Siêu Cấp Đại Gia

Chương 626


Đám đông khán giả xung quanh lập tức đổ dồn sự chú ý vào Thẩm Lãng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Thẩm Lãng, họ đột nhiên mất hứng.
Họ còn tưởng rằng, kẻ vừa đến là một nhân vật mạnh mẽ, có thể áp chế Lữ Diễm Diễm, để họ có trò vui mà xem.
Nhưng lại không ngờ tới đối phương chỉ là một người đàn ông xa lạ.
Bởi vì trong nhận thức của những người này, các đại ca ở phía nam sông Dương Tử đều là những gương mặt quen thuộc, mọi người đều biết hình dáng của họ ra sao.
Lữ Diễm Diễm liếc nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó khóe miệng cong lên một nét khinh thường.
“Ha ha, được rồi, tốt lắm, lại một tên rác rưởi nữa đến chịu chết!”
Những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào.
“Chị Lữ nói đúng, có đến mười tên như này nữa cũng vô dụng.”
“Tên này là ai đấy? Nói chuyện kiêu ngạo quá nhỉ, vậy mà dám yêu cầu chị Lữ phải quỳ xuống xin lỗi.”
“Gan khá là lớn, có lẽ lại là người đến từ Vân Thành, người Vân Thành chúng là một lũ không biết trời cao đất dày.”
“Một đám buôn bán nhỏ với lại bày hàng rong ở Vân Thành mà cũng dám kiêu ngạo, cũng không biết đường đi tiểu một vũng mà soi lại cái nhân cách của mình.”
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Thẩm Lãng đột nhiên ra tay.
Tay anh vung lên một cách nhanh chóng, toàn bộ những kẻ lắm mồm ban nãy đều bị đánh đến lật mặt.
Khi nhìn thấy chuyện này, Lữ Diễm Diễm tức giận nói: “Phản rồi, phản rồi!”
Thẩm Lãng hoàn toàn không nghe, tay lại vung lên, tát vào mặt Lữ Diễm Diễm hai cái.
Ngay lập tức, khuôn mặt Lữ Diễm Diễm phồng lên như bánh bao hấp.
Lữ Diễm Diễm che mặt thét chói tai: “Á á á á! Mặt của tôi! Mặt của tôi!”
Lữ Diễm Diễm ôm khuôn mặt đã biến dạng, sắc mặt dữ tợn, điên cuồng hét toáng lên như một con chó dại.
Những người vây quanh đã bị ngây người trước cảnh tượng này.
Những kẻ này cho rằng Thẩm Lãng có thể ra tay với những kẻ lắm lời kia, nhưng họ không thể ngờ đến rằng Thẩm Lãng thậm chí lại dám ra tay với Lữ Diễm Diễm.
Mà lại đánh một cách vô cùng nhanh chóng gọn ghẽ, không một chút dây dưa chần chờ.
Phải biết rằng, Lữ Diễm Diễm là cháu gái được yêu quý nhất của Hướng Thiên, ông chủ nhà họ Hướng.
