Siêu Cấp Đại Gia

Chương 768


Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: "Vậy anh có thể đưa quyển sách kia cho chúng tôi xem không, cũng để cho chúng tôi mở rộng kiến thức đi.” Lăng Văn Hiên cũng nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt mong chờ.

“Hiện tại quyển sách này rất khó để tìm được!” Thẩm Lãng nói.

“Ha ha ha… Nói cho cùng vẫn là đang bịa chuyện, sao không nói là anh nằm mơ thấy đi!” Tô Bạch cười nhạo nói.

Mà Tô Hắc cũng chắc chắn Thẩm Lãng đang nói dối, vẻ mặt khinh thường nở nụ cười.

“Sách không thấy nữa, nhưng trùng hợp, gần đây tôi vừa vặn thấy được bàn cờ kia ở thành phố Giang Nam!” Thẩm Lãng vừa dứt lời, nhất thời khiến Tô Bạch và Tô Hắc sửng sốt, thu lại vẻ mặt khinh thường.

Bởi vì bọn họ biết nếu Thẩm Lãng nói dối, sẽ không nói ra bàn cờ ở thành phố Giang Nam, hơn nữa gần đây cũng thấy qua những lời nói giống vậy.
“Cậu Thẩm đây, cậu nói thật sao?” Lăng Văn Hiên vẻ mặt kích động nói.

Thẩm Lãng gật đầu.
“Đi, bây giờ dẫn chúng tôi đi xem thử đi, nếu như là thật tuyệt đối sẽ là một việc lớn trong giới đồ cổ.” Lăng Văn Hiên nói xong liền đứng dậy bảo A Phúc chuẩn bị xe.


Tô Hắc và Tô Bạch vẻ mặt trầm xuống, thấy Lăng Văn Hiên đứng dậy, Tô Hắc cũng cầm bàn cờ lên.

Chuyện này đối với nhà họ Tô mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, mặc dù có cơ hội gom đủ nước cờ này, nhưng nếu truyền ra ngoài thì nhà họ Tô hoàn toàn trở thành một trò cười.

Một gia đình với thế cờ vây đã lưu truyền được trăm năm, xem bàn thờ thủy phí Đan Chu như báu vật trân quý, dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn chấp nhận việc này, mà quan trọng nhất là bọn họ vẫn hồn nhiên như vậy, vẫn không biết gì, còn luôn miệng tuyên bố với bên ngoài rằng nước cờ này đã được giữ lại hoàn chỉnh.

“Ông Lăng, nếu như muốn xem bàn cờ thì ông cũng không cần phải tự mình đi đâu, sau này tôi sẽ cho người mang tới cho ông xem, ông chỉ cần chuẩn bị vài thứ thôi!” Thẩm Lãng thản nhiên nói.

“Chuẩn bị cái gì?” Lăng Văn Hiên hỏi.

“Chuẩn bị một ít nước biển, sau này sẽ dùng đến.” Thẩm Lãng vừa cười vừa nói.

Điều này làm cho mấy người càng thêm kinh ngạc, xem bàn cờ thì dùng nước làm gì, hơn nữa còn là nước biển?
Thấy Thẩm Lãng không nói gì, ngược lại Lăng Văn Hiên có phần nhẫn nại, cũng không hỏi nhiều, sai A Phúc đi chuẩn bị nước biển theo yêu cầu của Thẩm Lãng.

Hai người Tô Hắc, Tô Bạch lúc này đối với Thẩm Lãng có chút không hiểu.


“Cứ làm ra vẻ thần bí!” Tô Bạch hừ lạnh một tiếng nói.
“Ông Lăng, mặc dù người anh em này là bạn của ông, nhưng mà tôi cảm thấy nếu như hôm nay anh ta không lấy ra bàn cờ ra, anh ta chỉ ăn nói bừa bãi, nói xấu báu vật của nhà họ Tô chúng tôi không hoàn hảo, chỉ dựa vào cái này không thôi thì nhà họ Tô chúng tôi cũng muốn đòi một lời giải thích từ anh ta cũng không quá đáng chứ!” Tô Hắc nói.

