Siêu Cấp Đại Gia

Chương 601


Trong mắt Thẩm Lãng, giáo sư Lý quá ngu xuẩn.

Còn có thứ gì quan trọng hơn mạng sống? Một muỗng Khiên Cơ Dược nhỏ đủ để lấy mạng giáo sư Lý.

Bây giờ giáo sư Lý còn chưa phát tác, nhưng không có nghĩa là lát nữa sẽ không phát tác.

Trong hộp đó chứa Khiên Cơ Dược, anh là truyền nhân của Thần Y Môn, sao có thể nhìn nhầm?
Thực ra Khiên Cơ Dược không chỉ là độc dược.

Trong thuốc cổ truyền, sau khi được gia công, Khiên Cơ Dược được gọi là hạt mã tiền.

Hạt mã tiền được bào chết chuyên nghiệp sẽ có công năng tăng cường chức năng dạ dày, giảm sưng tiêu độc, sát trùng làm lạnh máu.

Nhưng số lượng dùng mã hạt tiền phải nghe theo lời thầy thuốc, không thể tùy tiện ăn bậy, bằng không sẽ trúng độc.

Một muỗng nhỏ mã hạt tiền chắc chắn sẽ lấy mạng.
Lúc này, đã có kẻ châm chọc Thẩm Lãng.
“Nghe xem thằng này nói gì kìa! Giáo sư Lý còn khỏe mạnh mà nó lại nguyền rủa người khác.”
“Đúng thế, giáo sư Lý vẫn khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì, chứng minh đây không phải là Khiên Cơ Dược.”
“Thằng này càng ngày càng quá đáng, vốn dĩ châm pháp độc đáo của nó làm tao được mở mang tầm mắt, tao còn mong chờ biểu hiện của nó ở hạng mục tỉ thí này, xem ra tao nghĩ nhiều rồi, nó đã hết thời rồi!”
“Còn tưởng mình là thiên tài à? Ha ha ha, sự thật vả mặt chưa? Giáo sư Lý có muốn ăn thêm thìa nữa không? Ha ha ha.”
Tiếng cười nhạo của đám người này rất chói tai.


Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn lướt qua đám người này, cười lạnh nói: “Một đám ngu xuẩn.

Nếu chúng mày không sợ chết thì noi theo giáo sư Lý kia cũng ăn một thìa Khiên Cơ Dược đi, xem chúng mày có chịu được hai mươi phút không?”
Thẩm Lãng vừa dứt lời, lập tức có kẻ tỏ vẻ có thể ăn hết cả hộp thuốc.
“Chẳng qua chỉ là một hộp thảo dược thôi, có gì phải sợ, tôi ăn hết!”
“Chút bột thuốc này có là gì, coi như ăn bột trà, không chừng còn giúp mình bài độc, điều tiết nội tiết tố ấy chứ.”
“Giáo sư Lý ăn mà không sao, chẳng lẽ chúng ta ăn sẽ có chuyện? Các anh em đừng sợ! To gan thử đi!”
Có mấy tên ồn ào kêu mọi người ăn thử, nhưng chính hắn lại không đứng ra.

Nói trắng ra là vẫn sợ thôi.

Loại người này mới là ghê tởm nhất.

Mình không dám ăn thử nên kích động người khác, lừa gạt người khác.

Loại người này nên xuống mười tám tầng địa ngục.
“Tôi đã nói thuốc này có độc, ai dám nếm chính là tự tìm đường chết!”
Thẩm Lãng muốn xem thử mấy lão già này có thể đi bao xa trên con đường tìm cái chết.

Những kẻ này đã mất hết lý trí, hoàn toàn không để bụng tới lời Thẩm Lãng.
“Ha ha, thằng nhóc này còn nói chuyện giật gân nữa chứ.

Lão Trương, chúng ta cùng tiến lên nếm thử đi!”
“Đừng lão Tống, ông đi trước đi, tôi hơi mót.”
“Sao thế? Vừa rồi ông còn khuyến khích tôi mà? Bây giờ sợ hãi? Chúng ta là anh em bao năm rồi, cùng lên đi!”
“Thôi, đừng lên lão Tống, coi chừng lật thuyền đấy!”
“Sợ cái gì! Tới đi!”
Một ông giáo sư họ Tống kéo một ông giáo sư họ Trương đi đến trước hộp Khiên Cơ Dược.

Ông họ Trương vốn dụ dỗ ông họ Tống nếm thử, ai ngờ ông họ Tống cũng kéo theo ông họ Trương.

Đúng là bạn chí cốt, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Người khác thấy hai ông giáo sư lên sân khấu thì cũng đi theo, muốn nếm thử hộp thuốc bột kia.