Ngay cả cháu gái của Hướng Thiên cũng dám đánh, người này điên rồi sao?
Nhưng mà bấy giờ họ cũng chẳng dám có ý kiến gì, rốt cuộc Thẩm Lãng vừa dạy dỗ mấy tên thối mồm, nếu khiến Thẩm Lãng không vui, họ cuối cùng sẽ khổ sở như những tên trước.
“Cậu tôi và anh họ tôi nhất định sẽ giết anh! Anh hãy đợi đất!”
Lữ Diễm Diễm che mặt, nghiến răng nghiến lợi, nói ra những lời uy hiếp Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lạnh lùng mở miệng: “Xin lỗi hai người này! Ngay lập tức!”
Lúc trước Lữ Diễm Diễm đe dọa Tống Tri Viễn và Tống Từ như thế nào, Thẩm Lãng đều sẽ trả về.
Lúc trước khi Thẩm Lãng bị người nhục nhã, Tống Tri Viễn và Tống Từ đều đã từng trợ giúp anh.
Mặc dù lúc đó Thẩm Lãng cũng không cần trợ giúp, nhưng mà ông cháu nhà họ Tống không có ác ý, đối đãi với anh cũng rất tốt.
Cho nên khi Tống Tri Viễn và Tống Từ gặp được người khác làm khó dễ, nếu Thẩm Lãng không đứng ra giúp đỡ, thì anh thực sự sẽ cảm thấy day dứt.
Hơn nữa, anh và người nhà họ Tống đều là đại biểu đến từ Vân Thành, hiện giờ người của Vân Thành bị người Giang Nam làm khó dễ, kể cả Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn không quen biết nhau, anh cũng sẽ đứng ra nói chuyện.
Giờ phút này, Lữ Diễm Diễm đối mặt với tiếng quát của Thẩm Lãng, cô ta nhíu mày, sắc mặt phức tạp.
Kỳ thật hiện tại cô ta rất sợ Thẩm Lãng, bởi vì hai cái tát vừa nãy của Thẩm Lãng trực tiếp đánh cô ta đến ngu người.
Nhưng mà, cô ta lại không cam lòng, hiện tại hiện tại cô ta chỉ cầu cậu hoặc là anh họ, nhanh chóng đến đây.
“Tôi… Tôi không xin lỗi! Dựa vào cái gì mà tôi xin lỗi, tôi là tiểu thư nhà giàu của Giang Nam, làm sao có thể xin lỗi mấy tiểu thương ở Vân Thành, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Chút cảm giác thượng đẳng trong nội tâm Lữ Diễm Diễm, vẫn tồn tại như cũ.
Kỳ thật luận sức nặng, gia thế của Lữ Diễm Diễm còn không bằng nhà họ Tống, tuy rằng cô ta là người Giang Nam, nhưng cũng không đại biểu cho tất cả danh gia vọng tộc ở Giang Nam, loại người này rốt cuộc vẫn là số ít.
Hôm nay, bất luận như thế nào, Thẩm Lãng cũng muốn làm Lữ Diễm Diễm quỳ xuống trước mặt Tống Tri Viễn và Tống Từ.
Anh muốn lập uy!

