Siêu Cấp Đại Gia

Chương 892


Sau khi gọi được điện thoại, không chờ Từ Nghị mở miệng, Thẩm Lãng đã trực tiếp lạnh giọng ra lệnh: “Cho anh mười phút, lập tức đi tới nhà Hàng Tây Ngạn!”
Từ Nghị không hiểu chuyện gì, nhưng vội vàng bảo anh ấy qua đó như vậy, không biết có phải anh ấy đã làm sai gì không.

Nhưng cũng may, nhà hàng cách công ty rất gần.

Từ Nghị chạy thẳng tới nhà hàng Tây Ngạn.

Bên trong nhà hàng, người đàn ông thấy Thẩm Lãng gọi điện thoại lại cười càng to hơn.

Vài phút trôi qua, người đàn ông có chút không kiên nhẫn, bởi vì buổi chiều anh ta còn phải về chuẩn bị vài thứ để ngày mai nhận chức.

“Tên nhãi này, coi như hôm nay anh may mắn, tôi phải về chuẩn bị cho thủ tục nhận chức ngày mai rồi, không có thời gian ở đây lãng phí thời gian với tên rác rưởi như anh, hiện giờ anh nhận lỗi với tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!” Người đàn ông khinh thường nói.

“Tôi không cần, lát nữa gặp được Từ Nghị, tôi đoán có lẽ anh cũng không cần chuẩn bị thủ tục nhận chứa nữa đâu!” Thẩm Lãng cười lạnh nói.

Người đàn ông lại nhíu mày, tên nhãi này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Phải biết rằng vừa rồi anh ta khoác lác như thế, nếu truyền tới tai Từ Nghị thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.


“Anh bị thiểu năng sao, thật sự cho rằng chỉ bằng một cú điện thoại là có thể gọi giám đốc tới à! Có tin là tôi cũng có thể gọi một cú điện thoại là ông chủ tập đoàn Phi Vũ sẽ tới đây gặp tôi ngay không.

” Người đàn ông trêu chọc nói.

Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, nghĩ tới lát nữa tên nhãi này biết thân phận của mình không biết sẽ có dáng vẻ thế nào đây?
Đúng lúc này, cửa nhà hàng mở ra, Từ Nghị vừa chạy vừa thở hồng hộc tiến vào.

Thật sự tới sao?
Có điều hẳn là trùng hợp đi, khoảng thời gian này có lẽ là giám đốc Từ Nghị tới ăn trưa!
Tuyệt đối không thể tới đây vì cú điện thoại kia được.

“Giám đốc Từ Nghị, anh cũng tới đây ăn cơm sao, tôi là Vương Minh Hạo vừa mới phỏng vấn sáng nay, anh còn nhớ tôi không?” Không chờ Từ Nghị đi tới chỗ Thẩm Lãng, người đàn ông đã chạy tới nói.

Nghe vậy, Từ Nghị mới nhìn Vương Minh Hạo, thuận miệng nói: “Ừ, về chuẩn bị cho tốt để mai nhận chức đi!”
Nói rồi, Từ Nghị cong người đi về phía Thẩm Lãng.

Mà lúc này, Vương Minh Hạo thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, bởi vì rất rõ ràng, Từ Nghị thật sự quen biết Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, chỉ vào Vương Minh Hạo rồi nói với Từ Nghị: “Anh ta là trợ lý mà anh mới tuyển sao?”
Từ Nghị sửng sốt, sau đó mới gật gật đầu.


“Loại người như thế này mà cũng có thể tiến vào công ty, tháng này anh đừng có mà nhận tiền thưởng nữa!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.

Nghe được lời này, Từ Nghị không biết nên giải thích thế nào, bởi vì anh ấy không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó, Thẩm Lãng mới nói đơn giản về chuyện vừa mới xảy ra, biết được tình hình, vẻ mặt Từ Nghị lập tức tối sầm như giông bão.

“Chủ tịch Thẩm Lãng… chuyện này đúng là sơ xuất của tôi, chỉ cần một câu của anh tôi sẽ xử lý người này ngay lập tức!” Từ Nghị khom người nói.

Chủ tịch Thẩm Lãng!
Vương Minh Hạo trước hết nghi ngờ không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

Sao có thể chứ?
Chẳng lẽ người anh ta gặp hôm nay lại chính là chủ tịch của tập đoàn Phi Vũ?
Nhưng nếu không phải chủ tịch, thì sao Từ Nghị lại cung kính như vậy chứ!
Vương Minh Hạo hoàn toàn ngây ngốc, ngay cả bố anh ta lúc này cũng có vẻ mặt mù mịt, nếu như mất công việc này thì cũng không quan trọng lắm, cùng lắm thì mất đi một cơ hội phát triển tốt thôi, thế nhưng lại đắc tội với chủ tịch tập đoàn Phi Vũ, chuyện này đối với họ mà nói thì chính là đại họa!
“Giám đốc Từ Nghị, vừa rồi anh gọi anh ta là chủ tịch Thẩm Lãng?” Vương Minh Hạo lấy hết can đảm mới dám hỏi, tựa như muốn xác nhận một chút xem vừa rồi mình có nghe nhầm hay không.

“Anh còn mặt mũi hỏi sao? Nếu không phải là chủ tịch thì anh sẽ không cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất xấu xa đúng không!”

