Siêu Cấp Đại Gia

Chương 941


Thượng Bân hiểu được bản thân anh ta cũng chỉ là có lòng mà không có sức, hoàn toàn không giúp được gì trong chuyện đối phó với Hiệp hội liên minh thương nhân của Hoa Hạ này.
Trong biệt thự của dòng tộc Ngoan Nhân.
Lúc này, Nguyên Lão đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh gỗ đỏ, trên chiếc bàn trà gỗ làm bằng gỗ đỏ bên cạnh còn có vài tách trà, ông ta đang híp mắt nhìn chằm chằm con chim hoàng yến trong lồng.
Hải lúc này đang cung kính bước đến trước mắt Nguyên Lão.
“Nguyên Lão, tên Chu Cẩn của nhà họ Chu đã xuống tay với tập đoàn Phi Vũ rồi, nhưng tên Chu Bạch kia đã chết rồi!” Hải nói.
Nguyên Lão nghe đến đây mới chậm rãi mở mắt ra.

“Thật đáng tiếc, tên Chu Cẩn này cũng khó mà đối phó với nó, nói sao thì Hiệp hội liên minh thương nhân cũng không phải một mình ông ta nói là được!” Nguyên Lão cảm thán.
Hải đứng bên gật đầu.
Không biết tại sao mà trong lòng Hải không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy sợ Thẩm Lãng, nhưng sau vài lần gặp mặt, Hải liền nhận ra cảm giác sợ hãi này cũng không xuất phát từ thân phận của Thẩm Lãng mà chính là khí thế của Thẩm Lãng!
“Đi đi, tiếp tục quan sát bên đó!” Nguyên Lão căn dặn.
Hải cung kính chào ông ta rồi rời khỏi vườn sau của biệt thự.

Sau khi Hải rời đi, một thanh niên bước ra từ căn phòng sau vườn.


Người thanh niên đó chính là Thẩm Tư Nguyên.

“Nguyên Lão, tôi cảm thấy chúng ta có thể giúp Chu Cẩn chuyện này!” Thẩm Tư Nguyên nói.
Nguyên lão cười nhạt, ông ta liếc nhìn Thẩm Tư Nguyên rồi nói: “Đã biết thì cứ mạnh tay làm, chỉ cần cậu ta không hoàn thành được thí nghiệm này thì tôi có vô vàn cách khiến cậu ta không thừa kế được vị trí gia chủ!”
Thẩm Tư Nguyên khẽ cười rồi xoay người rời đi.
Ở bên kia, Hiệp hội liên minh thương nhân cũng chính là Hội Liên hiệp thương nhân lớn nhất Hoa Hạ, có sức ảnh hưởng rất lớn ở khắp Hoa Hạ.
Chỉ cần Hiệp hội đưa lệnh phong sát ngành nghề nào thì cho dù công ty đó có lớn mạnh đến đâu thì cũng sẽ trở thành một công ty sắp đến bờ phá sản.
Chu Cẩn chính là Hội phó Hiệp hội liên minh doanh nhân Hoa Hạ, hơn nữa Chu Cẩn cũng rất được mọi người coi trọng, đề bạt lên chức Hội trưởng trong nhiệm kỳ tiếp theo cho nên mọi người cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh cùa ông ta.
Dương Minh Đạt – Hội trưởng hiệp hội liên minh thương nhân hiện tại cũng bởi sắp đến tuổi về hưu nên nhiều lúc cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt trước những quyết định của Chu Cẩn.
Dù sao thì sau khi bản thân ông ấy về hưu cũng muốn đảm bảo thế lực dòng tộc mình nên còn cần đến sự giúp đỡ của Chu Cẩn.
Văn phòng hội trưởng.
Lúc dẫn Thẩm Lãng đến trước cửa văn phòng, thư ký liền chủ động mở cửa cho Thẩm Lãng, nói: “Anh Thẩm, hội trưởng Dương đợi bên trong đã lâu!”
Thẩm Lãng gật đầu rồi bước thẳng vào trong.

Phòng làm việc của Dương Minh Đạt rất lớn, nhưng vừa bước vào phòng làm việc anh đã thấy một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mặc vest ngồi trên ghế da.
Người đàn ông trung niên có hơi phát tướng, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, tuy dáng người không cao nhưng lại rất có khí thế!
“Nghe danh cậu Thẩm đã lâu, hôm nay cậu đến đây thực là vinh hạnh của tôi! Tôi là Dương Minh Đạt – Hội trưởng của Hiệp hội liên minh doanh nhân Hoa Hạ!” Dương Minh Đạt đứng lên nghênh đón.
“Hội trưởng Dương khách sáo rồi.

Lần này tôi đến đây là để hỏi xem tại sao tập đoàn Phi Vũ chúng tôi bỗng nhiên lại bị Hiệp hội liên minh doanh nhân phong sát vô duyên vô cớ như vậy, ông cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ!” Thẩm Lãng trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Nét mặt Dương Minh Đạt có chút cứng đờ, nhưng ông ta đã nhanh chóng thu liễm lại.
“Cậu Thẩm, chuyện này quả thực không phải là quyết định của tôi.

Cậu cũng biết là tôi cũng đã đến tuổi về hưu rồi, có nhiều chuyện tôi cũng đã để cấp dưới xử lý rồi!” Dương Minh Đạt nói.
“Ồ?” Thẩm Lãng nhướng mày, nói giọng khinh thường: “Đã không phải là quyết định của hội trưởng thì ai dám to gan như vậy cơ chứ!”
Thẩm Lãng cường thế như vậy khiến trong lòng Dương Minh Đạt vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì Dương Minh Đạt chỉ có thể phỏng đoán người đứng sau cậu thành niên này là ai, nhưng nếu như cậu ta có thể không cố kỵ Hiệp hội liên minh thương nhân như vậy thì chứng tỏ lai lịch của Thẩm Lãng sẽ chẳng khác phỏng đoán của ông ấy mấy, hơn nữa người đó còn là nhân vật mà ông ấy không chọc nổi!
“Cậu Thẩm, chuyện này cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người điều tra rồi cho cậu một câu trả lời!” Dương Minh Đạt nói.

