Trở về trên bờ
Trở về trên bờ
Kháng tính! Thân thể của hắn thế mà đang dần sinh ra kháng tính với Biển Băng! Mà lực lượng của rùa lớn, cũng đang không ngừng tiêu hao, chỉ có điều là, làm cho người ta kinh ngạc chính là, mặc dù thân thể của Từ Phi đã hoàn toàn được gây dựng lại, gần như đã hoàn toàn miễn dịch với nước Biển Băng, lực lượng của rùa lớn thế mà còn chưa có hao hết!
"Lực lượng thật là kinh khủng." Đám người kinh ngạc tán thán.
Con rùa lớn mặc dù có sức chiến đấu không mạnh, thế nhưng năm tháng nó sinh tồn, chỉ sợ so với trong tưởng tượng của bọn hắn càng xa xưa hơn, mới có thể có được lực lượng khủng bố như thế!
Oanh! Lực lượng kinh khủng ở trong cơ thể của Từ Phi rít gào, thân thể của hắn ở bên trong nước biển, thế mà đã hoàn toàn miễn dịch.
"A a a a a a a —— " Từ Phi gào thét, vọt vào bên trong Biển Băng.
"Để cho hắn phát tiết một chút cũng tốt." Cẩu Lực khẽ gật đầu.
"Cũng đúng." Quách Gia rất tán thành: "Biển Băng cuối cùng cũng có một chút ích lợi, có thể giúp cho hắn tiêu hao bớt lực lượng dư thừa..."
Rất lâu sau, Từ Phi bay trở về, tinh thần rất sảng khoái.
- --
Ở phụ cận Biển Băng, nhân viên công tác của Gen Công Hội đang đổ mồ hôi đầy đầu.
Xoạt! Hết thảy những thiết bị trước mắt đang điên cuồng vận chuyển.
Có một chiếc tàu ngầm không người lái được thả xuống biển, bọn hắn đang tìm kiếm dấu vết của mấy người Trần Phong. Nhưng mà, không có!
Căn cứ vào số liệu mà Trần Phong cùng với Từ Phi phản hồi trước đó, bọn hắn đã sớm tránh đi những con quái vật đáng sợ kia, lần đầu tiến vào chỗ sâu trong Biển Băng, chính là 5% khu vực không biết còn lại! Nhưng mà...
"Rắc!" Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, hết thảy màn sáng liền biến thành màu đen. Trong nháy mắt tàu ngầm tiến vào 5% khu vực không biết, tựa hồ đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ trùng kích, tàu ngầm nổ tung, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại! Nơi đó, có tồn tại khủng bố.
"Hai người bọn hắn không thể sống nổi." Có người thở dài.
Kế hoạch xây dựng doanh địa ở Băng Hải Tuyết Nguyên, cuối cùng vẫn phải thất bại.
Chỉ cần bọn hắn không có cách nào hiểu rõ chỗ sâu bên trong Băng Hải Tuyết Nguyên đến cùng có nguy hiểm như thế nào, thì căn bản sẽ không dám ở nơi này kiến thiết doanh địa, đây là vấn đề nguyên tắc!
"Từ bỏ đi." Đám người tiếc nuối.
Đây đã là chiếc tàu ngầm thứ năm bọn hắn phái ra, mấy chiếc đằng trước, còn chưa kịp đi đến chỗ sâu trong Biển Băng đã bị hủy hoại, lần này đã là cực hạn! Cho dù là có năng lượng thần kỳ của Trần Phong hỗ trợ! Người phụ trách nhìn vào bên trong Biển Băng, sau cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Ta tuyên bố, kế hoạch khai hoang Băng Hải Tuyết Nguyên lần này... Trần Phong, Từ Phi, chết! Kế hoạch thất bại..."
Nhưng mà, vào ngay lúc này.
Ô...ô...n...g —— Hết thảy thiết bị lại điên cuồng vận chuyển.
Màn sáng đen thui, thế mà lại bắt đầu lấp lóe!
"Lại có tàu ngầm được thả xuống nước?"
Sắc mặt của mọi người biến hóa.
"Không, là một thiết bị nào đó ở dưới đáy biển phát ra tín hiệu." Nhân viên kỹ thuật mừng như điên.
Cái gì? Đám người mừng rỡ lại gần.
Mà vào lúc này, ở chỗ sâu trong Biển Băng.
Có một cái mai rùa to lớn trôi nổi bên trong nước biển, đó là vật duy nhất trên người con rùa lớn lưu lại, cho dù sau khi nhận một đòn công kích của Cẩu Lực đã xuất hiện vết rạn.
"Phòng ngự của thứ này rất mạnh, có lẽ có sẽ có một ít tác dụng." Cẩu Lực khẳng định.
"Lấy về đây xem." Quách Gia bảo Từ Phi bơi vào bên trong Biển Băng lấy về.
