Siêu Cấp Đại Gia

Chương 853


Trở về quán bar Night Emerald, chỉ thấy Chu Linh ngồi bên quầy bar, cũng may có Trương Tịnh Di ở bên an ủi cô.
“Chu Linh, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, ít nhất cậu còn có anh Thẩm.

Thông qua chuyện này có thể thấy anh ấy thật lòng thương cậu…” Sau khi Trương Tịnh Di nói xong, trong đầu cô ấy liền xuất hiện bóng dáng của Thẩm Lãng.

Chu Linh mỉm cười bất đắc dĩ, từ lâu cô đã coi và đối xử với Thẩm Lãng như anh trai.

Hôm nay trong lòng Chu Linh chỉ có một mình người thân là Thẩm Lãng thôi!
Trong tim cô có đủ loại cảm giác phức tạp, cô ấy không biết tại sao mẹ và em trai Chu Hạo lại đối với cô ấy như thế.

Lần này mẹ dẫn em trai tới thành phố Giang Nam, Chu Linh tưởng rằng họ đã thật lòng hối hận.
Thật không ngờ hiện tại họ càng quá đáng hơn, lại đi bắt cóc cô ấy vì tiền!
Đêm đó, Chu Linh uống khá nhiều rượu.

Trương Tịnh Di luôn ở bên cạnh cô ấy, hai người tâm sự với nhau rất nhiều!
Sau một đêm say rượu, trong lòng Chu Linh cũng cảm thấy thoải mái hơn.


Dù sao những điều không vui đè nén trong lòng đã kết thúc hoàn toàn.
Chu Linh không hỏi Thẩm Lãng về vấn đề sống chết của Diệp Lan và Chu Hạo, trong mắt cô ấy, hai người họ có sống hay chết đều là gieo gió gặp bão!
Hầu phủ Vĩnh Định.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Trịnh Nam Sơn.

Mỗi năm vào ngày nay, tất cả người nhà họ Trịnh đều tập trung về Hầu phủ Vĩnh Định.

Vì nhà họ Trịnh là một trong mười dòng họ giàu có nhất thành phố Giang Nam, cho nên hôm nay có rất nhiều người đến chúc thọ Trịnh Nam Sơn.
“Ông nội ơi, chúc ông phúc như Đông Hải, đây là trà Phổ Nhĩ 20 năm cháu tặng ông!” Trịnh Văn Kiệt chúc xong thì hai tay dâng quà mừng lên.
“Bố ơi, con chúc bố sống lâu trăm tuổi, vững chãi như núi Nam.

Đây là bức tranh thủy mặc “Ưng Kích Trương Không” của Tề Thạch, con tặng bố ạ!”
Ngay khi món quà của Trịnh Kim Cương được tung ra, nó đã thu hút sự bàn luận của mọi người.
Phải biết là bức tranh của Tề Thạch được lưu truyền ra bên ngoài ngày càng ít đi, hơn nữa bức “Ưng Kích Trường Không” này còn là một trong những kiệt tác, lại càng vô giá.
Trịnh Nam Sơn ngắm nhìn bức tranh con trai tặng thì hết sức vui vẻ, ông ấy liên tục gật đầu khen ngợi.
Sau khi chào hỏi mọi người, Trịnh Nam Sơn không ở trong phòng khách uống rượu với khách mời mà trở về phòng sách.
Thẩm Lãng đang ngồi uống trà trong phòng khách với dáng vẻ thư thái và mãn nguyện.
“Cậu Thẩm đến rồi, sao không ra phòng khách để tham gia náo nhiệt chứ!” Trịnh Nam Sơn vừa đi vào vừa nói.
Thẩm Lãng cười nhạt, anh đứng dậy đưa phần quà mình đã chuẩn bị cho Trịnh Nam Sơn.
“Ông cụ Trịnh, chúc ông luôn luôn mạnh khỏe, cái này xem như là quà tôi tặng ông!” Thẩm Lãng cười đáp.
Trịnh Nam Sơn hơi sững sờ, ông ấy không ngờ Thẩm Lãng chẳng những nể mặt mà đến, còn tặng quà cho ông ấy nữa.

Điều này khiến ông ấy vừa mừng vừa lo.
Nhận quà xong, Trịnh Nam Sơn liên tục nói cảm ơn.
Thẩm Lãng tặng Trịnh Nam Sơn một chiếc hộp cổ, bên trong chính là chiếc quạt chép bài thơ thất tuyệt của Đường Dần mà trước đây anh đã đánh cược từ nhà họ Tô.
Vào giây phút mở quà tặng ra, trên khuôn mặt cuả Trịnh Nam Sơn không khỏi lộ ra mừng rỡ!
“Cậu Thẩm à, quà tặng này khiến ông Trịnh tôi thấy bất ngờ.

Theo tôi biết, cây quạt có chép bài thơ thất tuyệt này là một trong những bảo vật đặc biệt của nhà họ Tô, sao nó lại nằm trong tay của cậu Thẩm?” Trịnh Nam Sơn nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng cười nhạt, tuy nhiên anh chưa nói ra nguyên nhân thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.

