Siêu Cấp Đại Gia

Chương 820


Rơi vào đường cùng, Thẩm Lãng đành phải cầm tấm thẻ đi tới chỗ cửa làm thủ tục tương đối ít người.
"Tôi lấy ba trăm bốn mươi triệu tiền mặt!" Thẩm Lãng đưa thẻ qua nói.
Nữ nhân viên ở bên kia cửa lúc này đang nghịch điện thoại di động, không thèm nhìn Thẩm Lãng lấy một cái, cũng không có nhận tấm thẻ, ngược lại hơi không kiên nhẫn nói: "Sang bên kia xếp hàng, chờ gọi tên!"
"Đây là thẻ của tôi, không cần xếp hàng?" Thẩm Lãng xoay xoay tấm thẻ ở trong tay, thản nhiên nói.
Nhân viên ngân hàng cầm tấm thẻ VIP, không vào được phòng VIP coi như thôi đi, còn muốn đi xếp hàng, cái này khiến Thẩm Lãng có chút nhịn không được.
Lúc này, nữ nhân viên ngân hàng mới liếc nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, cười nhạo nói: "Ha ha...!Anh cho rằng giám đốc ngân hàng là thân thích của nhà anh à, còn không cần xếp hàng? Muốn làm thủ tục thì đi xếp hàng đi, hơn nữa bên này tạm thời không nhận làm thủ tục!"
Anh rể của cô là phó quản lý ở ngân hàng này, cho nên chỉ cần quản lý không có ở đây, cô căn bản lười đi làm thủ tục.
Mặc dù phía sau có người oán giận nhưng lại không ai dám ở trước mặt nói cái gì, dù sao thì phía sau cô cũng có quan hệ ngầm.
"Không tính là thân thích, nếu như giám đốc có ở đây, có thể sẽ tự mình làm thủ tục cho tôi đấy!" Thẩm Lãng cười nói.
Nữ nhân viên ngân hàng bị Thẩm Lãng làm cho tức cười, trong mắt lại lộ ra vẻ khinh bỉ cùng khinh thường.
"Nếu anh muốn làm thủ tục thì đi xếp hàng hoặc là như anh nói, anh quen biết giám đốc, vậy anh tìm giám đốc đến làm thủ tục đi!" Nói xong, nữ nhân viên trực tiếp đem vách ngăn của cửa kéo xuống, tiếp tục dùng điện thoại.

Thẩm Lãng lúc này có chút không vui, nhân viên ngân hàng ngạo mạn vô lễ như thế, anh quả thật đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Thẩm Lãng đưa tay gõ kính một cái, không vui hỏi: "Các cô phục vụ khách hàng với thái độ như vậy sao?"
Bị quấy rầy khi đang chơi điện thoại di động, nữ nhân viên ngân hàng càng trở nên không kiên nhẫn, trực tiếp dùng tay nâng vách ngăn lên, nói với Thẩm Lãng: "Anh có thôi hay không, nơi này là ngân hàng, nếu anh không đi tôi sẽ gọi bảo vệ, vậy thì anh gặp phiền toái lớn đấy!"
"Có chuyện gì thế?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đi tới, trước ngực treo một tấm bảng ghi “Phó quản lý”.
Phó quản lý tới, nữ nhân viên ngân hàng này lập tức trưng ra bộ mặt ủy khuất nói: "Anh rể, anh này muốn lấy ba trăm bốn mươi triệu tiền mặt, em nói anh ấy xếp hàng chờ gọi tên, anh ấy nhất định không đi!"
"Tiểu Mỹ, đây là nơi làm việc, xưng hô chức vị!" Phó quản lý có chút không vui nói.
Nhưng Tiểu Mỹ chẳng những không giảm đi khẩu khí mà ngược lại còn không phục, phản bác: "Quản lý không ở đây, nơi này ai mà không biết quan hệ của hai chúng ta, anh nhanh nhanh lấy tiền cho anh ta đi, em còn đang chờ buổi phát trực tiếp đây!"
Phó quản lý bị cô em vợ làm cho sửng sốt một chút, ho khan một tiếng, nói: "Đang trong giờ làm việc, em bớt tùy tiện lại một chút đi!"
Nói xong Tiểu Mỹ cũng không đáp lại hắn, quay người lại, tiếp tục bắt đầu chụp ảnh.
Lúc này phó quản lý mới nhìn Thẩm Lãng một chút, tương đối lễ phép nói: "Vị tiên sinh này, thật xin lỗi, làm thủ tục cần đi xếp hàng trước."

"Chuyện xếp hàng, đợi lát nữa lại nói! Bây giờ tôi muốn hỏi một chút, trong giờ làm cô ta không làm việc mà lại ở nơi này dùng điện thoại, các anh quản lý nhân viên như thế à! Chẳng lẽ không sợ tôi khiếu nại sao?" Thẩm Lãng nói, đồng thời cũng lấy lại thẻ ngân hàng của mình.
Phó quản lý sững sờ, lại nhìn một chút đánh giá Thẩm Lãng, sau đó nói: "Quý khách, việc này dường như không thuộc sự quản lý của anh thì phải? Lại nói thêm cửa giao dịch khác cũng làm như vậy, anh ở đây so sánh cái gì chứ?”
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, quan hệ bám váy người khác này cũng quá trắng trợn rồi đi.
"Hôm nay anh nhất định phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng, nếu không tôi không dám cam đoan rằng anh và cô em vợ của anh không bị đuổi việc khỏi đây đâu!" Thẩm Lãng thanh âm lạnh lùng nói.
Nhìn Thẩm Lãng tuổi còn quá trẻ, cách ăn mặc cũng không giống kẻ có tiền, phó quản lý căn bản không đem Thẩm Lãng để vào mắt, ngược lại lộ ra có chút khinh thường cười.
"Được! Nếu anh đã muốn khiếu nại, vậy anh đi đến cái bảng phía trước điền vào tờ phiếu khiếu nại đi, nhanh nhất mười lăm ngày làm việc sẽ có người liên hệ.

