Siêu Cấp Đại Gia

Chương 687


Lúc này mấy tên bảo vệ mới để ý tới Thẩm Lãng ở bên kia.

Nhưng ngay khi thấy Thẩm Lãng, mấy tên bảo vệ cùng một lúc bước lùi ra sau một bước.
"Tại sao… lại là anh…" Vẻ mặt của tên bảo vệ đứng đầu vô cùng hoang mang hỏi.
Vừa nãy ở cửa, đã có nhiều người nhìn thấy được khả năng của Thẩm Lãng.

Người ngoài thì chỉ nghĩ đó là một buổi biểu diễn nhưng mấy tên bảo vệ kia lại biết rõ đây mà là biểu diễn gì chứ.

Chính bọn họ đã nhìn thấy anh em mình gãy cả tay cả chân.
Thẩm Lãng nhìn thấy bọn họ thì có chút dở khóc dở cười nói: "Có lẽ số của mấy người không được đỏ lắm.

Bữa nay đánh một trận để quyết định luôn đi!"
Mấy tên bảo vệ chỉ vừa thấy ánh mắt của Thẩm Lãng thôi thì đã sợ đến mức muốn tự giác nhảy xuống biển cho rồi.

Bọn họ vốn nghĩ rằng sẽ tránh được cả đời nhưng không ngờ lúc này lại gặp nhau ở đây.
"Không không không… Anh Thẩm đừng hiểu lầm mà.

Bọn tôi… bọn tôi chỉ là đến xem thôi!" Vẻ mặt của bảo vệ đứng đầu vô cùng căng thẳng, nhanh chóng giải thích lại.
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy… Bọn tôi đi ngay đây!"
"Mọi người đừng nhìn nữa.

Ở đây không ai làm loạn cả, tất cả chỉ là hiểu lầm…"
Mặc dù tiền lương một tháng của nhà họ Hoàng có thể lên tới mười tỷ đồng.

Nhưng chỉ vì chút tiền ấy mà làm gãy cả tay và chân thì nó không đáng lắm.
Mấy tên bảo vệ nói xong thì rời khỏi đây ngay lập tức.
Thấy mấy tên bảo vệ rời đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại, đội trưởng và bọn người Lý Lan quay qua nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang.
Ba bốn con người bảo vệ khôi ngô mà lại đi sợ một tên đàn ông nhỏ bé, gầy gò à?

Hay là, người đàn ông kia có một bối cảnh thật là lớn, khiến cho người ở nhà họ Hoàng cũng phải kiêng nể?
Tất cả đều không thể xảy ra!
Ở Giang Nam này, mấy cậu chủ nhà giàu của mấy dòng họ lớn đều không dám láo xược với nhà họ Hoàng giống vậy.

Cái người trẻ tuổi ở trước mặt này thì còn có thể có gia thế lớn cỡ nào nữa chứ.
Nhất định là do mấy tên bảo vệ nhát gan, sợ phiền!
Nghĩ vậy nên Lý Lan ngay lập tức hít vào một hơi thật sâu rồi chỉ thẳng vào Thẩm Lãng nói: "Anh đừng có cho rằng mình có thể hù dọa được mấy tên bảo vệ ở đây thì có thể làm càn.

Một hồi, người của nhà họ Hoàng đến thì chắc chắn anh sẽ bị bọn họ ném xuống biển để cho cá ăn…"
Nghe được những lời hăm dọa của Lý Lan, Thẩm Lãng cảm thấy có hơi buồn cười.

Anh mặc kệ rồi nói lại: "Tôi sẽ không bị ném xuống biển cho cá ăn đâu nên không cần cô phải quan tâm.

Tôi nhắc nhở ngược lại cô, giờ chỉ còn một phút nữa, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng để giao Chu Linh kia ra đây! Nếu không thì một chút nữa cô không chỉ đơn giản bị ném xuống biển cho cá ăn đâu…"
Lúc nhìn thấy Thẩm Lãng đe dọa ngươch lại mình, Lý Lan quả thật có chút căng thẳng.

