của Tề Hận Thủy, Thẩm Lãng cũng không hưng phấn tí nào.
Chỉ vì anh bẻ gãy cánh tay của Tề Hận Thủy giống như bẻ gãy một cành mai vậy.

Thoải mái tùy ý.
Rất rõ ràng, Tề Hận Thủy cũng chú ý đến ánh mắt này của Thẩm Lãng.

Từ ánh mắt và nét mặt của Thẩm Lãng, ông ta không nhìn ra bất cứ vẻ đắc ý hí hửng nào, mà ngược lại đó là bình tĩnh và lãnh khốc.

Tề Hận Thủy còn nghĩ loại ảo giác này, Thẩm Lãng càng bình tĩnh ông ta càng hốt hoảng.
"Tên nhóc này, rốt cuộc có lai lịch gì?!"
Tề Hận Thủy phát hiện, ông ta biết rất ít chuyện liên quan đến thân thế hay lai lịch của Thẩm Lãng.
Cũng không thể nói là biết ít.

Thực ra ông ta âm thầm điều tra được khá nhiều tin tức, nhưng toàn là những thông tin không có giá trị.
Gia cảnh, bối cảnh, chuyên nghành học, tốt nghiệp trường nào.v.v....Những thông tin này về Thẩm Lãng đều tra được dễ dàng, nhưng Tề Hận Thủy nghĩ rằng có sự giả dối ở đây.
"Tương lai, người này chắc chắn là kẻ địch số một của nhà họ Tề tôi!"
Tâm trạng của Tề Hận Thủy khó mà bình tĩnh được.

Bây giờ ông nhìn không thấu bối cảnh của Thẩm Lãng, nhưng sức mạnh vũ lực của Thẩm Lãng mạnh mẽ ngang ngược.

Làm cho người khổ công tu luyện võ thuật bao nhiêu năm như ông ra hoàn toàn không ngăn cản được tí gì.
Tề Hận Thủy lo lắng, nếu sau này Thẩm Lãng bị nhà họ Tống hoặc Tập đoàn Phi Vũ sử dụng, vậy thì áp lực của nhà họ Tề sẽ càng lớn.
"Ha ha, tôi là bậc bề trên, không chấp nhặt với một người còn trẻ.

Trách cho người khác nói tôi bắt nạt người trẻ!"
Cười lạnh một tiếng, Tề Hận thủy rút cánh tay về.

Ông ta cắn răng chịu đựng đau đớn, lại không kêu ra bất kỳ tiếng nào.
Tề Hận Thủy là một lão hồ ly.


Ông ta bị Thẩm Lãng bẻ gãy cánh tay, đã ăn mệt lắm rồi.

Không thể lại để cho những người vây xem biết cánh tay của ông ta đã bị bẻ gãy.

Nếu không hình tượng hung ác số một Vân Thành của ông ta sẽ sụp đổ.
Loại việc mà cả hai đầu mua bán đều mệt, ông ta không thể làm.
Cho nên, có đau cũng phải chịu đựng.
"Tôi còn tưởng ông mạnh thế nào, cú giao thủ vừa rồi ông đã bị tôi bẻ gãy cánh tay.

Tôi rất thất vọng!"
Đúng là Thẩm Lãng hơi mất mát.

Lúc đầu anh tưởng Tề Hận Thủy sẽ có sức mạnh nhất định, cho dù sức mạnh không ngang anh thì ít nhất cũng phải đánh được từ ba hiệp trở lên chứ.

Nhưng mà không ngờ thực lực của Tề Hận Thủy quá bình thường, anh còn chưa chơi đã.
Lời nói của Thẩm Lãng vừa rơi xuống, càng khơi dậy nghi ngờ của những rất nhiều người vây xem.
Những người vây xem, chủ yếu đều là nhân sĩ trong giới thượng lưu Vân Thành.

Có những người là sợ sệt Tề Hận Thủy, còn lại là sùng bái Tề Hận Thủy.
Vì thế, khi Thẩm Lãng nói ra lời nói thật, những người này hô to không tin.
"Ông Tề ông ấy gừng càng già càng cay, sao có thể bị anh bẻ gãy cánh tay dễ dàng thế được."
"Cho anh mười lá gan, anh cũng không dám là gãy cánh tay ông Tề!"

"Đúng là một thằng thần kinh, mắc chứng vọng tưởng."
"Ông Tề đức cao vọng trọng, tha cho cậu một đường sống, cậu còn không biết phải trái, xuất khẩu cuồng ngôn!"
Nghe những người này bàn tán, Thẩm Lãng không vui không buồn, sau khi quét mắt nhìn đám người này, anh mắng to một câu: "Một đám ngu xuẩn!"
Cánh tay đó đã bị gãy rồi còng không nhìn ra hả?
Đích thực là Thẩm Lãng không muốn để ý cái đám ngu xuẩn này.

