Siêu Cấp Đại Gia

Chương 963


“Xin lỗi cô chủ, là! là cậu Chung cứ cố xông vào!” Bảo vệ vẻ mặt áy náy nói.

“Đều ra ngoài cả đi! Về sau không có thông báo, ai tới cũng không được!”
Hai người bảo vệ cúi đầu rời khỏi phòng bệnh.

Đối với thái độ của Yến Khả Nhi, Chung Thiên một chút cũng chẳng để ý, trong mắt anh ta, Yến Khả Nhi cho dù tức giận thì dáng vẻ cũng đẹp không gì sánh được!
“Khả Nhi, tôi muốn tới, bọn họ sao dám cản tôi chứ? Hơn nữa tôi tới thăm ông nội!” Chung Thiên cất tiếng nói, không khách sáo ngồi lên chiếc sô pha trước giường bệnh.

“Tôi nói với anh rồi, không được gọi tôi là Khả Nhi!” Yến Khả Nhi đối với kẻ bám dai như đỉa giống tên Chung Thiên này đúng là không còn lời nào để nói.

Lúc này thấy Yên Khả Nhi đang nổi nóng, Chung Thiên cũng không nói gì nhiều, mà là tới trước mặt Yến Vân Sơn, quan tâm nói: “Ông Yến ạ, ba cháu bảo cháu mang chuyện tốt tới, biết bây giờ biết người ông có bệnh, cho nên nếu nhà họ Yến có gì cần giúp đỡ, thì cứ mở miệng, nhà họ Chung chắc chắn sẽ giúp đỡ hết lòng!”
Yến Vân Sơn cười nhạt, lịch sự nói: “Cảm ơn ý tốt của nhà họ Chung, nhà họ Yến vẫn có thể gánh vác được!”
“Ông Yến à, ông cần gì phải khách sáo thế, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thành người một nhà mà! ” Chung Thiên nói, cơ bản chẳng thèm để ý tới ánh mắt muốn giết người của Yến Khả Nhi.

Ngược lại Yến Vân Sơn như cảm nhận được lúc này Yến Khả Nhi không vui, nhưng ngại thân phận của người nhà họ Chung mà không tiện trở mặt.

“Cậu Chung, về phần chuyện của mấy người trẻ tuổi tôi cũng không tiện can dự, chỉ là đứa cháu gái này của tôi bây giờ đã có người trong lòng rồi!” Yên Vân Sơn lạnh nhạt nói.

Chung Thiên nhíu mày lại!
“Ông Yến, cháu đối với Yến Khả Nhi một tấm chân tình, ông thế này là như nào đấy? Hơn nữa trước mắt, ở Kinh Đô ngoài nhà họ Chung ra còn có ai có thể xứng với địa vị nhà họ Yến chứ!” Chung Thiên có hơi nghiền ngẫm nói.

Lúc này Yến Khả Nhi ngược lại nhạy bén nhanh chí, nếu cái tên Chung Thiên này còn không hết hy vọng, vậy hôm nay mình phải dứt khoát khiến anh ta hết hy vọng!”

Lúc này, Yến Khả Nhi lấy điện thoại ra, ấn gọi đi.

Thẩm Lãng ở đầu bên này điện thoại đang trên đường đi chuẩn bị ăn cơm cùng Mộc Hồng Diệp, trực tiếp nhận cuộc gọi.

“Anh yêu à, anh đang ở đâu đấy?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng sắp chảy nước của Yến Khả Nhi.

“! ”
“! ”
Bởi vì Thẩm Lãng đang lái xe, cho nên điện thoại mở loa ngoài.

Mộc Hồng Diệp ngồi ở ghế phó lái nghe rõ ràng.

Vẻ mặt Thẩm Lãng như không biết nói gì, quay mặt nhìn Mộc Hồng Diệp, nhất thời không biết bản thân nên giải thích thế nào.

“Cô gọi nhầm rồi!” Thẩm Lãng nói, liền muốn cúp điện thoại.

“Em cũng nhớ anh, vậy anh tới bệnh viện một chuyến đi, ông nội em đúng lúc cũng muốn gặp anh!” Giọng nói của Yến Khả Nhi ngọt ngào tới mức khiến da gà da vịt của người ta đều nổi lên.

Thẩm Lãng xoa đầu mình, bị Yến Khả Nhi này làm cho chẳng hiểu ra sao.

Cúp điện thoại, trong xe yên tĩnh lạ thường, bầu không khí lạnh tới cực điểm.

Tuy Mộc Hồng Diệp không phải là một người con gái nhỏ nhen, nhưng loại chuyện này xảy ra trước mặt mình, là con gái thì đều sẽ không nhịn được.

“Cái này! bởi vì chuyện nhà họ Yến, tinh thần Yến Khả Nhi chịu kích thích, đầu óc cũng không tốt cho lắm!” Thẩm Lãng hơi xấu hổ mà giải thích.

Hì hì!
Mộc Hồng Diệp bỗng chốc không nhịn được mà lại cười lên.

Từ nội dung ban nãy trong điện thoại, Mộc Hồng Diệp tao nhã thông minh đã đoán ra rồi, đại khái của chuyện này, mà cứ mặt lạnh không nói chuyện chính là vì muốn xem phản ứng của Thẩm Lãng.

“Em! em không hiểu lầm à?” Thẩm Lãng cười nói.