Lập uy ở trước mặt người Giang Nam!
Càng là một loại chứng minh!
Chứng minh người Vân Thành tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người ta khinh nhục!
Nếu hiện tại Lữ Diễm Diễm không quỳ xuống, như vậy thì mạnh mẽ làm cô ta quỳ xuống.
Tiếp đó, Thẩm Lãng nhìn về phía 9526 nói: “Đi, giúp đỡ cô ta một chút.”
9526 lập tức hiểu được ý của chủ nhân, sau đó đến gần Lữ Diễm Diễm.
Lữ Diễm Diễm và 9526, cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Lữ Diễm Diễm này hoàn toàn không biết, cô gái xinh đẹp, dáng người yểu điệu nóng bỏng trước mặt này, sẽ là một sát thủ lạnh lùng.
9526 trực tiếp nâng chân lên, đá hai cái vào đầu gối của Lữ Diễm Diễm.
Rắc rắc!
Hai chân Lữ Diễm Diễm bị gãy, khống chế không được mà quỳ xuống trước mặt Tống Tri Viễn và Tống Từ.
“Á á á!”
“Ahhhhh!”
Lại là một lần gầm rú nhức óc, Lữ Diễm Diễm đau đến suýt nữa ngất xỉu, đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
Từ nhỏ đến lớn, Lữ Diễm Diễm còn chưa bao giờ chịu qua cơn đau đớn như vậy, nhưng mà hôm nay bởi vì thái độ kiêu ngạo ương ngạnh của cô ta, cô ta nhất định phải chịu trừng phạt.
Nhìn Lữ Diễm Diễm quỳ xuống, Tống Tri Viễn trong lòng có sự cảm kích với Thẩm Lãng, ông ngăn chặn cảm xúc, nhưng mà tình cảm kích đối với Thẩm Lãng lại bộc lộ ra ngoài.
Mà Tống Từ, nước mắt tràn mi mà ra, các loại buồn bã lúc trước, ở một khắc này tan thành mây khói.
Bỗng nhiên cô có cảm giác, bờ vai của Thẩm Lãng lại rắn chắc đáng tin cậy đến như vậy, thời khắc mấu chốt vẫn là Thẩm Lãng đứng ra bảo vệ cô, điều này khiến lòng ái mộ của cô càng đậm.
Hai chân Lữ Diễm Diễm bị 9526 đánh gãy, đã đau đến chết lặng, không có tri giác.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, không thể tin được ở trên địa bàn Giang Nam, vậy mà người Vân Thành lại dám động thủ đánh gãy hai chân của cô ta.
Cậu và anh họ của cô đều đang ở hội thương mại này, thật nhanh là có thể chạy tới, dù vậy, đối phương vẫn không kiêng nể gì, điều này ngoài làm cho cô ta cảm thấy khiếp sợ ngoài ý muốn, lại khiến cô ta sợ hãi đến cả người run rẩy.
“Làm gì đấy, tất cả đều đang làm cái gì đấy?!”
Lúc này, có một thanh âm vang lên, một gã thanh niên tây trang phẳng phiu đang đi về hướng bên này.
Gã thanh niên là người mặt dài, mũi cao thẳng, hai mắt mang theo một loại uy nghiêm khó tả.
Khi Lữ Diễm Diễm đau đến sắp té xỉu nhìn thấy người thanh niên cách đó không xa, lập tức giống như khi chết đuối bắt được một nhánh rơm rạ cứu mạng cuối cùng.
“Anh… anh họ, em bị người ta bắt nạt, anh mau tới cứu em, giúp em báo thù đi anh họ…”
Lữ Diễm Diễm suy yếu gọi, cũng không có nghĩa là cô ta đáng để thương xót.
Hiện tại trong đều óc cô ta bị hai chữ trả thù nhét đầy.
Cô ta muốn anh họ báo thù cho mình, khiến tứ chi của đối phương đều gãy nát, hoặc là giết chết đối phương, chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng.
Mà anh họ của Lữ Diễm Diễm nhìn thấy em họ mặt mày đau khổ quỳ trên mặt đất, ý thức được tình huống không ổn, vội vàng chạy tới.
“Tao là Hướng Ca, cậu chủ của nhà họ Hướng, ai dang bắt nạt em họ tao!”
Hướng Ca chạy như bay qua đó, phẫn nộ hét lớn một tiếng, sau đó muốn đến nâng em họ dậy.
Nhưng mà Lữ Diễm Diễm, căn bản không dậy nổi, nàng đau đến mức kêu to lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cho đến lúc này, Hướng Ca mới phát hiện hai chân của em họ bị người ta đánh gãy, đến cử động cũng không thể, chỉ có thể gọi bác sĩ đến đây cứu trị.
Nhìn một màn này, Hướng Ca phi thường khiếp sợ.