Không biết là đang giả ngu hay không dám nghi ngờ Tề Hận Thủy.
Nhưng mà, những điều này không quá quan trọng, Thẩm Lãng đã thành công làm cho Tề Hận Thủy khiếp sợ rồi.
Tề Như Tuyết của ông la hét ầm ĩ, vậy thì ông đây sẽ dành hai cái bạt tai để chăm sóc cô ta!
Tề Hận Thủy ông điên cuồng ngang ngược, vậy thì ông đây sẽ bẻ gãy cánh tay của ông!
Ông đây muốn tuyên bố, vùng trời Vân Thành này không phải chỉ có nhà họ Tề các người mà một tay che trời!
Ai mà nghĩ được, anh, một người trong mắt người khác là một người trẻ tuổi, tối nay đã làm làm cho nhóm người đứng đầu Vân Thành ăn mệt.
Mấu chốt là sau khi ăn mệt, người họ Tề vẫn không thể để những người khác biết.

Nhịn được là nhịn đến nghẹn khuất cong người.
"Ông nội, đánh anh ta đi.

Sao ông không đánh anh ta báo thù cho cháu!"
Tề Như Tuyết muốn đến đung đưa cánh tay bị thương bên phải của Tề Hận Thủy, lại bị Tề Hận Thủy nhanh chóng né đi.

Chi giấu dưới bộ comple, Tề Như Tuyết vẫn chưa biết cánh tay của ông nội cô lúc này đã bị bảy gãy rồi.
"Như Tuyết, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đừng để mấy thương nhân nước ngoài đợi sốt ruột." Tề Hận Thủy chịu đựng đau nhức ở cánh tay, trầm giọng nói.
"Ông nội, nhưng mà..." Khuôn mặt Tề Như Tuyết đầy nghi hoặc nhìn Tề Hận Thủy.
Cô cảm thấy ông nội rất khác thường, trước kia ông nội sát phạt quyết đoán, không ngờ hôm nay lại nhân từ như vậy.

Bàn tay đã vung ra còn thu lại, điều này rất không phù hợp với lẽ thường.

"Đi đi Như Tuyết, bàn chuyện làm ăn với thương nhân nước ngoài mới là chuyện lớn.

Một tên nhóc thối thôi mà, sau này xử lý cậu ta cũng chưa muộn."
"Ông nội, chúng ta nhiều người, dạy dỗ một người như anh ta rất nhẹ nhàng a.

Không cần ông ra tay, để những vệ sĩ đằng sau xông lên làm anh ta là được."
Nhưng mà, Tề Hận Thủy vẫn lắc đầu: "Tối nay ông không muốn thấy máu."
Tề Hận Thủy rất rõ ràng, cho dù những vệ sĩ phía sau kia cùng lên cũng không phải là đối thủ của Thẩm Lãng, đến lúc đó sẽ chỉ càng mất mặt.
"Nhưng mà..." Tề Như Tuyết vẫn không cam tâm.
"Nhưng nhị gì, đi thôi!"
Nói xong, Tề Hận Thủy hai mắt nhìn thẳng, bước đi.
Tề Hận Thủy trong mắt người ngoài, chỉ nhìn thấy tàn nhẫn và lãnh khốc, tất cả đều sợ hãi tránh ra nhường đường cho Tề Hận Thủy.
Đó là Tề Diêm Vương tiếng tăm lừng lẫy Vân thành, rất nhiều người có tâm lý sợ hãi ông ta, tâm lý này đã thâm căn cố đế, khó có thể lau chùi.

Trừ phi có một ngày, Tề Dương Vương quỳ gối với Thẩm Lãng cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Tề Như Tuyết cực kỳ không cam lòng đi theo sau ông nội rời đi, lại không biết rằng mình vừa nhặt về một cái mạng.
Giả sử không phải ở tiệc rượu mà là một nơi bí mật, chắc chắc Thẩm Lãng sẽ không áp chế sát khí.
Sau khi Tề Hận Thủy dẫn Tề Như Tuyết rời đi, họ không đi gặp thương nhân nước ngoài mà lên thẳng xe ô tô đi tới bệnh viện.
Đối phó xong nhà họ Tề, sắc mặt Thẩm Lãng nguội lạnh.
Anh bẻ một cánh tay của Tề Diêm Vương, cũng coi như là xả giận cho Liễu Thiết, nhưng anh biết vẫn chưa đủ!
Lúc này, anh lôi điện thoại ra nhắn một tin báo bình an với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, sau đó đổi sang cái bàn khác ngồi xuống uống rượu.
Lúc này, bà Từ Tử Đằng của Truyền thông Tử Đằng đi tới chỗ của Thẩm Lãng.
Mẹ Từ già một nửa, bà Từ Tử Đằng vẫn còn bộ dáng thùy mị nết na, mặc một chiếc váy màu tím, tóc ngắn đến mang tai, là một người phụ nữ hành thục giỏi giang.
Bà mỉm cười, gật đầu chào lại đây..

Bình Luận (0)
Comment