Thậm chí trong một phút nào đó, cô ta đã tin vào lời đe dọa của Thẩm Lãng.
"Anh… anh là cái đồ bị bệnh tâm thần.

Đừng có ở đằng kia mà nói nhảm nhí nữa! Chu Linh kia tự mình chạy trốn, liên quan gì đến tôi chứ.

Anh đừng có mà ngang ngược!" Lý Lan hít thở thật sâu, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Lãng mà chửi.
Thẩm Lãng vẫn như trước, không dịu lại cũng không tức giận.

Anh nhìn đồng hồ trên tay, vậy mà lại bắt đầu… đếm ngược thật kìa.
"Ba mươi giây..."
"Hai mươi giây nữa…"
"Còn mười giây…"

Lúc đó, tất cả mọi người đều cho rằng Thẩn Lãng bị điên.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên một âm thanh ầm ỹ.

m thanh này rõ ràng là từ ở ngoài sảnh của buổi tiệc vang vào đây.
"Chết tiệt…"
"Mấy người làm gì vậy? Đây là buổi tiệc của nhà họ Hoàng đó.

Ai cho các người xông vào đây!"
"A… Có ai không…"
"Cứu mạng với…!"
Ngay lúc này, sảnh lớn của buổi tiệc đã loạn cào cào.
Gần năm mươi người đàn ông mặc đồ vest màu đen tràn vào, vây quanh sảnh của buổi tiệc khiến nó chật cứng.
Ngay lúc này, người ngồi ở vị trí chủ tiệc là Hoàng Chí Thành cũng đã đi lại để xem xét.

Lúc anh ta đứng lên nhìn thì chỉ thấy một đám người đông nghịt, còn toàn bộ nhân viên bảo vệ của mình đều đã nằm ra đất hết.
Hoàng Chí Thành tức giận trừng mắt, anh ta chửi: "Mẹ nó, bộ tụi bây ăn tim gấu gan báo hay gì mà dám ở đây làm loạn hả…"
Dứt lời, Hoàng Chí Thành cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi người vào.

Dù sao ở bên trên du thuyền vẫn còn đám nhân viên bảo vệ.

Phần lớn người của nhà họ Hoàng vẫn còn ở trên bờ.
"Tôi thấy nếu cậu tính gọi cho Lão Tà để kêu thêm người tới đây thì không cần đâu.

Những người này là do tôi gọi đến.

Cậu có kêu thêm người thì cũng chỉ để tăng thêm tổn thất mà thôi…"
Ngay lúc Hoàng Chí Thành còn chưa kịp bấm số thì Dương Kim ở bên kia đã đứng dậy, thản nhiên lên tiếng.

Nếu là người khác nói mấy lời này thì Hoàng Chí Thành đã sớm tức giận mà hét lên một tiếng rồi.
Nhưng người trước mặt ông là Dương Kim.

Việc này khiến cho Hoàng Chí Thành phải cố đè cơn tức giận ở trong lòng xuống.

Đồng thời, anh ta cũng cảm thấy tràn đầy nghi ngờ.
"Hội trưởng Dương, tôi có ý tốt mời ông tới buổi từ thiện của tôi.

Ông làm vậy là có ý gì chứ!" Tuy đã đè lại cơn tức giận trong lòng, nhưng Hoàng Chí Thành cũng không thể im lặng được.

Anh ta hét thẳng vào mặt Dương Kim.
Thật ra, hành động như vầy cũng khiến cho Dương Kim cảm thấy khó hiểu.
Dương Kim biết rõ cậu chủ nhà mình rất nóng tính.

Dù cho mục đích của việc này là để đối phó với nhà họ Hoàng nhưng dùng tới vũ khí lớn như vậy thì thật sự có hơi ngoài suy tính của ông ta.
Nhưng đây là lệnh của Thẩm Lãng, ông ta không thể không làm theo và dĩ nhiên cũng sẽ càng không dám hỏi lý do.

