Siêu Cấp Đại Gia

Chương 608


Lục Kiệt nhanh chóng ý thức được việc lớn không ổn.

Không thể để cho kim chủ cậu Thẩm này không vui!
“Cậu Thẩm đừng giận, tôi sẽ tới ngay, xin cậu đừng xúc động, đừng làm tổn thương thân thể.”
Lục Kiệt hoảng loạn, vội vàng vừa cầm di động vừa xuống lầu.
“Tôi không quan tâm được nhiều như thế đâu.

Người nhà họ Kim dám bất kính với tôi, tôi sẽ diệt nhà họ Kim!”
Tút… tút… tút…
Thẩm Lãng trực tiếp cúp máy.

Bên kia, sắc mặt Lục Kiệt tái mét.

Lục Kiệt rất sợ, ông ta sợ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng lần này ông ta không phải lo lắng cho nhà họ Kim, mà là Thẩm Lãng.


Hiện giờ Thẩm Lãng đã trở thành đổng sự của trường có quyền lực nhất, kim chủ lớn nhất, còn gấp đôi nhà họ Kim trước kia.

Hơn nữa mức đầu tư của Thẩm Lãng với trường học cũng là xưa nay chưa từng có, mức tài chính khổng lồ lớn nhất trong lịch sử trường học.

Cho nên trong mắt Lục Kiệt, Thẩm Lãng chính là đồ sứ cổ giá trị xa xỉ, sợ bị vỡ.
Lục Kiệt không kịp ăn điểm tâm, vội vàng lên xe, vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
“Chủ nhiệm Lương, lập tức kêu đội cảnh sát trong trường cố gắng bảo vệ cậu Thẩm và em gái cậu ấy.

Nếu hai người họ thiếu một cọng tóc thì ông đừng làm chủ nhiệm phòng an ninh nữa!”
“Hiệu trưởng Lục, ai là cậu Thẩm?”
“Ngu ngốc! Ông dẫn theo tất cả bảo vệ đến tầng nhà của khối lớp sáu, sẽ thấy một thanh niên diện mạo tuấn mỹ bất phàm, đó chính là cậu Thẩm!”
“À vâng, tôi sẽ kêu đội cảnh sát ngay đây!”
“Mau lên! Phải làm cho thỏa đáng, việc này liên quan tới tiền đồ của trường chúng ta, không được phép xảy ra sai lầm, không thì ông hãy cút đi!”
“Vâng vâng, hiệu trưởng Lục, tôi đi làm ngay!”
Sau khi nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm phòng an ninh xong, Lục Kiệt lại mau chóng gọi điện cho hiệu phó Dương Nam.
“Lão Dương, ông tới trường chưa?”
“Đến rồi, trường học có chuyện lớn, Kim Chung dẫn một đoàn xe tới đánh Thi con bé mau trốn đi, nhưng người ta không nghe, thế là tìm chết rồi!”
“Đồ ngu! Cậu ấy chính với Kim Chung thì cần gì phải chạy trốn?”
“Lão Lục, ông nói gì vậy? Sao tôi càng nghe càng không hiểu? Cậu Thẩm gì cơ?”
“Anh trai của Thi Thanh Thanh, chính là cậu Thẩm.

Bây giờ cậu ấy chính là đổng sự lớn nhất trường chúng ta, phải dốc hết sức bảo vệ cho sự an nguy của cậu ấy! Ông mau đi giao thiệp với nhà họ Kim, tranh thủ thời gian cho tôi, tôi sẽ tới trường Thẩm! Cậu ấy nói gì cũng đúng, phục tùng vô điều kiện!”
“Hả? Lão Lục, sao tôi nghe mà chóng mặt vậy, không hiểu gì hết!”
“Bây giờ không phải là lúc nói cái này! Lập tức làm theo lời tôi nói, dốc hết sức bảo vệ cậu Thẩm! Chuyện này liên quan tới kế hoạch phát triển của trường học, vào lúc tất yếu ông phải chặn dao cho cậu Thẩm!”
Sau đó, Lục Kiệt cúp máy, vẻ mặt Dương Nam kia mà quan hệ tới kế hoạch phát triển của trường học, lão Lục còn kêu mình chặn dao cho cậu ta vào lúc tất yếu, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì mà lại khiến lão Lục coi trọng đến thế?”
Bây giờ Dương Nam đã hiểu, chẳng trách người trẻ tuổi kia lại thờ ơ khi nghe mình khuyên bảo, thì ra là một nhân vật có máu mặt.
Dương Nam bình tĩnh một chút rồi nhanh chóng nghĩ cách kéo dài thời gian, tranh thủ chờ Lục Kiệt chạy tới trường trước khi xảy ra xung đột.
Lúc này, trước tòa nhà dạy học trường Ngự Bi, con trai cả của Kim Chung, Kim Chí Quang đã dẫn theo Đại Báo và Nhị Báo xách gậy bước lên tòa nhà dạy học.
Chủ nhiệm Lương phòng an ninh vẫn tới trễ một bước.