Là kẻ nào dám càn rỡ đến mức này!?
Chương 629: Phá hủy!
Hướng Ca cau mày, ý thức được rằng sự việc không đơn giản như vậy.
Người dám ra tay với em họ của anh ta, tuyệt đối không thể là người thường.
Chợt, Hướng Ca lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Hướng, sau đó đem Lữ Diễm Diễm đi cứu chữa.
Khi Hướng Ca vừa buông di động xuống, lại nghe thấy một thanh niên tuổi tác xấp xỉ anh ta đang nói chuyện: “Chân của em họ anh, là tôi sai người đá gãy.”
Thẩm Lãng trực tiếp thừa nhận, không hề sợ hãi chút nào.
Hướng Ca lại nhíu mày, sắc mặt biến đổi như là gặp phải kẻ địch mạnh mẽ lắm vậy.

Anh ta cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu anh ta gặp được kẻ dám chủ động thừa nhận việc làm của mình.

Anh ta nhất thời không phân biệt được hành động này là khiêu khích hay chủ động nhận lỗi nhận trách nhiệm.
Lúc này, Thẩm Lãng lại bình tĩnh nhìn Hướng Ca, chậm rãi mở miệng.

“Chân của cô ta, còn chưa đáng để tôi tự mình phế bỏ.”
Lúc này Hướng Ca đã hiểu rõ, đối phương căn bản không có ý định xin lỗi nhận trách nhiệm gì cả, mẹ nó đây chính là khiêu khích công khai.
Tức khắc, tròng mắt Hướng Ca như có thể phun ra lửa, căm tức nhìn Thẩm Lãng.

“Mày có biết tao là ai không?” Hướng Ca chất vấn.
“Anh là anh họ của cô ta, là người thừa kế của nhà họ Hướng.” Thẩm Lãng nhàn nhạt trả lời.
“Mày biết tao là ai mà còn dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu đó à?” Anh Hướng tiếp tục lạnh giọng chất vấn.
“Anh có chỗ nào là đặc thù?” Trong mắt Thẩm Lãng, Hướng Ca cũng không có gì đặc biệt.
Kể cả cha của Hướng Ca là Hướng Thiên đứng trước mặt Thẩm Lãng, anh cũng sẽ không cho ông ta mặt mũi.
Nhà giàu ở Giang Nam muốn nhục nhã người Vân Thành, vậy thì Thẩm Lãng sẽ lập uy ngay tại đây!
Khi Hướng Ca thấy Thẩm Lãng trả lời như vậy, sắc mặt anh ta lập tức trở nên xanh mét.
“Tao không có chỗ nào đặc thù? Mày thử hỏi người chung quanh một chút, địa vị của nhà họ Hướng ở Giang Nam là như thế nào, rồi lại hỏi người chung quanh một lần nữa, những kẻ từng đấu với nhà họ Hướng, kết cục của chúng hiện tại là gì!”
Làm công tử nhà giàu ở Giang Nam, trước nay Hướng Ca đều đi ngang.
Anh ta chưa từng bị làm lơ như vậy bao giờ, xuyên thấu ánh mắt của Thẩm Lãng, thứ anh ta nhìn thấy được chính là sự thờ ơ.
Anh ta không rõ, rốt cuộc Thẩm Lãng là không biết gì, hay thực sự có thực lực để cứng đối cứng với anh ta.
“Tôi không giống họ.” Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh thong dong đáp lời như cũ.
Trong giọng nói của Thẩm Lãng lộ ra sự tự tin và quyết đoán.
Mọi người vây xem đều không hiểu được là rốt cuộc Thẩm Lãng lấy đâu ra sự tự tin này.
Ngay cả Tống Tri Viễn và Tống Từ cũng cảm thấy kinh ngạc, Thẩm Lãng cũng chỉ là cấp cao của tập đoàn truyền thông Tử Đằng mà thôi, không hiểu được anh lấy đâu ra dũng khí để đối mặt với công tử nhà giàu ở Giang Nam này.
Tự tin sinh ra đã phải có sẵn.
Công tử Ngoan Nhân, sao có thể sẽ sợ hãi người thừa kế nhà họ Hướng.
Lúc này, Hướng Ca hỏi: “Mày rốt cuộc đến từ đâu, có thân phận gì?”
“Tôi là người của tập đoàn Phi Vũ!” Thẩm Lãng nói.
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Hướng Ca đầu tiên là kinh sợ, sau đó lông mày lại nhanh chóng giãn ra.
“Thì ra là tới từ Vân Thành, tao còn tưởng rằng là ai cơ, tập đoàn Phi Vũ ở Giang Nam chỉ có thể tính là xí nghiệp loại hai, so sánh với tập đoàn nhà họ Hướng chúng tao, còn thua xa, mày ở tập đoàn Phi Vũ làm chức vị gì đấy?”
Khí thế của Hướng Ca hoàn toàn thay đổi.

Vốn dĩ anh ta còn lo lắng rằng Hướng Ca là một nhân vật không dễ chọc, kết quả phát hiện là người của tập đoàn Phi Vũ.

