Siêu Cấp Đại Gia

Chương 589


Công ty Lương Dược, phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn.
Thẩm Lãng ngồi trên ghế, quay mặt về phía cửa sổ sát đất, tay cầm một quyển sách y học cũ kỹ gáy đóng bằng chỉ.
Diêm Hoa đứng bên cạnh, báo cáo tin tức cho Thẩm Lãng.
"Cậu chủ, quả nhiên như anh đoán.

Ngụy Tư Minh đã đặt phòng ở Vọng Xuân Các của quán rượu Phượng Lai Nghi, mở tiệc mời khách để xin lỗi anh."
Nghe thấy tin này, khóe môi Thẩm Lãng cong lên thành một độ cong, cười khẩy: "Chỉ một Vọng Xuân Các hèn mọn mà cũng gọi là xin lỗi tôi? Hôm nay dù là Lâm Xuân Các cũng không được, ít nhất phải là Mộc Xuân Các ở tầng thứ tư."
Vọng Xuân Các chẳng qua chỉ là tầng thứ hai, thực sự không xứng với thân phận của Thẩm Lãng.
Với nhân vật có đẳng cấp như Ngụy Tư Minh, để anh ta mở tiệc ở tầng thứ năm trở lên hoặc ở tầng thứ bảy trở lên thì đúng là anh ta không có khả năng này.

Anh ta có chống lại trời cũng chỉ có thể tranh thủ ở tầng thứ tư.
Mộc Xuân Các là ở tầng thứ tư, ít nhất cũng phải là cấp bậc như Mộc Xuân Các thì Thẩm Lãng mới có thể đi.
"Vâng thưa cậu chủ.

Tôi sẽ truyền đạt ý của anh ngay." Diêm Hoa gật đầu nói.
Ngụy Tư Minh nhận được yêu cầu của Thẩm Lãng rất nhanh.

Anh ta lập tức trở nên mặt ủ mày chau.
"Trời ạ, Mộc Xuân Các tầng thứ tư.

Ngay cả đi qua một lần tôi cũng chưa từng.

Tuy Công ty Thuốc Ngụy Thị của tôi có địa vị không thấp trong giới thương nghiệp nhưng quán rượu Phượng Lai Nghi tuyệt đối không phải là quán rượu thông thường.

Với địa vị trong giới quyền quý phú hào ở Giang Nam của tôi là rất khó để tranh thủ được Mộc Xuân Các ở tầng thứ tư!"
Đầu Ngụy Tư Minh cũng to ra.


Anh ta không ngờ mình giở trò khôn vặt lại khiến công ty của mình rơi vào nguy cơ lớn như vậy.
"Tổng giám đốc Ngụy, nếu không thì chúng ta không đi cầu xin anh ta nữa!" Phó Tổng giám đốc đề nghị.
"Anh thì biết cái gì! Trên mạng đã tạo thành dư luận vượt xa những sự đe dọa khác nhiều.

Làm không tốt chúng ta vĩnh viễn không đứng dậy được!" Ngụy Tư Minh hổn hển hét lớn.
Phó Tổng giám đốc bị nước miếng văng lên mặt thành những chấm nhỏ, ảo não cúi đầu.
"Mặc kệ tốn giá cao thế nào, nhất định phải nắm được Mộc Xuân Các! Tôi nhất định phải mở tiêcj chiêu đãi người đứng đầu Công ty Lương Dược ở Mộc Xuân Các!"
Đứng ở địa vị như bây giờ nhưng Ngụy Tư Minh chưa từng gặp người đứng đầu Công ty Lương Dược.

Rốt cuộc người đó là ai, dáng dấp thế nào, họ vô cùng lờ mờ những chuyện này.
Cuối cùng, Ngụy Tư Minh tốn tròn hai trăm triệu mới được có cơ hội mở tiệc rượu ở Mộc Xuân Các tầng thứ tư quán rượu Phượng Lai Nghi một lần.
Địa vị thế nào trong giới thì ở tầng đó của quán rượu.

Những điều này ai cũng biết.