Khi ông ta dẫn theo đội cảnh sát chạy tới nơi thì Kim Chí Quang và hai tên vệ sĩ đã đối mặt với Thẩm Lãng.


Thái độ của Kim Chí Quang cực kỳ kiêu ngạo, tay phải cầm gậy bóng chạy, vỗ lên tay trái.
“Chỉ bằng mày hả? Tao còn tưởng là nhân vật hung ác nào đó, thì ra là thằng ẻo lả này, ha ha ha!” Kim Chí Quang kiêu ngạo cười to, cậu ta thậm chí cho rằng mình có thể tự tay xử lý Thẩm Lãng.
“Kế tiếp cậu sẽ biết tôi là nhân vật gì.” Thẩm Lãng nhếch môi cười lạnh lùng.
“Đại Báo Nhị Báo, hai anh đứng một bên xem đi, hôm nay tôi muốn đích thân xử lý hắn ta!” Kim Chí Quang nói rồi xoay cổ tay, đồng thời gậy bóng chày cũng xoay theo.

Đã lúc này rồi mà còn làm màu, lát nữa tha hồ khóc.
“Cậu chủ, ông chủ căn dặn phải bảo vệ sự an nguy của cậu.

Thằng nhóc này cứ giao cho tôi với Nhị Báo xử lý đi.” Đại Báo nói với Kim Chí Quang.
“Mẹ kiếp! Năm nay tôi đã đầy mười tám tuổi, hôm nay phải làm chuyện mà đàn ông nên làm, đánh tàn phế thằng này trước rồi xử lý em gái nó! Bổn thiếu gia muốn khai trai!” Nói xong, Kim Chí Quang còn liếm môi, vẻ mặt rất ghê tởm.
Thoáng chốc, sát khí bốc lên trên người Thẩm Lãng, giơ chân bước về phía Kim Chí Quang.

Không chờ cậu ta kịp phản ứng, Thẩm Lãng đã túm cổ áo Kim Chí Quang, giơ cậu ta lên giữa không trung.
“Sai lầm lớn nhất của cậu là sỉ nhục em gái tôi! Con bé là báu vật của tôi, cậu dám làm nhục nó bằng những từ ngữ dơ bẩn, vậy thì phải chuộc tội!” Nói xong, Thẩm Lãng không cho Kim Chí Quang cơ hội xin tha mà đã ném cậu ta xuống lầu.
Đây là tầng bốn, Kim Chí Quang bị ném xuống dưới đất, không chết cũng tàn phế.
Bịch! Kim Chí Quang thoáng chốc đã rơi xuống tầng chót.

Thấy cảnh này, Đại Báo với Nhị Báo đều ngây người.

Họ không ngờ rằng trước mặt đối phương, cậu chủ lại không có sức chống cự, thậm chí không có cơ hội xin tha.

Đối phương ra tay nhanh gọn nhẹ, lạnh lùng cay nghiệt, không cần suy nghĩ gì đã ném cậu cả của nhà họ Kim xuống lầu.


Đây mới là kẻ hung ác, không phải cứ xác gậy bóng chày, huýt sáo thì sẽ thành kẻ hung ác!
Cậu chủ đã bị ném xuống lầu, Đại Báo Nhị Báo biết cứ thế trở về thì sẽ không có cách nào báo cáo kết quả với ông chủ, bèn cùng nhau vung gậy lên, xông về phía Thẩm Lãng.
Bịch bịch! Thẩm Lãng giơ chân lên đá trúng hai tên này.

Đại Báo và Nhị Báo bị đạp bay ra hành lang, rơi xuống dưới lầu.
Không chịu nổi một kích! Gì mà vệ sĩ mạnh nhất chứ, trước mặt Thẩm Lãng cũng chẳng khác người thường là bao.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Lương dẫn đội cảnh sát xông lên lầu, muốn bảo vệ Thẩm Lãng.

Nhưng không ngờ trên hành lang không thấy bóng dáng Kim Chí Quang đâu.
“Cậu… cậu là cậu Thẩm sao?” Chủ nhiệm Lương hỏi thử.
“Tôi đây.

Có chuyện gì?” Thẩm Lãng thản nhiên đáp.
“Cậu Thẩm, Kim… Kim Chí Quang với vệ sĩ của cậu ta đâu?” Chủ nhiệm Lương lại hỏi.
Thẩm Lãng không kiên nhẫn chỉ vào dưới lầu: “Ông tự xuống dưới nhìn xem đi!”.

Bình Luận (0)
Comment