Người quen
Người quen
Lần này Lữ Hồn chắc chắn sẽ giết chết Trần Phong! Gã lần này đã làm tốt tâm lý cho dù bị phá huỷ thân thể cũng phải giết chết Trần Phong cho được!
Gã biết Trần Phong quỷ dị! Cũng biết Trần Phong có khả năng vẫn còn ẩn giấu át chủ bài! Cho nên lần này, gã đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn. Chỉ có điều là khi công kích đánh tới, y nguyên vẫn xảy ra chuyện! Hơn nữa, còn là chuyện càng thêm bất khả tư nghị.
Phốc! Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, thân thể của Lữ Hồn bỗng nhiên cứng đờ, trên lồng ngực...máu tươi bắn ra.
Lại xảy ra chuyện rồi? Lữ Hồn theo bản năng quay đầu, gã cứ tưởng là ở trong bầu trời xuất hiện vật gì đáng sợ, thế nhưng không ngờ được khi gã quay đầu lại, lại thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Phốc! Lực lượng kinh khủng toả ra toàn thân, lực lượng ngưng kết ra phân thân Lữ Hồn, vậy mà bắt đầu sụp đổ trong nháy mắt!
"Ngươi..." Lữ Hồn không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nói: "Làm sao lại..."
Oanh! Phân thân nổ tung! Phân thân Lữ Hồn, chết!
Xoạt! Ánh sáng tiêu tán, phân thân của Lữ Hồn hóa thành vô số hạt tiêu tán.
Cơn mưa màu đen trở nên lớn hơn, nước mưa đen kịt không ngừng rơi xuống, ở phía sau Lữ Hồn, đạo thân ảnh vốn đen kịt kia, nhìn qua càng thêm quỷ dị hơn! Thình lình đúng là thủ lĩnh của tổ chức thần bí! Viên kỳ thạch trên mi tâm của hắn, ánh sáng lập loè càng thêm chói mắt!
"Ôi má ơi!" Trần Phong cũng sợ ngây người.
Trời ạ! Hắn đã nhìn thấy cái gì?! Thủ lĩnh của tổ chức thần bí, xử lý Lữ Hồn? Ừm...trước cắt đứt liên hệ sau đó xử lý?
Cho nên, coi như là chân thân của Lữ Hồn cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra! Điều này chẳng lẽ cũng là tác dụng của Quầng sáng may mắn? Trần Phong theo bản năng nhìn một chút Quầng sáng may mắn, có phải hay không là Quầng sáng may mắn sau khi thăng cấp, gia tăng thêm một chút công năng ngoài định mức, ví dụ như khiến cho địch nhân trở mặt thành thù cái gì đó.
Nhưng mà, cũng không có, giá trị may mắn vẫn như cũ là 1000 điểm không hề bị tiêu hao. Vừa rồi vào thời khắc nguy cơ, Trần Phong đã khởi động Quầng sáng may mắn, nếu như Quầng sáng may mắn phát huy hiệu quả, tất nhiên sẽ tiêu hao giá trị may mắn, thế nhưng mà không có...vẫn như cũ là 1000 điểm!
Cho nên...Trần Phong xoa xoa đầu, hắn đã trùng hợp gặp được đấu tranh nội bộ ở trong tổ chức thần bí? Vận khí quá tốt rồi! Chờ một chút, Trần Phong vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như cũng không có gì đáng ăn mừng, bởi vì con hàng này sau khi giết sư huynh của mình, chắc chắn sẽ không để cho một người ngoài như hắn sống!
Cho nên Trần Phong lại một lần nữa khởi động Quầng sáng may mắn, trước mắt nếu chỉ còn lại một mình thủ lĩnh của tổ chức thần bí, có lẽ sẽ còn có một chút cơ hội chạy trốn! Trần Phong dùng ánh mắt quét qua chung quanh, hắn đang tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Xoạt! Bóng đen lấp lóe, thủ lĩnh của tổ chức thần bí trong nháy mắt lao về phía Trần Phong.
Không tốt! Tâm thần của Trần Phong trở nên nghiêm nghị, vào thời điểm sống lưng của hắn cảm thấy ớn lạnh, lại nghe được một âm thanh quen thuộc mà tang thương: "Chạy cái gì?"
Xoạt! Thân ảnh của Trần Phong nhất thời cứng đờ, cái thanh âm này...hắn đột nhiên quay đầu lại.
Thủ lĩnh của tổ chức thần bí từ từ giải trừ hoá trang, một người rất lâu rồi chưa lộ ra bộ dáng của mình, đang dần dần lộ ra!
"Tần Hải!!!" Trần Phong đột nhiên trợn to con ngươi.
Đúng! Người này là Tần Hải! Trên khuôn mặt quen thuộc kia nhiều ra một chút vết thương, cho dù có một chút tang thương, thoáng có một chút già nua, thế nhưng y nguyên vẫn duy trì bộ dáng mà Trần Phong quen thuộc!