Một lát nữa nếu Thẩm Lãng không lấy ra được bàn cờ, người nhà họ Tô sẽ không dễ dàng buông tha cho một người nói xấu gia tộc của bản thân như vậy đâu.

Lời này của Tô Hắc càng lúc càng muốn đánh nhau với Lăng Văn Hiên, dù sao cũng là ở khu vực thành phố Giang Nam, vẫn hy vọng Lăng Văn Hiên không cần bảo vệ Thẩm Lãng như vậy, Lăng Văn Hiên cười cười, tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Hắc, nhưng Thẩm Lãng chính là tri âm của cháu gái ông Lăng Sương Nguyệt, chỉ với điều này Lăng Văn Hiên cũng sẽ không nhìn người nhà họ Tô gây bất lợi cho Thẩm Lãng.

“Chuyện này không cần các người nhắc, nếu như cậu Thẩm đây không lấy ra bàn cờ, tôi với tư cách chủ nhà, có thể cho các người một câu trả lời thích đáng, các người có thể tùy ý chọn lựa một món đồ trong bộ sưu tập của tơi, coi như là cho nhà họ Tô sự công bằng!” Lăng Văn Hiên nói.

Tô Hắc và Tô Bạch không ngờ Lăng Văn Hiên vì bảo vệ một thanh niên mà lại hào phóng như vậy, phải biết rằng Lăng Văn Hiên sưu tầm vô số báu vật tầm quốc gia, tùy tiện lấy ra một món đồ cổ cũng đều là tác phẩm tuyệt vời.

“Ông Lăng, ông đây là vì lí do gì? Chẳng lẽ người anh em này là người nhà họ Lăng ông sao?” Tô Bạch có chút nghi ngờ hỏi.
Lăng Văn Hiên bất đắc dĩ cười cười, từ nhỏ đến lớn Lăng Sương Nguyệt có vô số người theo đuổi, trong đó người có học thức, người có gia thế càng như cá diếc qua sông, nhưng Lăng Sương Nguyệt đối với những người này đến một cái nhìn thẳng cũng không có, càng không đề cập tới.

Nhưng sau khi Thẩm Lãng xuất hiện, từ trong miệng Lăng Sương Nguyệt được nhắc đến rất thường xuyên.


Hơn nữa mỗi khi nhắc tới Thẩm Lãng, Lăng Văn Hiên có thể cảm nhận được rõ ràng cháu gái của mình sẽ trở nên mất tự nhiên.

Sự thay đổi rất nhỏ này của Lăng Sương Nguyệt, thậm chí ngay cả chính cô ta cũng không biết, nhưng lại khó thoát khỏi ánh mắt của Lăng Văn Hiên.

“Chuyện này các người không cần biết, nếu như cậu Thẩm đây không lấy ra bàn cờ, các người cũng không cần khách sáo đâu, Lăng Văn Hiên tôi nói làm được!” Lăng Văn Hiên nói.

Thấy Lăng Văn Hiên nói như vậy, nhất thời Tô Hắc Tô Bạch nhìn nhau cười, phải biết rằng Lăng Văn Hiên có một đồ sứ Thanh Hoa nổi tiếng đời Tống, bọn họ đã muốn có nó rất lâu rồi.

Nếu như lần này có thể lấy lại công bằng cho nhà họ Tô, ông cụ Tô vui vẻ, vậy sau này phân chia tài sản của nhà họ Tô nhất định sẽ có lợi cho hai người.

Với tình cảnh của Thẩm Lãng, không một người nào của nhà họ Tô dám ở trước mặt anh nói gì cả, có thể thấy được ông Lăng bảo vệ mình như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Lãng cũng không có chút cảm động nào.