Tập đoàn Phi Vũ thuộc loại hai, mà tập đoàn nhà họ Hướng thuộc loại dẫn đầu, kém vô cùng xa, chỉ xét đến quy mô tập đoàn đã không thể so sánh rồi.
“Phó tổng giám đốc công ty chi nhánh.” Thẩm Lãng trả lời.
“Ha ha, phó tổng giám đốc công ty chi nhánh, tao còn tưởng rằng mày ít nhất là phó tổng giám đốc của tổng công ty cơ đấy, thì ra chỉ là phó tổng giám đốc của một công ty chi nhánh mà thôi, vậy mà thằng nhóc mày còn kiêu ngạo quá nhỉ, một cái phó tổng giám đốc nho nhỏ mà thôi, cũng dám đối kháng với tao?”
Lúc này, không khí xung quanh cũng bị Hướng Ca làm nóng lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
“Thì ra là người của tập đoàn Phi Vũ à, hơn nữa còn là công ty chi nhánh, đến cấp bậc cũng không đủ để so sánh với cậu chủ Hướng Ca.”
“Thật là, không biết hắn đào tự tin ở đâu ra, đầu tiên là đánh tiểu thư Lữ Diễm Diễm, hiện tại lại giằng co với cậu chủ Hướng Ca, làm như giỏi lắm vậy.”

“Nếu tôi là hắn thì đã kiếm cái xó mà chui rồi, hội thương mại lần trước tập đoàn nhà họ Tề đại diện cho Vân Thành tham gia, bị các xí nghiệp lớn ở Giang Nam làm cho nhục nhã không chịu được, nhưng tôi cảm thấy tập đoàn Phi Vũ năm nay còn không bằng tập đoàn nhà họ Tề năm trước cơ.”
“Các vị yên tâm đi, hắn đánh gãy chân em họ của cậu chủ Hướng Ca, cậu chủ nhất định sẽ không tha cho hắn, tiếp sau đây sẽ có trò hay để xem.”
“Ngày đầu tiên của hội thương mại đã làm ra chuyện này, thật là giúp tập đoàn Phi Vũ kéo cừu hận mà, phỏng chừng ông chủ của tập đoàn Phi Vũ mà biết thì sẽ tức chết cho mà xem.”
Rất nhiều người đều đang chờ xem trò vui của Thẩm Lãng.
Không biết rằng, ông chủ của tập đoàn Phi Vũ chính là Thẩm Lãng, mấy ngày sau ở hội thương mại, Thẩm Lãng sẽ lấy thân phận ông chủ của tập đoàn Phi Vũ tiến hành giao lưu thương nghiệp.
Mà lúc này, khí thế trên người Hướng Ca đã tăng lên, bất kể thế nào, Thẩm Lãng cũng không hề có thực lực để tiến hành cạnh tranh với hắn.
“Mày nghe được rồi chứ, tất cả mọi người đều cho rằng mày không có tư cách chống đối tao, nhanh chóng tự đánh gãy hai chân, sám hối với em gái tao mười nghìn lần, nếu không sẽ liên luỵ đến tập đoàn của mày!”
Ánh mắt của Hướng Ca lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng nói.
Đối mặt với uy hiếp của Hướng Ca, Thẩm Lãng vô cùng bình tĩnh.
Anh trịnh trọng nói cho Hướng Ca: “Nói trước cho anh biết, em họ anh gãy hai chân, còn tiếp theo, thứ anh gãy là hai tay.”
Ánh mắt Thẩm Lãng bình tĩnh, không dùng đến giọng điệu hung ác, bởi vì anh không cần dùng nó để hù doạ đối phương, có thể ta tay sẽ không nói nhiều.

“Ha ha ha, cứ nói khoác tiếp đi, vệ sĩ của nhà họ Hướng đã lẫn vào trong hội trường này là hơn trăm người.