Đến lúc đó anh lại tới đây, chúng tôi sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng!" Phó quản lý nghiêm trang nói.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười cười, quá trình khiếu nại này phiền toái như vậy, rõ ràng chính là để mọi người biết khó mà lui.
Coi như những gì phó quản lý nói là thật, kết quả cuối cùng không phải chính là bặt vô âm tín, chính là đá chìm đáy biển hay sao.
Thẩm Lãng cũng lười nói nhiều cùng loại người này, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi đi.

"Giám đốc Lý, tôi đang ở ngân hàng của ông, mười phút sau nếu ông không tới thì tất cả tài khoản ngân hàng cùng khoản đầu tư của tôi ở đây đều hủy bỏ đi." Thẩm Lãng nói xong liền cúp điện thoại.
Phó quản lý nghe Thẩm Lãng nói như thế càng thêm khinh thường, nhịn không được cười nhạo nói: "Tôi làm ở đây hơn tám năm, Giám đốc Lý chỉ đến đây có một lần, vậy hôm nay đúng lúc cho anh nhìn một chút!"
"Ha ha ha ha, một lát nữa gặp ông ấy tôi sẽ nói một chút công lao của anh!" Thẩm Lãng cười nói.
Gặp Thẩm Lãng được đà lấn tới, phó quản lý lập tức sầm mặt lại, chỉ vào Thẩm Lãng nói: "Đừng có mà không biết điều như vậy, người ta đã cho anh chút mặt mũi anh còn không muốn, bây giờ anh đi nhanh lên, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ vào đây, ở ngân hàng làm loạn có thể bị đưa đến đồn cảnh sát đấy!"
Thẩm Lãng sắc mặt lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, nói: "Là tôi ở đây làm loạn? Hay là các anh không chịu làm thủ tục giúp khách hàng?"
Phó quản lý cũng lười cùng Thẩm Lãng nhiều lời, chuẩn bị gọi bảo vệ tống Thẩm Lãng ra ngoài.
"Bảo vệ!" Phó quản lý hô lớn về phía cửa ra vào.
Nhưng vừa dứt lời, bảo vệ còn chưa đi tới, cửa ngân hàng liền đỗ một chiếc xe ô tô màu đen Audi A8.
Dừng xe, một người đàn ông trung niên có chút mập mạp, có chút bối rối xuống xe, không phải ai khác mà chính là Giám đốc ngân hàng Giang Nam - Lý Hoành Đạt.
Phó quản lý nhìn thấy Lý Hoành Đạt xuống xe hướng về bên này đi tới, liền bị dọa đến chút nữa không đứng vững.
Mà trong ngân hàng những người khác nhìn thấy giám đốc tới cũng vội vàng đứng lên chuẩn bị nghênh đón.
Ngược lại Tiểu Mỹ đang đeo tai nghe đắm chìm trong buổi phát trực tiếp, căn bản không có chú ý tới giám đốc đang đi đến.
"Lý...!Giám đốc Lý sao ngài lại tới đây?" Phó quản lý một mặt tươi cười nghênh đón.

Nhưng Lý Hoành Đạt không để ý đến phó quản lý, bước nhanh đi tới chỗ Thẩm Lãng.
"Cậu Lãng, tôi...!tôi không đến muộn đúng không?"
Lý Hoành Đạt khuôn mặt bối rối, trên đầu lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ, mở miệng liền tỏa ra một mùi rượu nồng đậm.
Rất dễ nhận thấy, Lý Hoành Đạt là từ tiệc rượu chạy tới đây.
Thẩm Lãng khinh thường cười một tiếng, đưa tay lên nhìn đồng hồ một chút, mở miệng nói: "Chậm một chút nữa là tôi bị phó quản lý của các ông gọi bảo vệ đuổi ra ngoài rồi.”
Nghe được lời này, sắc mặt Lý Hoành Đạt liền thay đổi, quay người nói với phó quản lý ở sau lưng: "Anh là cái thá gì mà dám đắc tội với cậu Lãng, con mẹ nó anh có phải là không muốn đi làm nữa không!"
Phó quản lý bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, không hề nghĩ đến Thẩm Lãng quả thật có thể gọi giám đốc Lý tới đây, người như vậy cho anh mười lá gan anh cũng không dám đắc tội.
"Lý… giám đốc Lý, chuyện này là hiểu lầm..." Phó quản lý giải thích nói.
"Anh trước hết ngậm miệng lại cho tôi!" Lý Hoành Đạt nói.
Sau đó Lý Hoành Đạt cau mày, vểnh tai.
"Ông Thiết 666...!Cảm ơn đã tặng một chiếc du thuyền...".

Bình Luận (0)
Comment