Siêu Cấp Đại Gia

Chương 679


“Ông Hoàng, trong tay tôi có vé vào cửa do chính nhà họ Hoàng ông cung cấp.

Chẳng lẽ ông lại muốn gây chuyện với khách nhà mình sao?” Thẩm Lãng khẽ mỉm cười quơ quơ tấm vé vào trên tay.
“Nói bậy, nếu không phải là khách quý nhà tôi thì muốn có được vé vào cửa cần phải bỏ ra ba tỷ.

Cậu là cái thá gì cơ? Chỉ sợ cậu có bán nhà bán cửa cũng không móc ra nổi ba tỷ ấy.” Sau lưng Hoàng Lão Tà, thư ký riêng của ông ỏng ẹo đi đến cao giọng nói.
Cô ta vừa dứt lời thì những người tụ tập lại hóng chuyện không khỏi nhỏ giọng bàn tán.
Trời ơi, thì ra là nếu muốn kết bạn với đám nhà giàu này thì ngay cả phí vào cửa bọn họ cũng không bỏ ra nổi.

Cũng khó trách đám người đến tham dự bữa tiệc ai nấy cũng đều vênh vang đắc ý như vậy.
Nếu như có thể lên được chiếc thuyền này, chỉ sợ một cái vung tay là đã thu về vô số tiền tài và mối quan hệ với người giàu có.

Lúc đó tùy ý ăn ké một phần đầu tư cũng đủ cho lũ dân đen thấp cổ bé họng bọn họ không phải lo chuyện tiền nong nữa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám dân thường bọn họ có được mấy người có thể tích cóp cả một đời được ba tỷ chứ? Đó là một số tiền mà cả một đời bọn họ lao lực cũng không thể làm ra nổi.

Thế mà trong mắt bọn nhà giàu, con số đó cũng mới chỉ là một tấm vé vào cửa mà thôi.
“Ông chủ Hoàng, không cần quan tâm tôi làm thế nào mà có thể có được tấm vé này.

Không phải bên ông chỉ cần kiểm tra một tí là biết hàng thật hay giả sao?” Thẩm Lãng vừa cười vừa nói.

Hoàng Lão Tà nhìn thấy anh không có lấy một chút kinh sợ gì với mình mà ngược lại sau khi quậy phá bữa tiệc xong thì còn dám trò chuyện vui vẻ với chủ nhà.

Thực sự không có một chút nể mặt nào với ông ta, nghĩ đến điều này ông ta không nhịn nổi nữa.

Ông ta thậm chí còn cảm thấy khuôn mặt tươi cười kia của Thẩm Lãng là đang khiêu chiến uy quyền với ông ta.
“Không quan tâm, bữa tiệc này do tôi chủ trì, tôi muốn ai được tham dự là quyền của tôi.

Nể mặt có các vị khách quý còn đang có mặt ở đây tôi tha cho cậu một lần.

Nếu thức thời thì hãy tranh thủ thời gian mà cút ngay đi.”
Hoàng Lão Tà mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta đã có ý muốn giết người.

Làm sao ông ta có thể để Thẩm Lãng lên mặt trong địa bàn của ông ta rồi lại an toàn trời về chứ?
Trước đó Thẩm Lãng còn nghĩ sẽ thương sót mà nhận Hoàng Lão Tà này về làm chó giữ nhà cho anh.

Nhưng anh không ngờ ông già này tính cách không những cổ quái, mà lòng dạ còn độc ác như vậy.

Quả nhiên nếu mà so với đám họ hàng coi trời bằng vung kia của ông ta thì đều là cá mè một lứa.
Nhưng ông ta như vậy cũng tốt, anh cũng chỉ định đến để thu phục ông già này thôi, không hề có hứng thú tham gia cái bữa tiệc gì mà Thiên Hải này cả.
Cuối cùng thì kết quả cũng sẽ dẫn đến chiến tranh thôi, ít ra anh nên dứt khoát một chút với đám người này.

Hoàng Lão Tà làm sao có thể biết tâm tư Thẩm Lãng đang tính cái gì, hoặc nói là ông ta hoàn toàn không xem anh ra cái gì.

Bên cạnh ông ta là bốn thuộc hạ thân cận và nhóm bốn vệ sĩ.

Tám người này là những bậc thầy mà ông ta đã chọn từ hàng ngàn người, mỗi một người trong bọn họ đều là cao thủ có khả năng một đánh mười.
Vì muốn giữ mặt mũi tôn nghiêm, ông ta liếc mắt cho hai người bên cạnh, ra dấu hiệu cho họ chú ý.
“Ra tay nặng vào, không cần để nó còn sống.” Hoàng Lão Tà thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy được hai bóng đen phóng ra nhanh như tên bắn đánh tới chỗ Thẩm Lãng.
“Nội lực hai người này mạnh mẽ thật.” Thẩm Lãng liếc mắt nhìn một cái, nhận ra kẻ tiến đến không có ý tốt.

Hai người này đều là dân luyện võ có chút bản lĩnh, tuyệt đối không thể so sánh với đám đối thủ trước giờ của anh.
Anh mỉm cười, vừa định nghênh chiến thì bỗng nghe được có tiếng hô hoán trong đám người đằng xa: “Hội trưởng thương hội Giang Nam, hội trưởng Dương Kim đến.”
Giọng nói này vừa dứt thì đám người đứng xem bị dạt ra làm hai, lộ ra một con đường thông thoáng rộng rãi, một người đàn ông trung niên có khí thế hiên ngang từ từ đi tới.
Người đến chính là hội trưởng thương hội Giang Nam do nhà họ Thẩm phái đến Giang Nam để hỗ trợ Thẩm Lãng, hội trưởng Dương Kim.
Đám người mới vừa nãy còn đang vây quanh Hoàng Lão Tà a dua nịnh nọt ngay lập tức quay ngoắt sang chỗ Dương Kim khen lấy lòng.

