Siêu Cấp Đại Gia

Chương 529


Người hôm nay anh cần gặp đã chờ ở đó từ lâu.
Người này là Cổ Tam Dược phụ trách công ty Lương Dược.
Cổ Tam Dược đã tới Kim Loan Các từ lâu.
Ông ta không dám sơ suất khi gặp cậu chủ Ngoan Nhân nên tới sớm chờ là việc nên làm.
Nếu là người bình thường thì thực ra Cổ Tam Dược không có cơ hội để tới tầng cao nhất Kim Loan Các của quán rượu Phượng Lai Nghi.
Tuy công ty Lương Dược là tài năng xuất chúng trong ngành chế tạo thuốc nhưng cuối cùng thì nguồn vốn riêng vẫn thua kém một chút.
Hôm nay tất cả là nhờ phúc của Thẩm Lãng thì Cổ Tam Dược mới có cơ hội bước vào tầng thứ chín Kim Loan Các này.
Vừa gặp mặt, Cổ Tam Dược đã bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Cậu Thẩm Lãng, anh đã tới rồi, mau ngồi đi."
Cổ Tam Dược dứt lời thì cung cung kính kính làm một tư thế mời.
Thẩm Lãng khẽ gật đầu, bước đi bình tĩnh mà vững vàng tới ngồi trước bàn rượu.
Cổ Tam Dược thấy giữa hai hàng mày của Thẩm Lãng có hơi thở của rồng, trái tim thắt lại, căng thẳng một cách khó hiểu.
Tư thế không giận tự uy của Thẩm Lãng quả thực khiến Cổ Tam Dược thấy áp lực.
Giờ phút này, Cổ Tam Dược hiểu ra rằng sau này làm phụ tá cậu chủ Thẩm thì chắc chắn phải lấy toàn bộ tinh lực ra, dốc lòng làm việc cho cậu chủ Thẩm, không được miễn cưỡng lại càng không thể có hai lòng.
Sau đó, Cổ Tam Dược vội vàng gọi người phục vụ mang thức ăn lên bàn.
Thẩm Lãng ngồi ở Kim Loan Các, trong căn phòng bao xa hoa, vẻ mặt lạnh nhạt.
Kim Loan Các đúng với cái tên của nó.

Cả căn phòng được trang trí ánh vàng rực rỡ.
Tất cả đồ trang trí trong phòng bao, bất kể là chất liệu hay là tạo hình đều xa hoa tới cực hạn.
Nhất là bàn ăn được dùng vàng và gỗ Hoàng Hoa Lê để chế tạo thành.
Chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy tràn đầy quý báu, không nỡ để lại một vết xước bé xíu trên đó.
Ngoài đồ trang trí lộng lẫy, Kim Loan Các còn có một phòng bao khác, cũng có ưu thế không gì sánh bằng.
Đó là đối diện Kim Loan Các là núi Quân Hầu nổi tiếng Giang Nam, kết cấu phong thủy tốt nhất toàn tầng, chiếm địa lợi.

Trong thời cổ đại, Kim Loan Các là chỗ vương hầu tướng tài bước lên núi để làm thơ vô cùng tuyệt hảo.
Bây giờ cũng chỉ có người nổi tiếng Giang Nam mới có tư cách bước vào.
"Vừa ăn vừa nói chuyện." Thẩm Lãng nói với Cổ Tam Dược.
Công ty Lương Dược là công ty chế tạo thuốc, là công ty thuốc lớn nhất Giang Nam.
Thực ra địa vị của Cổ Tam Dược trong thương giới ở Giang Nam đã rất cao rồi.

Nhưng gặp phải Thẩm Lãng thì vẫn không dám làm ra hành động không ổn nào, chỉ sợ chọc cho anh không vui.
Ngay lúc Thẩm Lãng vừa ăn vừa nói chuyện làm ăn với Cổ Tam Dược thì ở Vọng Xuân Các ở lầu ba diễn ra một cuộc xem mắt.
Lý Liên Hoa dẫn Lý Thư Yểu, Tôn Ngọc Mai gặp mặt chào hỏi Liễu Xuyên.
Năm người ngồi trước bàn rượu, ân cần thăm hỏi nhau.
Lúc này Lý Thư Yểu hơi nghi ngờ, quét mắt liếc qua Tôn Ngọc Mai và Liễu Xuyên.
Cô ta ngạc nhiên phát hiện Liễu Xuyên đúng là con lai, dáng dấp khá đẹp trai tuấn tú.
Mà Tôn Ngọc Mai cũng là dáng vẻ của phụ nữ quyền quý, già rồi còn đa tình, vẫn giữ lại dáng vẻ thướt tha thùy mỵ.
Nhưng rõ ràng có thể nhận ra rất rõ rằng Liễu Xuyên là con lai nhưng Tôn Ngọc Mai lại có một khuôn mặt mang nét truyền thống điển hình.
"Không phải cô nói mẹ Liễu Xuyên là người nước ngoài à? Nhưng dáng dấp Tôn Ngọc Mai và người nước ta không khác gì nhau mà.