Quán rượu Phượng Lai Nghi cậy thế bắt nạt người ở chỗ đó.
Nếu như muốn vượt cấp thì phải trả một cái giá không rẻ.
Hơn nữa, ngay cả vượt cấp cũng phải có tư cách mới vượt được.

Nếu Ngụy Tư Minh muốn dùng tiền để mở tiệc rượu ở tầng thứ năm thì dù đưa cái giá một tỷ cũng không có cơ hội này.
Vậy mới nói Mộc Xuân Các ở tầng thứ tư đã là tầng cao nhất Ngụy Tư Minh có thể làm rồi.

Bất kể anh ta tốn bao nhiêu tiền cũng không giải quyết được vấn đề.
Ở chỗ như Giang Nam này, bạn muốn sống cuộc sống người trên người thì không chỉ cần có tiền mà còn phải có nhân mạch, có con đường, có quan hệ, có quyền lực.


Những điều này là điều kiện tất yếu của bạn.
Ngụy Tư Minh tốn hai trăm triệu mới có được tư cách mở tiệc rượu ở Mộc Xuân Các tầng thứ tư, coi như là dùng hết máu rồi.
Mà Thẩm Lãng cũng nhận được câu trả lời chắc chắn của Ngụy Tư Minh rất nhanh.

Anh ngồi trong phòng làm việc, cười mỉa: "Diêm Hoa này, tôi không nóng nảy đâu.

Lừa Ngụy Tư Minh là bốn giờ chúng ta sẽ tới quán rượu Phượng Lai Nghi."
Quyền chủ động bây giờ do Thẩm Lãng nắm trong tay.

Thẩm Lãng không nóng nảy mà ngược lại, người lo lắng nên là Ngụy Tư Minh.
Mà lần này, Ngụy Tư Minh cũng không dám tới muộn.

Lúc trước đã chịu thiệt thòi dữ dội, anh ta cũng không dám giở trò khôn vặt nữa.
Ngụy Tư Minh ngồi trong Mộc Xuân Các, chờ đợi đau khổ tới bốn giờ.

Sự chờ đợi khiến anh ta đau khổ vô cùng.

Rượu và thức ăn thay đổi một lần lại một lần, chỉ sợ chờ lát nữa đối phương tới sẽ không hài lòng.
Mãi tới khi nhá nhem tối, Thẩm Lãng mới xuất hiện ở Mộc Xuân Các của quán rượu Phượng Lai Nghi.
Tới rồi tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi!
Ngụy Tư Minh vội vàng đứng lên, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Tư Minh gặp Thẩm Lãng.
Ngay khi Ngụy Tư Minh phát hiện người đứng đầu Công ty Lương Dược lại là một thanh niên hơn hai mươi thì không kiềm được mà càng hoảng sợ.
"A? Chuyện này...Chuyện này..."
Ngụy Tư Minh hơi đứng ngơ ra đó, nhìn Thẩm Lãng đầy khiếp sợ.

"Ngụy Tư Minh, anh sững sờ cái gì thế? Cậu chủ nhà tôi tới rồi, còn không nhanh nhận lỗi với cậu chủ nhà tôi?" Diêm Hoa nghiêm túc quát lạnh.
"Tôi...Tôi xin lỗi.

Tôi quỳ xuống xin lỗi."
Lúc này Ngụy Tư Minh mới phản ứng được, quỳ bụp hai đầu gối xuống trước mặt Thẩm Lãng.
"Cậu chủ, tôi không nên giở trò không vặt.

Tôi không nên thả anh một con chim bồ câu.

Tôi dập đầu một trăm cái với anh, chỉ cầu anh có thể bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho Công ty Thuốc Ngụy Thị."
Dứt lời, Ngụy Tư Minh dùng đầu dập côm cốp xuống đất.
Anh ta dập đầu như giã tỏi, dập bình bịch bình bịch.
Mà Thẩm Lãng lúc này lại lạnh mắt, không nảy sinh chút lòng thương hại nào với Ngụy Tư Minh.
Hơn nữa anh cũng không lên tiếng, để mặc Ngụy Tư Minh điên cuồng dập đầu từng cái trước mặt anh.
Mãi tới khi dập đầu đủ một trăm cái, lúc này Thẩm Lãng mới lạnh lùng nói: "Ngụy Tư Minh, anh đã biết sai rồi?"
"Biết sai, tôi biết sai rồi.