Chỉ có điều là, ở ngay trong cái nháy mắt này, có một cỗ lực lượng vô danh bỗng nhiên từ trong mai rùa tản ra, cái mai rùa mạnh mẽ mà thần bí kia, thế mà trong nháy mắt liền biến thành tro bụi.
!!! Đám người kinh sợ.
Ô...ô...n...g ——Hào quang đạm mạc lóe lên, Biển Băng khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Có vấn đề!" Tâm trạng của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.
Hắn nhớ tới cái tấm thẻ sắt trên người của con rùa lớn, "Đỗ Mã"... Con rùa lớn làm như thế nào cũng sẽ không tự mình khắc cho nó một cái tên trên tấm thẻ sắt, ở phía sau nó có lẽ còn có nhân vật khủng bố hơn.
"Nhất định phải rời đi khỏi nơi này!" Trần Phong cảnh giác.
Bây giờ rùa lớn đã tử vong, bọn hắn cũng không cần phải ở lại chỗ này.
Gen Công Hội bên kia, chắc hẳn là cũng đã chờ rất sốt ruột, nói không chừng đã đem tin tức bọn hắn tử vong truyền ra, chậm thêm một chút nữa, có lẽ còn có thể tổ chức tang lễ cho hai người bọn hắn.
Thế là Trần Phong mới nói ra ý muốn của mình, thế nhưng có một chút ngoài ý muốn chính là, đám người Cẩu Lực thế mà không nguyện ý rời đi.
"Tại sao?" Trần Phong cảm thấy rất kỳ quái.
"Bộ dạng này của chúng ta..." Cẩu Lực lắc đầu: "Vì muốn sinh tồn ở chỗ này, vì truy cầu sức mạnh lớn hơn để báo thù, chúng ta đã không còn giống như nhân loại, trở về cũng không có tác dụng gì."
"Chúng ta đều dung hợp sinh vật ở bên trong Biển Băng...có lẽ, qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta cũng có thể thích ứng được với nước Biển Băng, thực lực sẽ trở nên mạnh hơn, đến lúc đó, chúng ta mới có thể đi ra bên ngoài báo thù." Vẻ mặt của Cẩu Lực trở nên nghiêm túc.
Thực lực bây giờ của bọn hắn, còn thiếu rất nhiều.
"Người thần bí kia lại mạnh mẽ đến mức như vậy sao?" Trần Phong kinh hãi.
"Đúng thế." Cẩu Lực rất tán thành.
Nói xong, hắn lấy ra một pho tượng thiếu nữ cao khoảng 20 cm: "Cho ngươi cái này."
Trần Phong nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
Cẩu Lực nghiêm mặt nói: "Mười năm trước, nhiệm vụ mà chúng ta thực hiện, chính là có quan hệ với thứ này, đây cũng là đầu mối duy nhất của chúng ta, ngươi giao cái này cho Gen Công Hội, có lẽ sẽ tìm được một chút manh mối."
"Được." Trần Phong khẽ gật đầu: "Cái sự tình đóng băng kia..."
Hắn vẫn chưa quên nhiệm vụ lần này, mục tiêu của bọn hắn, chính là đóng băng mảnh Biển Băng này!
"Làm đi." Cẩu Lực gật đầu: "Đóng băng, cũng có thể ngăn cản được những sinh vật ngoại lai như rùa lớn tiến đến."
Đóng băng Biển Băng, đối với bọn hắn cũng có chỗ tốt.
"Vậy thì tốt." Trần Phong rốt cục cũng yên tâm.
"Nhớ kỹ! Nếu như ngươi thấy một người ở chỗ mi tâm có kỳ thạch. Vô luận là vào thời điểm nào, ở cái địa phương gì, nhất định phải chạy, chạy thật xa!" Cẩu Lực lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Chỗ mi tâm có kỳ thạch... là cái người được gọi là "Linh Hồn" kia sao?
Hiểu rõ! Trần Phong một mực nhớ kỹ.
Xoạt! Cáo biệt đám người Cẩu Lực, hai người Trần Phong rốt cục cũng rời đi.
Ô...ô...n...g —— Tàu ngầm màu tím xé rách nước biển, biến mất trong tầm mắt của đám người Cẩu Lực.
Đến tận đây, toàn bộ Biển Băng đã được thăm dò hoàn tất, nơi đây, đã không còn bất luận chỗ nào là không biết! Nhiệm vụ hoàn thành! Trần Phong cùng với Từ Phi thuận lợi trở về.
**
Ở một nơi nào đó, mây mù lượn lờ, một người trung niên đang đi lại trong hư không, bỗng nhiên dừng bước lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía một phương hướng cách nơi đây không biết mấy trăm vạn dặm, đó là...vị trí Biển Băng!
"Sủng vật của sư phụ thế mà chết rồi?" Hắn có một chút ngạc nhiên.
Tên kia mặc dù thực lực không được, dáng dấp cũng xấu, nhưng mà bởi vì có tuổi thọ vô cùng lâu đời, cho nên rất được sư phụ yêu thích, thế mà chết rồi?!