Mộc Diệp Hồng gật đầu, cười đáp: “Mau đi bệnh viện đi, chắc chắn là cô ấy có khó khăn cần anh tới giúp đỡ, nếu đã đồng ý với ông cụ nhà họ Yến, anh cũng phải nói được làm được!”
“Tôi đưa em về trước đã nhé! ”
Sau khi đưa Mộc Hồng Diệp về công ty, Thẩm Lãng liền trực tiếp lái xe nhanh chóng tới bệnh viện, tuy anh không rõ Yến Khả Nhi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng từ khi Yến Vân Sơn nhập viện tới giờ, quả thật anh cũng chưa từng tới thăm.

Tiến vào bệnh viện, còn chưa đợi tới được phòng bệnh của Yến Vân Sơn, Yến Khả Nhi đã sớm đứng đợi ở cửa.

“Thật là, sao anh mới tới chứ!” Yến Khả Nhi vừa ra đón Thẩm Lãng, vừa nháy mắt với Thẩm Lãng, dường như đang ám thị cái gì.


Đang khi Thẩm Lãng không rõ tình hình, lúc này Chung Thiên cũng đi từ phòng bệnh ra, Thẩm Lãng ở xa liền có thể ngửi thấy mùi men say nồng nặc.

Thẩm Lãng dường như hiểu cái gì đó rồi!
Yến Khả Nhi đã tới trước người Thẩm Lãng, rất tự nhiên mà khoác cánh tay của Thẩm Lãng, đi về hướng phòng bệnh.

Sắc mặt Chung Thiên hết trắng lại đen, khóe miệng cũng không khỏi giật một cái, anh ta không ngờ người này lại sẽ là bạn trai của Yến Khả Nhi.

Yến Khả Nhi thấy Chung Thiên đứng ở cửa phòng bệnh, lạnh giọng nói: “Sao anh còn chưa đi?”
Thẩm Lãng cùng là đàn ông, lúc này hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ghen tị toát ra từ trong lòng Chung Thiên.

“Cậu Chung đúng không, trước đây chúng ta từng gặp đấy!” Thẩm Lãng cười nói.

Chung Thiên vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Thẩm Lãng một cái, cắn răng mở miệng nói với Yến Khả Nhi: “Tốt! Yến Khả Nhi, cô làm uổng phí sự si tình tôi dành cho cô, từ hôm nay Chung Thiên tôi thề rằng nếu không cưới được cô thì tôi sẽ không làm người!”
Từ đầu tới cuối, Chung Thiên cũng không nhìn Thẩm Lãng một cái, sau khi thấy Chung Thiên đã đi xa, Yến Khả Nhi cũng thả tay Thẩm Lãng ra.

“Cảm ơn anh!” Yến Khả Nhi nói.

“Cô không sợ tên Chung Thiên này sẽ báo thù tôi sao?” Thẩm Lãng hỏi.

Yên Khả Nhi bĩu cái môi, nói: “Anh ta muốn báo thù anh cũng phải có năng lực, các nhà giàu có quyền thế của Kinh Đô bây giờ ai mà không biết không thể chọc tập đoàn Phi Vũ, trừ phi người nhà họ Chung muốn có kết cục giống nhà họ Khổng! ”
Thẩm Lãng có hơi dở khóc dở cười, không ngờ tới Yến Khả Nhi này ngược lại suy nghĩ thấu đáo thế.

Nếu đã tới rồi, Thẩm Lãng đương nhiên nên đi thăm Yến Vân Sơn.

Sau khi thấy Thẩm Lãng tiến vào, tinh thần Yến Vân Sơn rõ ràng trở lên không quá giống như vừa nãy, trong mắt dường như lại khôi phục ánh mắt khỏe mạnh.

“Cậu Thẩm, cậu tới rồi!” Yến Vân Sơn nói, lại muốn dậy xuống giường.


Thẩm Lãng thấy vậy, vội vàng tiến lên trước, để Yến Vân Sơn không cần ngồi dậy.

“Mấy ngày này thực sự bận quá, cho nên mới không tới thăm ông!” Thẩm Lãng nói.

“Khả Nhi đã nói với tôi, ngày đó nếu không phải cậu cứu chúng tôi, sợ rằng hai ông cháu tôi sớm đã gặp Diêm Vương rồi! ” Yến Vân Sơn cảm kích Thẩm Lãng từ tận đáy lòng, điều này Thẩm Lãng đương nhiên sẽ cảm nhận được.

“Tiện tay giúp đỡ mà thôi, bất kì người nào cũng sẽ làm như vậy! ”
Sau một hồi hàn thuyên, Yến Vân Sơn cố ý tìm lý do đuổi Yến Khả Nhi đi.

Tuy trong lòng Yến Khả Nhi không vui, nhưng lệnh của ông nội cô ấy vẫn không dám phản kháng.

“Ông Yến, ông muốn nói gì với tôi không?” Sau khi Yến Khả Nhi đi, Thẩm Lãng mới mở miệng nói.

Yến Vân Sơn gật đầu, sau đó lôi từ dưới gối của mình ra một cái hộp cổ xưa.

Thẩm Lãng vừa nhìn liền có thể nhìn ra cái hộp này là vật từ thời nhà Minh.

Yến Vân Sơn chậm rãi mở hộp ra, bên trong đặt một vài tấm da dê đã cũ.

“Cậu Thẩm, cậu từng nghe tới khế ước Thiên Lộc hay chưa?” Yến Vân Sơn hỏi.

.

Bình Luận (0)
Comment