Tất cả đều là lỗi của tôi.

Tôi không nên trêu cậu chủ anh." Bây giờ ruột Ngụy Tư Minh cũng hối hận tới xanh lét rồi.
"Bây giờ biết sai đã quá muộn rồi.

Muốn tôi bỏ qua cho anh thì vốn không thể được." Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Cậu chủ, tôi không cầu anh bỏ qua cho tôi.

Tôi chỉ xin anh hạ bớt trừng phạt với tôi, van xin anh mau xóa cái tin trên mạng kia đi.

Van xin anh đấy." Ngụy Tư Minh đáng thương, nước mũi nước mắt tèm lem, khóc thành người nước mắt.
Thoạt nhìn Ngụy Tư Minh như phải chịu ấm ức rất lớn nhưng anh ta cũng không phải là người vô tội.
Đầu tiên, anh ta với tư cách là người phụ trách công ty thuố Ngụy Thị, trong thuốc mới của công ty mình có thành phần Arsenide vượt mức quy định, khiến người uống bị trúng độc mãi tính.


Chỉ riêng điều này đã trái với nguyên tắc, vi phạm pháp luật.

Chỉ với một điều này cũng vốn không đán để thương tiếc.
Thứ hai, anh ta giở trò khôn vặt, cố tình thả bồ câu với Thẩm Lãng, chờ việc của công ty bại lộ mới chạy tới giả vờ đáng thương, khóc tới mức như mẹ Lý Tam, là phong cách kẻ ty tiện bỉ ổi điển hình.
"Vì sao muốn tôi xóa tin trên mạng kia? Chẳng lẽ đó là tin vịt à? Đó là sự thật! Thuốc mới của Công ty Thuốc Ngụy Thị các anh có thành phần Arsenide vượt mức, đây là làm hại dân chúng.

Anh cảm thấy anh vô tội lắm à? Anh là đang bị quả báo đó!"
Giọng lạnh như băng của Thẩm Lãng vang lên khiến ruột gan Ngụy Tư Minh run rẩy dữ dội.
"Cậu chủ, van xin anh ra điều kiện đi.

Dù bảo tôi tặng một nửa công ty cho anh tôi cũng bằng lòng.

Van xin anh xóa tin trên mạng, để việc này đừng trồi lên nữa.

Bây giờ xóa tin đi còn có thể giúp công ty Ngụy Thị có cơ hội thở ra một hơi."
Ngụy Tư Minh vẫn đang cầu xin, trán anh ta đã máu thịt lẫn lộn.
"Tôi lạ lẫm gì công ty kia của anh? Tôi sẽ không nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay! Cơ hội chỉ có một lần.

Vốn hôm qua tôi định thu mua Công ty Thuốc Ngụy Thị của anh nhưng anh lại không biết đối nhân xử thế, dám thả bồ câu với tôi, còn dương dương tự đắc.

Bây giờ anh có tặng không cho tôi tôi cũng không cần!"
Thẩm Lãng hiểu rằng lúc này nhận Công ty Thuốc Ngụy Thị là tự tìm rắc rối.
Xảy ra nguy cơ tín nhiệm lớn như vậy, Ngụy Tư Minh còn ảo tưởng sau này có thể Đông Sơn tái khởi, cũng ngây thơ quá rồi.
"Đừng mà cậu chủ, van xin anh bỏ qua cho tôi đi." Ngụy Tư Minh đau khổ cầu xin tha thứ.
"Không phải là vấn đề tôi buông tha hay không mà là anh khó tránh khỏi trách nhiệm pháp luật.

Anh vào đó tiếp nhận cải tạo cho tốt đi!"
Dứt lời, Thẩm Lãng đá một đá khiến Ngụy Tư Minh văng ra..

Bình Luận (0)
Comment