“Làm phiền hội trưởng Dương rồi, còn có mục tiêu của Hiệp hội liên minh thương nhân chính là để giới thương nghiệp Hoa Hạ càng thêm công bằng, phồn vinh chứ không phải trở thành công cụ quyền lực của người nào đó, cho nên tốt nhất là ông cũng nên nhắc nhở Chu Cẩn đi!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Dương Minh Đạt gượng cười gật đầu đáp ứng: “Vâng, vâng… Về chuyện này thì cậu Thẩm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm Chu Cẩn!”
Phải biết Dương Minh Đạt có thể ngồi ở chức vị này hơn mười năm thì tuy Dương Minh Đạt không được xếp trong mười nhà giàu có quyền thế nhưng cũng là dòng tộc khá có sức ảnh hưởng ở Kinh Đô.
Hơn nữa nhà họ Dương được như vậy đều dựa vào mình ông ấy dìu dắt cũng như chèn ép đối thủ nhà họ Dương mới đổi lại được.

Nếu sau này Chu Cẩn lên chức mà lại không ủng hộ Dương gia nữa thì những đối thủ mà nhà họ Dương chèn ép những năm qua sẽ ngóc đầu trở lại, cho nên Dương Minh Đạt vẫn giữ thái độ có thể không đắc tội thì không đắc tội với Chu Cẩn!
“Cậu Thẩm, tôi rất tò mò một chuyện, rốt cuộc là cậu và nhà họ Chu có hiểu lầm gì chứ, tôi nguyện ý làm người đứng giữa hòa giải cho hai bên!” Dương Minh Đạt nói.

“Hội trưởng Dương, chuyện này không thể nào đâu, hơn nữa tôi cũng hoàn toàn không để nhà họ Chu vào mắt!” Thẩm Lãng nói.
Dương Minh Đạt nhướng mày, xem ra Thẩm Lãng này hoàn toàn không có ý định hòa giải với Chu Cẩn, nếu vậy thì bản thân ông ấy cũng có hơi khó xử.
“Không giấu gì ông, ông cùng đừng nghĩ đến chuyện tôi có thể hòa giải với nhà họ Chu, bởi vì Chu Cẩn cũng biết Chu Bạch chết ngay trước mặt tôi.

Cho nên cũng coi như tôi đã kết thù oán với nhà họ Chu rồi!” Thẩm Lãng bình tĩnh nói.

Dương Minh Đạt vừa nghe những lời này liền không nhịn được rùng mình, Chu Bạch chết rồi, nhà họ Chu cũng hoàn toàn không thể nào tiếp nhận nổi chuyện này.

Dù sao thì Chu Bạch cũng là độc đinh, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu đời này,

“Cậu Thẩm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện của tập đoàn Phi Vũ, hơn nữa cũng sẽ tự mình nói chuyện với Chu Cẩn.

Nếu cậu có gì nhắn nhủ thì cứ nói với tôi.” Dương Minh Đạt nói.
“Cũng chẳng còn chuyện gì khác!”
Thẩm Lãng cũng chẳng có ấn tượng gì với Hiệp hội liên minh thương nhân, nói thẳng ra thì mấy chuyện lấy danh nghĩa Hiệp hội liên minh thương nhân này toàn là mấy chuyện đầu trộm đuôi cướp.
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Dương Minh Đạt liền đến phòng làm việc của Chu Cẩn.
Có thể để hội trưởng chủ động đến tìm mình thì Dương Minh Đạt cũng coi như đã cho Chu Cẩn đủ mặt mũi rồi.
“Chu Cẩn, cậu không cảm thấy là nên cho tôi một lời giải thích về chuyện liên quan đến tập đoàn Phi vũ hay sao?” Dương Minh Đạt nói.
“Hội trưởng Dương, chuyện con cỏn như vậy mà tôi cũng phải tự mình báo cáo giải thích sao, tôi đại diện Hiệp hội liên minh thương nhân, dùng quyền hạn của chúng ta nghiêm phạt những công ty làm nhiễu loạn trật tự giới thương nghiệp không phải là chuyện rất bình thường sao?” Chu Cẩn cười lạnh nói.

Dương Minh Đạt có thể cảm nhận được rằng ông ta không hề tôn trọng mình từ giọng điệu của Chu Cẩn mà trái lại còn cảm thấy bị miệt thị.

Phải biết rằng mấy năm nay ông ấy cũng không ít lần đề bạt Chu Cẩn, cũng nhờ có vậy mà hiện giờ Chu Cẩn mới có thể ngồi lên chức Hội phó, hơn nữa còn sắp lên đến chức vị của ông ấy rồi!
“Chu Cẩn, nhiều năm như vậy rồi, cậu cảm thấy cánh mình đủ cứng rồi sao?” Dương Minh Đạt nói.
Chu Cẩn hừ lạnh một tiếng, sau đó ngoài cười mà trong không cười, nói: “Hội trưởng Dương hiểu nhầm rồi, đôi cánh này của tôi cũng là nhờ có hội trưởng chắp cánh cho, hội trưởng lớn tuổi rồi, có những chuyện không nên đảm đương thì đừng quản đến nữa, như vậy mới có lợi cho cuộc sống về hưu của ông sau này!”.

Bình Luận (0)
Comment