Đám giáo sư này chẳng qua là muốn chứng minh cho Thẩm Lãng thấy anh đã sai, họ mới đúng, hơn nữa muốn nói với Thẩm Lãng rằng muốn dao động địa vị của họ thì còn chưa đủ.
Tào Côn và Quan Chi Danh cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút, bèn khuyên nhủ các đồng nghiệp đừng xúc động.

Giáo sư Lý lại không quan tâm, vỗ ngực cam đoan: “Viện trưởng Tào, viện trưởng Quan, đừng lo lắng, thực sự không có độc đâu.

Các ông xem tôi vẫn khỏe mạnh mà, đừng tin lời thằng nhóc đó.


Các ông có muốn thử không?”
Giáo sư Lý còn kêu cả Tào Côn và Quan Chi Danh qua đây.

Nhưng hai người đều khoát tay từ chối.

Khuyên bảo không được, Tào Côn và Quan Chi Danh cũng hết cách rồi.
Thấy đám người kia đều ăn một muỗng thảo dược, hơn nữa không ngã xuống, Tào Côn và Quan Chi Danh cũng mờ mịt.

Nếu mọi người đều không trúng độc ngã xuống thì chứng minh bột thuốc trong hộp thật sự không phải là Khiên Cơ Dược.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ yếu tố độc còn chưa phát tác.
“Lão Quan, ông thấy thế nào?” Tào Côn không nắm chắc nên hỏi Quan Chi Danh.
“Khiên Cơ Dược là kịch độc, theo lý thuyết một khi đã vào miệng thì chắc chắn sẽ trúng độc.

Nhưng tôi thấy các giáo sư học viện chúng ta đều đã ăn một muỗng mà cũng không có dấu hiệu trúng độc, cho nên tôi phỏng đoán lần này cậu ta đã nhầm.” Người mà Quan Chi Danh nói chính là Thẩm Lãng.
Tào Côn cũng không vội kết luận.

Sự thật bây giờ là mấy ông giáo sư kia thật sự không trúng độc, nhưng Tào Côn cũng không vì thế mà trào phúng Thẩm Lãng, bởi vì ông ta không dám, cũng không đáng giá.

Mặc dù phân biệt thảo dược thất bại, nhưng châm pháp thì Thẩm Lãng vẫn đỉnh cao.
Thẩm Lãng tận mắt chứng kiến đám giáo sư tìm chết, âm thầm lẩm bẩm: “Thật sự cho rằng đám ngu xuẩn này sẽ không trúng độc à? Kẻ bị trúng độc này một khi thấy ánh nắng thì sẽ khiến độc tính phát tác, thân thể liên tục co giật, lúc đó đám người này chẳng còn sót lại một ai.”
Bây giờ rèm cửa phòng thí nghiệm đều kéo ra, không có ánh nắng chiếu vào.

Chờ lát nữa gặp ánh sáng, độc tính chắc chắn sẽ phát huy.

Có kẻ muốn tìm chết, khuyên cũng không khuyên được, thực sự không có cách.

Vội vàng muốn đầu thai thì trách được ai?
Tào Côn thấy mọi người đều không có vấn đề gì thì tiếp tục tỉ thí.

“Được rồi, mọi người tiếp tục đi.

Hạng mục thần y nếm bách thảo còn chưa phân rõ thắng bại, mời các vị mau chóng tiếp tục tỉ thí.”
Tào Côn vừa dứt lời, Quan Chi Danh cũng tiếp tục phân biệt thảo dược.

Thẩm Lãng cũng thế, tuy nhiên Thẩm Lãng có vẻ có tâm sự.
Mà sự thật cũng như vậy.

Ở nơi tỉ thí, anh phát hiện hai hộp có chứa bột thuốc kịch độc.

Hộp đựng Khiên Cơ Dược chỉ là một, còn một hộp khác.

Lúc trước anh tạm dừng hai lần, đầu tiên là vì Khiên Cơ Dược, lần thứ hai càng đặc thù hơn.

Loại dược này cùng với Khiên Cơ Dược, Hạc Đỉnh Hồng được gọi là “Ba loại độc dược thiên cổ”, có thể thấy được độc tính của nó còn hơn cả Khiên Cơ Dược.
Đến bây giờ, Thẩm Lãng vẫn chưa biết rõ rốt cuộc ai đã mang những loại độc dược này tới đây.

Hai trợ lý kia đều kêu không biết, từ biểu cảm của họ có thể thấy họ không nói dối.

Nhưng hai hộp độc dược lại rõ ràng tồn tại, thậm chí có khả năng còn nhiều hơn nữa.

Chuyện này bỗng trở nên phức tạp khó hiểu..

Bình Luận (0)
Comment