Trước mặt hàng ngàn tên đại gia tự phong kia, thân phận của Dương Kim là một vị trí bọn họ hoàn toàn không thể chạm đến.


Dù cho cái chức hội trưởng chỉ là một cái tên trên danh nghĩa, nhưng số lượng tiền tài sản nghiệp trong tay ông ta lại là thứ mà một vài gia đình quyền thế có phấn đấu cả đời cũng nằm mơ không thấy được.
Hoàng Lão Tà có biết Dương Kim.

Dương Kim cũng coi như là người có tính cách hướng nội, không thích quá nổi bật, nên ông ta rất ít khi tham gia các loại tiệc tùng có tiếng này, khi Hoàng Lão Tà gửi vé mời thì ông ta cũng chỉ nhận cho có lệ.
Lúc đầu Dương Kim từ chối thẳng thừng, thế mà không ngờ ngay thời khắc mấu chốt này ông ta lại đến.

Hoàng Lão Tà nếu mà mất mặt trước mắt Dương Kim, thì chẳng phải cũng tương tự nhà ông ta cũng trở nên thấp kém hơn so với các gia đình quyền quý khác sao?
Vừa nghĩ đến đây ông ta lập tức nhỏ giọng ra lệnh cho hai tên vệ sĩ còn lại, để hai người cũng lên giải quyết Thẩm Lãng cho nhanh chóng.
Ai mà ngờ, ông ta chỉ vừa quay đầu qua chỗ khác thì đã có hai tiếng kêu thảm truyền ra từ phía mặt biển.

Ông ta nhìn qua chỗ lan can, rồi lại nhìn về phía cửa hầm, ngoại trừ Thẩm Lãng vẫn đang đứng đó bình tĩnh phủi tay như không có việc gì thì xung quanh anh không có một ai khác nữa.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lên hết cho tao.” Hoàng Lão Tà thẹn quá hóa giận, ông ta dứt khoát ra lệnh cho sáu tên cao thủ còn lại đang đứng đó cùng lên hết luôn.
Ngay lúc đó, sau lưng ông ta toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, ông ta đã không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
Nhưng mà sáu tên cao thủ vừa mới bước ra thì đã có một tiếng quát lớn từ phía sau vọng tới.
“Lão Tà, nhà họ Hoàng của ông là dùng phương thức như vậy để đón tiếp khách được mời đến sao?” Một câu nói thôi mà khiến mọi người ở đó đều giật cả mình.
Cái tên Hoàng Lão Tà của ông dù chỉ là biệt danh thôi, nhưng không có bất kì một ai dám gọi thẳng tên ông như vậy cả.
Tên thật của ông là Hoàng Chí Thành, vì cách phát triển sự nghiệp kinh doanh của ông ta không theo một khuôn khổ bài bản nào cả, đến cách ông ta đối nhân xử thế cũng có phần ác độc, nên mọi người đặt cho ông cái biệt danh Hoàng Lão Tà.
Ngoại trừ bạn bè thân thiết vô cùng hoặc những bậc cha ông đức cao vọng trọng thì mới dám nói ra cái tên này ở trước mặt ông ta.

Nhưng rồi tuổi tác ông ta dần lớn hơn, Hoàng Chí Thành đã đến cái ngưỡng là người còn sống có quyền uy nhất trong thế hệ cha ông của cả mười gia tộc lớn.

Vì vậy nên cũng không còn ai dám gọi ông ta như thế nữa.
Mọi người nhìn qua hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy người đang nói là Dương Kim.

Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

Một nhân vật tầm cỡ đến mức mười gia tộc lớn nhất của Giang Nam đều nhìn không thấu như Dương Kim lại ra mặt vì người kia?
“Lão Dương, ông nói vậy là có ý gì?” Hoàng Lão Tà kinh ngạc hỏi.
Dương Kim cười nhạt, rồi anh nhìn qua Thẩm Lãng đang đứng trước cửa hầm.
“Cậu bạn Thẩm Lãng này vừa rồi rõ ràng đã trình ra vé vào cửa, tức là khách được mời.

Thuộc hạ của ông lại dám ra tay ngăn cản cậu ta, chẳng lẽ đó không được coi là vi phạm cấp bậc lễ nghĩa à?” Dương Kim cười hỏi.
“Chuyện này… Tôi…” Hoàng Lão Tà tự cảm thấy đuối lí, nhưng ông ta không hề muốn bị hiểu lầm.

Vì từ cảnh tượng thê thảm hiện tại này mà xem thì Thẩm Lãng mới giống người bị hại hơn.
“Tôi không quan tâm.

Cậu ta đến dự tiệc của tôi rồi lại đánh người nhà và khách khứa của tôi thành như thế, xin thứ lỗi cho, tôi không bỏ qua được.”
“Ha ha ha, Lão Tà, ông cũng là người trong giới kinh doanh, nếu có người làm ăn với ông, dù đã nhận tiền của ông nhưng lại không đưa hàng ra thì ông sẽ làm thế nào?” Dương Kim không nhanh không chậm hỏi.
“Kẻ nào dám thì tôi đánh gãy chân nó.” Hoàng Lão Tà thốt ra.
"Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ đúng là cao hứng.

Thẩm Lãng bỏ ra ba tỷ để bước vào giới thượng lưu nhưng lại bị một đám người không biết đúng sai cướp đi, nếu không phản kháng thì đúng là một kẻ ngu ngốc.” Ngay khi Dương Kim nói xong, sắc mặt Hoàng Lão Tà cũng trở nên xanh mét.

"Cái này…”.

Bình Luận (0)
Comment