Vì phòng ngừa tao và cha phát sinh sự việc ngoài ý muốn, còn đặc biệt dẫn theo một đội quân tinh nhuệ của nhà họ Hướng, chỉ cần tao ra hiệu một tiếng, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”
Hướng Ca vừa nói xong, lập tức có một đám người bợ đít phối hợp mà nịnh hót.
“Thực lực của quân đội nhà họ Hướng, làm một người sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, tôi hiểu hơn bao giờ hết, đội quân tinh nhuệ càng thuộc loại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
“Nhanh quỳ xuống mà xin tha đi, tự làm gãy hai chân còn có thể giữ được mạng, nếu không thì có khi chết thế nào còn không biết.”
Lúc này, Thẩm Lãng liếc mắt nhìn 9526 một cái.
Thẩm Lãng bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không hề cao lên, nhưng cuốn theo một loại khí thế của bậc đế vương.
“Đánh gãy hai tay anh, cần gì tôi phải tự tay làm.”
Vụt!
9526 nhanh chóng ra tay, chỉ trong một cái chớp mắt đã đi đến trước mặt Hướng Ca, sau đó quyết đoán vung tay về phía anh ta.
Sau cú đấm thứ nhất, lại đến cú đấm thứ hai.
Hướng Ca căn bản không kịp phản ứng, đã bị 9526 đánh gãy hai tay.
Chỉ nghe Hướng Ca kêu gào một cách đau đớn, cảm giác đau truyền đến từ tay, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Cảm giác hai tay đứt gãy làm anh ta tru lên theo bản năng.
“Ahhhh!”
Một màn này làm cho đám người vậy xem khiếp sợ.
Bởi vì đối tượng họ từng quỳ liếm nịnh hót - cậu chủ nhà họ Hướng, người thừa kế nhà họ Hướng, hình tượng cao lớn của anh ta trong lòng họ bị phá huỷ trong nháy mắt.
Hướng Ca ở trong lòng họ, là nhân thượng nhân trong xã hội thượng lưu, là rồng trong loài người, là sự tồn tại chỉ có thể kính ngưỡng.
Nhưng mà hiện tại, “thần” trong lòng họ bị phá huỷ trong nháy mắt.

Không ai còn dám nói bậy về tập đoàn Phi Vũ, không khí tựa như bị ngưng đọng, im lặng đến đáng sợ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Chương 630: Cậu không thể đụng đến cậu ta
Cả người Hướng Ca run rẩy nhìn Thẩm Lãng.
Trong ánh mắt của anh ta không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Đối phương đánh gãy hai tay anh ta, đây là điều khiến Hướng Ca bất ngờ.
Hướng Ca vô cùng tự tin với thân phận địa vị và sức ảnh hưởng của mình, cho nên anh ta đoán, đối phương nhất định là một kẻ điên!
“Vệ sĩ đâu! Bắt bọn chúng lại cho tao!” Hướng Ca gọi vệ sĩ đến, nhanh chóng vây quanh đám người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khinh thường mà quét mắt một cái, cười lạnh: “Chỉ bằng đám tôm tép nhãi nhép này mà cũng muốn bắt tôi lại? Thứ không biết tự lượng sức.”
Lời này vừa được nói xong, Hướng Ca đã tức giận đến run rẩy hết cả người.
“Lời này, phải để tao nói cho mày mới đúng!” Hướng Ca tức giận nói.
“Vấn đề lớn nhất của người Giang Nam các anh là quá mức tự tin, từ nay về sau, tôi đại diện cho người Vân Thành, dạy cho các anh đạo lý đối nhân xử thế.”
Trong từng cái giơ tay nhấc chân của Thẩm Lãng, đều mang theo khí thế của bậc vua chúa.
Mọi người xung quanh đều không thể ngờ được rằng Thẩm Lãng có thể nói ra những lời như vậy.
Trước nay đều là người Giang Nam dạy dỗ người Vân Thành cách làm người, đây là lần đầu tiên có người Vân Thành dám nói dạy người Giang Nam cách làm người, Thẩm Lãng làm bọn họ suy đoán không ra, anh không hành động theo lẽ thường.
Lúc này, vệ sĩ nhà họ Hướng đã vây quanh Thẩm Lãng.

Tống Tri Viễn và Tống Từ đều mang vẻ lo lắng trên mặt, cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
Nhưng mà trên mặt Thẩm Lãng và 9526, lại đầy sự thong dong và bình tĩnh.

Một người là tồn tại mà tổ chức sát thủ của thế giới ngầm cũng không dám đụng đến, người còn lại là kẻ mà đến người đứng đầu bảng xếp hạng “Sơn Hải” - Doanh Ngư còn phải kiêng kị, nói thật, chỉ với quân đội nhà họ Hướng, thực sự không đủ để đánh.