“Nam Sơn à, tôi tìm ông nãy giờ, không ngờ ông trốn ở trong phòng sách?” Giọng nói hùng hậu của một ông già từ ngoài cửa vọng vào.
Lúc ngẩng đầu lên, bắt gặp ông già có mái tóc bạc phơ chống gậy được người giúp việc dìu bước vào.
Tuy rằng thân thể người già hơi bất tiện, nhưng ánh mắt có thần vẫn lộ ra ánh sáng cơ trí, sáng ngời.
Người này chính là ông chủ Tô Dật Thanh của nhà họ Tô, cũng là ông nội của Tô Hắc Tô Bạch đánh cược với Thẩm Lãng ở nhà họ Lăng.
“Trời ơi, hôm nay ông cũng tới à, thật nể mặt ông Trịnh tôi quá!” Trịnh Nam Sơn vội vã đứng chạy chào đón.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Tô có quan hệ hết sức thân thiết, mặc dù không ở chung thành phố nhưng hai người họ thường xuyên liên lạc với nhau.
Trước nay, nhà họ Tô là dòng họ cờ vây luôn được kính trọng, mà Tô Dật Thanh là ngôi sao sáng trong giới cờ vây ở Hoa Hạ.
Trịnh Nam Sơn và Tô Dật Thanh nói chuyện một lúc, sau đó đi đến trước sopha.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng gật đầu với Tô Dật Thanh.
“Dật Thanh à, vị này là cậu Thẩm khách quý của nhà họ Trịnh!” Trịnh Nam Sơn giới thiệu.
Sau khi nghe thấy tên Thẩm Lãng, Tô Dật Thanh ngẩng đầu lên ngước nhìn Thẩm Lãng vài lần.
“Cái tên này nghe rất quen thuộc…Chẳng lẽ là người trước đây đã cược thắng chiếc quạt thơ thất tuyệt của nhà họ Tô?” Tô Dật Thanh hỏi.
Thẩm Lãng nở nụ cười, khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Nghe Thẩm Lãng nói như vậy, sắc mặt của Tô Dật Thanh tối sầm, phải biết lần trước thua chiếc quạt thơ thất tuyệt khiến ông ta tức giận muốn hộc máu.
Hôm nay Thẩm Lãng xuất hiện trước mặt, trong lòng Tô Dật Thanh ít nhiều cảm thấy khó chịu.

“Cậu Thẩm thủ đoạn cao minh, chỉ dựa vào một cuộc đánh cược đã thắng được hai thằng cháu vô dụng của tôi.

Không biết chiếc quạt thơ thất tuyệt đó còn ở trong tay cậu Thẩm không?” Tô Dật Thanh trầm giọng hỏi.
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua chiếc hộp trên bàn của Trịnh Nam Sơn: “Thật đáng tiếc, hôm nay tôi đã tặng chiếc quạt đó làm quà sinh nhật cho ông cụ Trịnh mất rồi!”
Lúc này, từ cuộc đối thoại giữa hai người, Trịnh Nam Sơn cũng biết được tại sao cây quạt này lại nằm trong tay Thẩm Lãng.

“Nam Sơn à, anh cũng biết cây quạt thơ thất tuyệt này là bảo vật đặc biệt của nhà họ Tô, anh nên trả nó về cho chủ cũ!”
Tô Dật Thanh đã mất hết thể diện vì chiếc quạt này, vậy mà còn nói khoác không biết ngượng muốn đòi nó về.
Sắc mặt của Trịnh Nam Sơn cứng lại, ông ta vội vã cất kĩ cây quạt để bên cạnh mình.

Ông ta nói với Tô Dật Thanh: “Lão già này, đây là món quà cậu Thẩm tặng tôi, sao có thể cho ông được? Hơn nữa, nhà họ Tô các ông đã thua cậu Thẩm, ông không hiểu quy tắc thắng thua sao?”
Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Dật Thanh thay đổi.

Trong lòng ông ta biết Trịnh Nam Sơn đã nhớ thương cây quạt này không phải mới một hai ngày, hôm nay lọt vào tay ông ta, sao ông ấy có thể hoàn trả dễ dàng.
“Đã như vậy, tôi bằng lòng dùng một vật khác để trao đổi với ông, ông thấy thế nào?” Tô Dật Thanh cười hỏi.
“Cái gì?” Trịnh Nam Sơn cười giảo hoạt hỏi.
“Tôi biết anh rất thích cờ vây, tôi lấy sách dạy cờ vây của nhà họ Tô để đổi cho anh?” Tô Dật Thanh bàn bạc.
Trịnh Nam Sơn hơi do dự, phải biết rằng sách dạy cờ vây của nhà họ Tô vô cùng quý giá, điều này rất có sức hấp dẫn với người yêu cờ như Trịnh Nam Sơn.
Khi Trịnh Nam Sơn đang do dự, lúc này Thẩm Lãng đột nhiên mở miệng: “Sách dạy cờ vây của nhà họ Tô đổi lấy chiếc quạt thơ thất tuyệt, vụ mua bán này cũng không có lợi lắm! Ông Tô à, ông tính toán hay thật đấy!”
Nghe lời anh nói, Tô Dật Thanh lập tức sửng sờ, ông ta có chút tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Lãng: “Chàng trai trẻ, cậu nói vậy là có ý gì?”
Thẩm Lãng cười nhạt đáp: “Cái gọi là sách dạy cờ vây của nhà họ Tô thực ra là món đồ nhà họ Bạch để lại, sau này bị nhà họ Tô các người thay hình đổi dạng biến thành đồ của mình!”
Nghe vậy, Tô Dật Thanh không kiềm được chỉ vào mũi của Thẩm Lãng, lạnh lùng quát: “Cậu…cậu nói bậy bạ gì đấy, sách dạy cờ lưu truyền qua nhiều đời của nhà họ Tô sao có thể là đồ của nhà người khác?”.

Bình Luận (0)
Comment