Loại người rác rưởi như Vương Minh Hạo, cho dù không phải đắc tội với Thẩm Lãng, Từ Nghĩ cũng sẽ không giữ loại người này ở lại công ty!
Ầm ầm!
Trong đầu Vương Minh Hạo như là có những cơn sấm sét đang oanh tạc, khiến cả người anh ta hồn xiêu phách tán.

Thịch thịch một tiếng, Vương Minh Hạo lập tức quỳ xuống mặt đất, không dám tin nói với Thẩm Lãng: “Anh… anh là chủ tịch tập đoàn Phi Vũ!”
Lời này vừa nói ra khiến toàn bộ mọi người trong nhà hàng trong nháy mắt nhìn Thẩm Lãng với vẻ khiếp sợ.

Phải biết rằng nhân vật cấp cập cao của tập đoàn Phi Vũ xuất hiện ngay trước mặt mình như vậy, ai nấy đều vô cùng hối hận vì vừa rồi không tìm cơ hội nói chuyện.

Một khi có thể quen biết Thẩm Lãng, vậy thì đối với bọn họ mà nói là một cơ hội rất lớn!
“Loại người này sau này đừng để xuất hiện ở Giang Nam nữa!” Thẩm Lãng nói với Từ Nghị.

“Vâng!” Từ Nghị vội vàng đáp.

Lúc này, vẻ mặt Vương Minh Hạo đầy hoảng loạn, quỳ bò tới bên cạnh Từ Nghị, luôn miệng xin tha: “Giám đốc Từ Nghị, cầu xin anh, xin anh giúp tôi, xin anh giúp tôi, nếu rời khỏi Giang Nam thì tôi không còn gì cả.


Bố của Vương Minh Hạo lúc này trong lòng cũng nóng như lửa đốt, thấy con trai như vậy, chỉ hận chính mình vừa rồi không tiến lên ngăn cản hành vi của Vương Minh Hạo.

Vẻ mặt Từ Nghị chán ghét nhìn thoáng qua Vương Minh Hạo, một chân đá văng anh ta ra rồi nói: “Tôi không biết anh dựa vào cái gì mà có thể ứng tuyển vào tập đoàn Phi Vũ chứ? Nhưng phẩm chất của anh không xứng đáng để được nhận chức ở tập đoàn Phi Vũ! Cút khỏi Giang Nam đi, nếu không không chỉ đơn giản là mất đi một công việc đâu!”
Trong lòng Vương Minh Hạo đã hoàn toàn tuyệt vọng, cả người như một cái xác không hồn, không có chút tinh thần nào, nhờ bố anh ta đỡ dậy anh ta mới có thể đứng vững thân mình.


“Xin lỗi hai mẹ con họ đi, nếu không sau khi rời khỏi Giang Nam tôi sẽ không cho anh có cơ hội làm việc ở đâu nữa!” Khi Vương Minh Hạo và bố anh ta chuẩn bị rời đi, âm thanh của Thẩm Lãng lại một lần nữa truyền tới từ phía sau.

Vương Minh Hạo sửng sốt, biết rằng chính mình bây giờ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cúi đầu đi đến trước mặt hai mẹ con kia, nói: “Xin lỗi, là tôi không tốt, dọa tới hai mẹ con cô, mong cô tha thứ cho tôi!”
Người mẹ vô cùng rộng lượng, xua xua tay nói: “Anh đi đi, sau này hy vọng anh có thể làm người tốt!
Sau Khi Vương Minh Hạo và bố anh ta rời đi, người phụ nữ kia liên tục nói lời cảm ơn với Thẩm Lãng.

Mà Thẩm Lãng cũng chỉ có thể chấp nhận lời cảm ơn của cô ấy, bởi vì đây là cách duy nhất để cô ấy báo đáp, nếu không để cô ấy nói, trong lòng cô ấy chắc chắn sẽ không dễ chịu.

“Chủ tịch Thẩm Lãng, sắp tới lãnh đạo Trương có tổ chức một buổi tiệc tối ở Tân Thành, muốn mời anh tới tham dự, anh xem…” Thấy mọi người đều đi rồi, Từ Nghị mới nói ra lời mời của lãnh đạo Trương với Thẩm Lãng.

Đối với loại xã giao này, Thẩm Lãng vẫn luôn tương đối phản cảm, nhưng hiện giờ lãnh đạo Trương đích thân mở mồm, nếu anh không đi e là hơi khó nói.

Thẩm Lãng gật đầu nói: “Tôi sẽ đi, không còn chuyện gì nữa anh về trước đi! Còn chuyện tuyển người của tập đoàn Phi Vũ, cậu phải chọn kỹ một chút, đừng để những tên cặn bã như vừa rời tiến vào nữa!”
Nghe được Thẩm Lãng nói vậy, Từ Nghị liên tục gật đầu, bảo đảm với Thẩm Lãng sẽ cẩn thận hơn trong công tác tuyển người.

Xử lý xong xuôi chuyện này, Thẩm Lãng lại một lần nữa đi tới trước mặt Trương Tịnh Di ngồi xuống.

Trương Tịnh Di vừa chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, biết được thân phận của Thẩm Lãng, bất ngờ không kém những người khác!
Có nằm mơ cô ấy cũng không ngờ mình có thể trở thành hàng xóm và bạn tốt của một nhân vật lớn như vậy!
Chẳng trách mà chủ quản hôm trước làm khó cô ấy đã bị cắt chức ngay lập tức!.

Bình Luận (0)
Comment