Chỉ có thể ngoan ngoãn làm những gì mà Thẩm Lãng đã yêu cầu.
"Lão Tà à! Mặc dù nhà họ Hoàng của các người nổi tiếng là nằm trong top mười những kẻ giàu có ở Giang Nam.

Nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên bình tĩnh lại.

Nếu không, nhà họ Hướng chính là vết xe đổ của cậu đó!"
Chuyện đã đến nước này, Dương Kim cũng không khách khí gì với Hoàng Chí Thành nữa.

Nếu như cậu chủ đã muốn trở mặt, ông ta cũng không cần phải níu kéo tình cảm này để làm gì.
Nghe được những lời đe dọa của Dương Kim, Hoàng Thành không tránh khỏi hít sâu vào một cái.

Mặc dù, đối với người ngoài nhà Hướng là tự làm tự chịu, chuốc họa vào thân.

Nhưng những thứ ngoằn ngoèo bên trong không hẳn là Hoàng Chí Thành vẫn chưa nghe qua.
Nhưng trước mắt, Hoàng Chí Thành không thể để Dương Kim nắm thóp như vậy được.


Nếu làm vậy thì nhà họ Hoàng cũng không còn mặt mũi để lăn lộn tiếp tục ở Giang Nam nữa.
"Hội trưởng Dương, tôi tự hỏi nhà họ Hoàng này đã làm gì có lỗi với ông? Mà ông lại cho rằng bọn tôi dễ bị đạp đổ như nhà họ Hướng.

Nếu ông thật sự cho là vậy thì chắc chắn là ông sai rồi!" Hoàng Chí Thành vừa nói vừa cầm điện thoại, lén gửi một tin nhắn.
Việc làm lén lút của Hoàng Chí Thành dĩ nhiên không thể chạy khỏi mắt của Dương Kim.

Lúc này, trong lòng Dương Kim không khỏi cảm thán: "Xem ra nhà họ Hoàng này chắc cũng sẽ không tốt hơn nhà họ Hướng là bao…"
Dương Kim phất tay, nói: "Cậu đi theo tôi!"
Dương Kim vừa dứt lời đã đi ra phòng thay đồ ở phía sau của đội biểu diễn trong sự bảo vệ của mấy tên vệ sĩ áo đen…
Dù cho Hoàng Chí Thành vẫn còn cảm thấy khó hiểu nhưng anh ta vẫn dẫn theo bốn tên bảo vệ.
Một đám người hùng hồn đi đến phòng thay đồ ở hậu trường…
Cót két!
Một tên vệ sĩ áo đen đi lại mở cửa.

Một đám người cũng tràn vào trong.
Trong phòng, diễn viên chưa từng thấy trận hỗn loạn nào như vậy.

Vậy mà, Hoàng Chí Thành thân là người đứng đầu nhà họ Hoàng lại đi tới phòng thay đồ ở phía sau, đã vậy còn mang theo một đám người.
Vốn trong phòng thay đồ đang rất ồn ào thì ngay lập tức lại trở nên yên tĩnh.

Nó im lặng đến mức cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Trên mặt mọi người cũng tràn đầy sự hoang mang!
"Ông chủ Hoàng, tại sao lại đến đây? Việc nhỏ như vậy mà ông vẫn muốn tự mình hành động, thật sự khiến cho bọn tôi vô cùng cảm động!"
Đội trưởng Lâm phản ứng rất nhanh.

Cô ta đoán rằng có lẽ Hoàng Chí Thành đến đây vì việc của Thẩm Lãng nên ngay lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

Vốn dĩ đôi mắt của Đan Phượng đã không lớn nên khi híp mắt cũng rất nhanh không thấy gì cả.
Hoàng Chí Thành còn chả thèm nhìn qua đội trưởng một cái, nhưng anh ta lại có thể dễ dàng bắt gặp Thẩm Lãng đang đứng ở nơi đó.
"Lại là anh!" Hoàng Chí Thành chỉ vào Thẩm Lãng nói..

Bình Luận (0)
Comment