Khi Thẩm Lãng chuẩn bị ra lệnh cho 9526 xử lí đám quân nhà họ Hướng này thì có một đoàn người đi ra từ trong đám đông.
“Hướng Ca, cậu không đi chăm sóc cha cậu mà ở đây làm gì?” Lúc này, người mở miệng nói chuyện chính là Vĩnh Định Hầu ở Giang Nam - Trịnh Nam Sơn.
Ở bên cạnh Trịnh Nam Sơn có một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, tuy mặc một bộ tây trang phẳng phiu, nhưng chắc chắn là người biết võ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là con trai của Trịnh Nam Sơn, Trịnh Kim Cương, người phụ trách công ty Huyền Vũ, mấy ngày trước đi công tác ở bên ngoài, hôm nay mới trở về Giang Nam, tới tham gia hội thương mại Giang Nam lần này.
Mà mấy người khác lần lượt là Trịnh Vân Kiệt và thư kí, trợ lý của mấy người họ.

Hướng Ca đã bị đứt hai tay cắn răng nhịn đau để bác sĩ riêng nhà họ Hướng sơ cứu cho anh ta.
Tuy rằng Hướng Ca rất đau khổ rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn cung kính nói: “Thưa ngài, tôi có chút việc cần phải xử lí.”
Trịnh Nam Sơn nhìn lướt qua cánh tay của Hướng Ca, lại nhìn anh ta chảy mồ hôi lạnh đầy người, cũng không hỏi Hướng Ca nguyên nhân của chuyện này bởi vì mọi chuyện xảy ra vừa nãy ông đã xem được, cũng biết được nguyên nhân diễn biến sự việc.
“Có việc thì có thể giải quyết, nhưng mà đừng gây rối ở đây, hôm nay mới là ngày đầu tiên của hội thương mại Giang Nam, phải chú ý hình tượng, đừng gây ra việc lớn gì bất lợi đối với hình tượng của xí nghiệp nhà họ Hướng.”
Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca.
Từ trong những câu nói này, nhìn như Trịnh Nam Sơn đang suy nghĩ vì Hướng Ca và nhà họ Hướng, hơn nữa cũng rất có đạo lý, ở ngày đầu tiên sau khi khai mạc đã gây ra chuyện lớn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cảu xí nghiệp.
Nhưng mà, sự thực là như thế sao? Trịnh Nam Sơn thật sự quan tâm Hướng Ca sao?
Nếu thật sự quan tâm thi trước tiên sẽ dò hỏi vết thương trên tay Hướng Ca, mà không phải nói đến hình tượng của xí nghiệp.
Đương nhiên, Trịnh Nam Sơn nói những lời này cũng không sai, ở hiện trường của hội thương mại làm ra chuyện này, chắc chắn sẽ có tổn hại đến hình tượng.
Nhưng mà Hướng Ca lại cảm thấy có một chút không hợp lý.
Anh ta nghĩ, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hướng ở Giang Nam, làm ra chút chuyện khác người thì cũng chẳng sao, đối phương chỉ là một phó tổng giám đốc xí nghiệp nhỏ ở nơi khác đến, kể cả chuyện này bị phát sóng trực tiếp thì sao chứ, nhà họ hướng giàu có lại quyền lực, có năng lực ép xuống.
Mà Trịnh Nam Sơn nói như vậy, có phải hay không là chuyện bé xé ra to?
Ngay khi Hướng Ca đang cảm thấy nghi hoặc, Trịnh Nam Sơn lại mở miệng nói: “Đến bệnh viện ngay đi, đi xem vết thương có nghiêm trọng hay không, nhà họ Hướng chỉ có một người thừa kế là cậu, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.”
Thật rõ ràng, Trịnh Nam Sơn muốn để cho Hướng Ca rời khỏi nơi này.
“Không đáng ngại, xử lý chuyện này trước, sau đó băng bó thạch cao là được rồi.” Hướng Ca chẳng hề quan tâm đến vết thương của mình.