"Thật sự là ngươi!" Trần Phong mừng như điên, lúc này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi! Tần Hải thế mà còn sống!
"Là ta." Trên khóe miệng của Tần Hải lộ ra một nụ cười.
"Hắc." Trần Phong hung hăng ôm lấy Tần Hải.
Trong lòng của hắn cùng với Khổng Bạch cuối cùng vẫn có một phần áy náy, hiện tại Tần Hải vẫn còn sống, thật là tốt! Mặc dù hắn có quá nhiều nghi vấn, thế nhưng nếu biết Tần Hải còn sống, như vậy là đủ rồi!
"Năm đó..." Tần Hải biết Trần Phong có sự nghi hoặc, chủ động mở miệng nói: "Không biết vì sao, Thánh Giả bỗng nhiên thu ta làm đồ đệ, ta đã biến thành một phần tử của Cổ tộc."
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Trần Phong, căn cứ theo suy đoán của hắn, chuyện này có khả năng có quan hệ với việc Trần Phong thi triển Quầng sáng may mắn.
"Ta biết." Trên khuôn mặt của Trần Phong lộ ra ý cười.
Những điều này, Hùng Nhị đã nói cho hắn biết, điều hắn lo lắng là đã trải qua nhiều năm như vậy, Cổ tộc biến mất, Tần Hải không biết đi nơi nào, bây giờ còn có thể nhìn thấy Tần Hải sống sót, là đã đủ rồi! Vấn đề trọng yếu nhất là, Tần Hải làm sao lại có thể sống cho đến bây giờ? Cho dù là Hùng Nhị có tuổi thọ lâu đời, cũng không thể chống lại được năm tháng mài mòn.
"Ây...chuyện này." Trên mặt mũi của Tần Hải tràn đầy sự bất đắc dĩ: "Có khả năng có quan hệ với cái đồ chơi này a?"
Nói xong, hắn chỉ chỉ vào viên kỳ thạch ở trên mi tâm: "Thứ này, là Thánh Giả ban cho, ta có thể cảm nhận được lực lượng thời gian, thời gian trôi qua ở trên người của ta trở nên chậm vô số lần!"
Thần kỳ như vậy? Trần Phong kinh ngạc tán thán, phải biết rằng, Tần Hải hiện tại, nhìn qua cũng chỉ là trở nên tang thương hơn một chút!
"Cho ta sờ xem." Trần Phong theo bản năng muốn sờ vào viên kỳ thạch.
"Đừng." Tần Hải lui lại một thoáng, mang theo vẻ xấu hổ nói: "Cái này, cái đồ chơi này có một chút mẫn cảm."
"Được rồi." Trần Phong tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Xem ra ngươi cùng với Tiểu Nhu cô nương về sau có khả năng sẽ có thêm trò chơi mới."
Tần Hải: "..."
Nhiều năm không thấy như vậy, con hàng này làm sao vẫn còn gợi đòn như thế!
Còn Tiểu Nhu...trong mắt của Tần Hải có một chút thay đổi.
"Thế nào, còn chưa đi gặp nàng?" Trần Phong ngạc nhiên.
"Đã đi gặp một lần." Tần Hải có chút xấu hổ: "Lúc ấy nàng vừa ra đời, ta đã ôm cô ấy một hồi."
"Đôi vợ chồng trẻ các ngươi thật sự sẽ chơi như vậy." Trần Phong bùi ngùi mãi không thôi, ai biết năm đó Tần Hải đã làm gì với Tiểu Nhu.
Tần Hải: "..."
Hắn đã không muốn nói chuyện cùng với con hàng này nữa.
"Đi thôi, trở về rồi trò chuyện tiếp, vừa vặn đưa ngươi đi gặp Tiểu Nhu." Trần Phong muốn mang Tần Hải trở về, không ngờ, thân ảnh của Tần Hải vậy mà không nhúc nhích.
"Sao thế?" Trần Phong kỳ quái.
"Không được." Tần Hải lắc đầu, nhìn bầu trời đêm vô tận nói: "Ngươi không cảm nhận được hay sao?"
"Bóng tối...đang buông xuống a." Thanh âm của Tần Hải mang theo một tia cuồn cuộn cùng với tang thương.
Dù như thế nào, hắn hiện tại, dù sao cũng đã đạt đến siêu cấp A!
"Bóng tối đã buông xuống."
"Phiến đại địa này sẽ rơi vào sự hỗn loạn vĩnh cửu." Thanh âm của Tần Hải quanh quẩn.
"Cho nên?" Trần Phong bĩu môi: "Chỉ có những hội viên kim cương VIP như ngươi mới có thể tránh được tai hoạ? Ta nói cho ngươi biết, trước kia ta cũng đã từng là khách hàng VIP!"
"..."
Tần Hải lộ ra vẻ mặt ưu sầu, hắn hiện tại thật sự muốn đánh chết Trần Phong.