Thẩm Lãng trong lòng cười lạnh, khinh thường nhìn hai người Tô Hắc và Tô Bạch, nói: "Ý tốt của ông Lăng đây hậu bối xin nhận, nhưng tôi muốn hỏi, nếu như hôm nay tôi lấy ra được bàn cờ, người họ Tô sẽ giải thích như thế nào đây? Không thể để cho các người chiếm lợi như vậy được!”
Tô Hắc cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng nói anh không lấy bàn cờ ra, cho dù anh có lấy ra thì đồ của nhà họ Tô tôi tùy ý cho anh chọn một món, anh dám lấy sao?”
“Nhà họ Tô ngoại trừ bàn cờ thủy phí Đan Chu này, tôi thật sự không có để mắt tới món đồ nào nữa, nếu như tôi lấy ra bàn cờ, không biết các người có nguyện ý làm người tốt hay không, tặng bàn cờ thủy phí Đan Chu lại cho tôi?” Thẩm Lãng cười nói.

Hai người nhà họ Tô nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống.

Phải biết rằng đây là báu vật gia truyền trăm năm của nhà họ Tô, đừng nói là tặng người, cho dù là để người ngoài nhìn một cái cũng vô cùng hiếm có rồi.


“Tên nhóc nhà cậu cũng ngang ngược quá rồi đấy, ông cụ Tô cũng biết ngay cậu sẽ muốn có báu vật nhà tôi!” Tô Hắc chỉ vào Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng thở dài, lắc đầu nói: "Không lấy được bàn cờ cũng muốn lấy đồ của ông Lăng, tôi có thể lấy ra được bàn cờ, đồ của nhà họ Tô các người cũng không thể lấy, toàn bộ chuyện tốt các người đều chiếm hết, đây là đạo lý của nhà họ Tô các người sao?” Nhất thời Tô Hắc nghẹn lời lại, mà Tô Bạch ở một bên cũng nghiêm mặt không nói gì.

“Ông Lăng, chuyện này ông phải phân xử cho tôi, rốt cuộc là tôi quá đáng hay là nhà họ Tô bọn họ khinh người quá đáng, chỉ muốn chiếm lợi cho bản thân đây?” Thẩm Lãng vẻ mặt vô tội hỏi.

Lăng Văn Hiên nhìn hai người Tô Hắc, Tô Bạch, nói lời thấm thía: "Một khi đã như vậy, Lăng Văn Hiên tôi đảm bảo, các người muốn đánh cược như thế nào đây?” Tô Hắc và Tô Bắc sửng sốt, Tô Bạch lập tức mở miệng nói: "Nếu ông Lăng đã nói như vậy, tất nhiên chúng tôi không có ý kiến gì, chỉ là tiền đặt cược này không thể là bàn cờ thủy phí Đan Chu này, cần biết rằng thứ này ở nhà họ Tôi còn quan trọng hơn mạng người!”
“Ồ? Vậy các người lấy cái gì làm tiền đặt cược đây?” Thẩm Lãng cười hỏi.
Hai người Tô gia liếc nhau, có chút do dự.

“Lấy quạt Thất Tuyệt của nhà họ Tô làm tiền đặt cược, thế nào?” Lăng Văn Hiên đề nghị.

Mặt quạt của quạt Thất Tuyệt, là câu chữ Thất Tuyệt do Đường Bá Hổ tự tay viết năm đó, là điển hình của thư pháp lập trục hiếm có, cũng vì vậy mà được đặt tên như thế.

“Tôi không có ý kiến!” Thẩm Lãng cười nhạt.

Tô Bạch cắn răng, nói: "Được, lấy quạt Thất Tuyệt làm tiền đặt cược, nếu như thua, ngày mai tôi sẽ đưa quạt Thất Tuyệt đến.”
“Nếu đã vậy, thì cứ quyết định như vậy đi!” Lăng Văn Hiên nói..

Bình Luận (0)
Comment