So sánh tổng thể, Hướng Ca vẫn có năng lực hơn đám công tử nhà họ Liễu, làm công tử nhà giàu đứng đầu ở Giang Nam, chỉ số thông minh của Hướng Ca rất cao, đồng thời cũng có một loại quyết đoán trong người.
Ngay sau đó, Hướng Ca cắn răng nói: “Chờ con đánh tàn phế bọn người này rồi đi!”
Nghe được Hướng Ca nói như vậy, Tống Tri Viễn và Tống Từ cho rằng đối phương chắc chắn là không chịu dễ dàng mà bỏ qua, Thẩm Lãng làm kẻ dưới đánh gãy hai tay Hướng Ca, anh ta tất nhiên sẽ triển khai sự trả thù một cách điên cuồng, bằng không anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.
Tống Tri Viễn cảm thấy, chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể cùng Thẩm Lãng cùng tiến cùng lùi, rốt cuộc Thẩm Lãng là vì ông và cháu gái mới ra tay với Hướng Ca.
Mà giờ phút này, Trịnh Nam Sơn nhúng tay vào càng làm áp lực của ông tăng thêm gấp bội.
Giang Nam Vĩnh Định Hầu Hầu gia, ở địa phương đại diện cho quyền thế một khu vực, là nhân vật lớn có uy tín danh dự ở nơi này, nếu Trịnh Nam Sơn đứng về phía Hướng Ca thì tình cảnh của ông và Thẩm Lãng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lại vào lúc này, Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca nói: “Hướng Ca, người này, cậu không thể trêu vào.”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho sóng to gió lớn sục sôi.
Kể cả Hướng Ca nghe xong cũng cảm thấy ngơ ngác.
Hướng Ca không rõ, vì sao ngài Vĩnh Định Hầu sẽ nói chuyện giúp một phó tổng giám đốc của một xí nghiệp nhỏ đến từ nơi khác?
Tuy rằng quan hệ giữa nhà họ Hướng và Giang Nam Hầu phủ thường thường, nhưng mà cũng không cần giúp người ngoài nói chuyện như vậy chứ.
Không chỉ Hướng Ca cảm thấy kỳ lạ, những người khác đang vây xem cũng đều bị sự ngạc nhiên bao phủ rồi.
“Ủa? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy, sao ngài ấy lại nói chuyện giúp thằng nhãi đến từ Vân Thành kia?”
“Chuyện này kỳ lạ thật, theo lý thuyết quan hệ giữa nhà họ Hướng và Hầu phủ cũng đâu có tệ chứ.”
“Có phải tôi nghe lầm rồi không, ngài ấy thực sự đã nói như thế sao?”
Mọi người đang đứng xung quanh nhỏ giọng nói chuyện.
Họ đương nhiên không dám nói bậy về Trịnh Nam Sơn, chỉ là cảm thấy vô cùng nghi hoặc với hành động của Trịnh Nam Sơn.
Ngay cả Tống Tri Viễn và Tống Từ cũng không hiểu.
Tống Tri Viễn vốn tưởng rằng thêm Trịnh Nam Sơn đến, tình cảnh sẽ càng khủng khiếp, lại không nghĩ đến, Trịnh Nam Sơn này lại đến giúp họ.
Tống Tri Viễn nghi ngờ nhìn sắc mặt bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng của Thẩm Lãng, càng thêm cảm thấy nhìn không thấu.
Trường hợp lâm vào cục diện bế tắc lần thứ hai.
Hướng Ca muốn trả thù Thẩm Lãng ngay lập tức, anh ta thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng mà Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn lại giúp Thẩm Lãng, không cho anh ta đụng đến Thẩm Lãng.
“Thưa ngài, câu nói của ngài có ý gì vậy ạ?” Hướng Ca cau mày hỏi.
“Còn có thể có ý gì, cậu không thể đụng đến cậu ta, chỉ đơn giản như vậy.” Trịnh Nam Sơn đáp lại.
“Thưa ngài, tôi muốn biết, vì cái gì lại phải làm vậy?” Hướng Ca hỏi lại.
“Chẳng vì lý do gì cả, không cho cậu đụng thì cậu đừng đụng.” Trịnh Nam Sơn nói..

Bình Luận (0)
Comment