Chẳng lẽ là di truyền khuôn mặt? Tôn Ngọc Mai cũng là con lai? Nhưng không giống."
Trong lòng Lý Thư Yểu sinh ra rất nhiều nghi ngờ.
Ở vị trí của cô ta có thể nhìn ra chút manh mối.

Dường như Liễu Xuyên không thân thiết với bố mẹ mình.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai ngồi khá gần, mà Liễu Xuyên và Tôn Ngọc Mai thì ngồi cách nhau khá xa, còn cố ý dịch ghế ra một chút.

Dường như anh ta hơi để ý việc ngồi gần bố mẹ, nhất là Tôn Ngọc Mai.
Thực ra đây là có nguyên nhân.

Liễu Uyên từng kết hôn hai lần.
Lần đầu tiên là cưới con gái một thương nhân giàu có người nước ngoài, cũng dựa vào cuộc hôn nhân hai nước này mà kiếm được món lợi đầu tiên trong cuộc đời.
Có thể nói nếu không có dòng tộc của người vợ nước ngoài đó giúp đỡ thì việc làm ăn của ông ta không thể phát triển được.
Sau này, Liễu Uyên ly hôn người vợ nước ngoài, cưới Tôn Ngọc Mai.
Chân tướng là Tôn Ngọc Mai là mẹ kế của Liễu Xuyên chứ không phải mẹ ruột.
Con gái của Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên gả vào nhà họ Bạch.

Vì vậy nên nhà họ Liễu mới thành công trèo lên nhà họ Bạch.
Bởi vậy, ngay từ bắt đầu Liễu Xuyên đã không thích cuộc hôn nhân bố mẹ sắp xếp cho mình này.
Anh ta thấy em gái thành công gả vào nhà giàu có thì rất không cam lòng, cũng muốn mình cũng thông qua kiểu thông gia này để trở thành con rể nhà giàu có.
Mà nhà họ Lý ở Vân Thành rất rõ ràng là chưa đạt được yêu cầu của anh ta.
Có điều khi anh ta thấy dáng dấp điềm đạm của Lý Thư Yểu thì bắt đầu dao động suy nghĩ.
"Ông Liễu, bà Liễu, đây là chút tấm lòng của tôi."
Trên mặt Lý Liên Hoa đầy ý cười.

Bà ta đưa cái túi xách lớn trong tay qua.
"Đây là?" Tôn Ngọc Mai nhận lấy cái túi xách lớn trong tay Lý Liên Hoa, hỏi.
"Đây là tượng Phật bằng ngọc Đế Vương Lục.

Tặng cho ông Liễu và bà Liễu làm quà ra mắt." Lý Liên Hoa mỉm cười nói.
Tôn Ngọc Mai vừa nghe là Đế Vương Lục thì trên mặt cũng lộ nụ cười.
"Bà Hoa khách sáo quá."
Tôn Ngọc Mai lấy từ trong túi ra một cái hộp gỗ, mở nó ra.

Quả nhiên là một đôi tượng Phật ngọc Đế Vương Lục đang lẳng lặng nằm trong hộp.
"Bà Liên Hoa, đã khiến bà phải tiêu phí rồi.

Chắc chắn là tượng Phật bằng ngọc này là hàng tốt." Tôn Ngọc Mai cười nói.
"Đúng vậy bà Liễu.

Đây là chất liệu thượng đẳng, Đế Vương Lục hàng thật giá thật.

Là do tôi sai người mua theo con đường riêng, tốn hơn hai mươi bảy tỷ đấy." Lý Liên Hoa cười nói.
Trong mắt Tôn Ngọc Mai thoáng qua chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Bà ta không ngờ Lý Liên Hoa lại đưa ra tượng Phật bằng ngọc Đế Vương Lục trong lần gặp mặt này.
Trị giá hơn hai mươi bảy tỷ chứng tỏ thành ý của nhà họ Cát.

Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên rất hài lòng vì điều này.
Hơn nữa, Tôn Ngọc Mai cũng rất thích phỉ thúy.

Đế Vương Lục là chất liệu cao cấp nhất trong phỉ thúy, đương nhiên là rất được bà ta thích.
Tôn Ngọc Mai không ngờ Lý Liên hoa lại để tâm như vậy, tặng bà ta đôi tượng Phật ngọc Đế Vương Lục này.
"Đúng là chất liệu này cực kỳ tốt, chạm khắc cũng không tệ.

Bà Liên Hoa, bà đúng là phí phạm quá.

Lần này gặp nhau chúng ta chỉ ngồi uống tách trà, tâm sự chút thôi mà bà thật có lòng." Giọng điệu Tôn Ngọc Mai dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngay từ đầu Tôn Ngọc Mai đã có thái độ kiêu kỳ, giờ phút này lại thay đổi vô cùng nhanh.
Lý Liên Hoa cũng thừa cơ hội quỳ liếm, nói: "Nhà họ Cát chúng tôi có thể kết bạn với nhà họ Liễu, bàn việc hôn nhân là vinh hạnh của nhà họ Cát.

Báu vật tặng giai nhân, chỉ có thứ thượng hạng mới xứng với bà Liễu."
"Ha ha, quá khen, quá khen.


Sau này đều là người một nhà, bà Liên Hoa đừng khách sáo.

Uống trà uống trà đi." Bà Liễu khẽ cười nói.
Lúc Lý Liên Hoa thấy dáng vẻ này của Tôn Ngọc Mai thì đã cảm thấy hẳn là cuộc hôn nhân này đã chắc chắn tám chín mươi phần trăm rồi.
Bà ta cảm thấy may mắn vì tốn hơn hai mươi bảy tỷ mua đôi tượng Phật ngọc Đế Vương Lục này không uổng.

Tuy tốn máu nhưng chỉ cần đạt được mục đích thì có thể ổn được.
Hai nhà càng trò chuyện càng quen thân.

Có lẽ là nhà họ Liễu thấy được lòng thành của nhà họ Cát nên cũng từ từ thu lại vẻ kiêu ngạo.
"Bà nhìn Thư Yểu xem, xinh xắn thật thà, là một cô gái đẹp mười phần, cũng không hề thua kém gì các cô chiêu nhà giàu có khác Giang Nam đâu." Hai mắt Tôn Ngọc Mai quét tới quét lui khắp người Lý Thư Yểu.
Lúc này toàn thân Lý Thư Yểu đều là hàng hiệu, quý phái hơn người, đẹp đẽ mà không mất đi sự sang trọng.

Hàng hiệu toàn thân không lấn át được hơi thở dòng dõi của người có học trên người cô ta.
Lý Thư Yểu có cốt cách quý trời sinh, khí chất đặc biệt, đứng trong đám người cũng là một ngôi sao chói mắt.
Tôn Ngọc Mai hết sức hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Có điều, vẫn còn phải xem ý của Liễu Xuyên.
Cho tới nay, Liễu Xuyên và Tôn Ngọc Mai khá lạnh nhạt, thậm chí có lúc còn trái lại ý bà ta.
Tôn Ngọc Mai lo Liễu Xuyên sẽ vì để bả thân thấy vui lòng mà chọn cách đối chọi với bà ta.
Huống hồ bà ta biết Liễu Xuyên vẫn muốn trở thành con rể nhà giàu có mà bối cảnh gia đình của Lý Thư Yểu bây giờ hiển nhiên không đủ.
Nhưng không ngờ điều khiến bà ta bất ngờ là Liễu Xuyên lại vừa ý Lý Thư Yểu.
"Bố, mẹ, khi nào thì con và Thư Yểu đính hôn?"
Liễu Xuyên vừa mở miệng đã khiến Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên giật nảy mình.
Vợ chồng nhà họ Liễu vốn không ngờ trước khi đến anh ta còn thể hiện vô cùng chống cự nhưng bây giờ lại chủ động yêu cầu đính hôn.
Mà trong lòng Lý Liên Hoa lại càng vui mừng đến nở hoa.
"Ổn rồi! Ổn rồi! Thư Yểu yên ổn! Nhà họ Cát cũng yên ổn!".

Bình Luận (0)
Comment