Người xấu chia rẽ uyên ương
Người xấu chia rẽ uyên ương
Hai người mặc dù đã không gặp nhau thật lâu, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, cái thái độ lúng túng này của Trần Phong, khiến cho hắn cảm thấy là lạ, rất là khó chịu.
"Dĩ nhiên là không phải." Trần Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhìn về phía Nguyệt Lan cô nương: "Chỉ là vị này..."
"Bởi vì Nguyệt Lan sao?" Mục Nguyên cười nói: "Cũng đúng, Nguyệt Lan của ta thế nhưng chính là nữ thần, hừ, ngươi không biết đâu, lúc đó phải theo đuổi nàng không biết bao nhiêu lâu mới có thể thành công."
"Anh nha." Nguyệt Lan yêu kiều cười: "Chỉ biết nói khoác về đoạn chuyện cũ này."
"Còn phải nói sao." Mục Nguyên ôm bờ eo thon của Nguyệt Lan nói: "Đây chính là chiến tích lớn nhất của ta!"
"Chán ghét." Nguyệt Lan ngượng ngùng nhẹ nhàng đánh hắn một cái.
Trần Phong: "..."
Đại ca mặt sẹo thế mà còn biết chiêu này!
"Hắc hắc, ngươi tới Hải Thành có chuyện gì?" Mục Nguyên hỏi.
Biểu lộ của Trần Phong có một chút xoắn xuýt.
Làm sao bây giờ? Nhìn bộ dáng hạnh phúc của Mục Nguyên, Trần Phong đúng thật là không biết mở miệng nói như thế nào.
"Không có việc gì." Trần Phong lắc đầu: "Chỉ là tới tuyên bố một chút nhiệm vụ chế tác."
"Ồ? Nhiệm vụ gì?" Đôi mắt của Mục Nguyên tỏa sáng: "Ta có thể làm hay không? Hắc hắc, nếu như có thể mà nói, hãy giao cho ta làm!"
"Cũng tốt." Trần Phong suy nghĩ một chút, ban bố một đống đơn đặt hàng giao cho Mục Nguyên: "Đẩy nhanh tiến độ một chút, đều là một chút đơn đặt hàng cấp thấp, bây giờ ta phải chuẩn bị đi đến phân hội Hải Thành xem xét một chút."
"Giao cho ta là được." Mục Nguyên vỗ vỗ ngực nói: "Yên tâm, trong hôm nay ta sẽ hoàn thành toàn bộ!"
Hắn biết thân phận của Trần Phong, nếu Trần Phong nói là đang có chuyện gấp, vậy thì nhất định là những chuyện trọng yếu.
"A, đúng rồi, ngươi có công việc tốt nào không?" Mục Nguyên có chút nhăn nhó nói: "Giúp Nguyệt Lan đổi một công việc khác tốt một chút."
"Công việc tốt..." Trần Phong trầm ngâm một chút rồi nói: "Vừa vặn ta muốn đi đến bộ phận thu mua xem một chút, ta có thể hỏi chủ quản của bọn hắn về chuyện này, Nguyệt Lan đúng không... vừa vặn ta có thể mang cô đi theo."
"Vâng." Nguyệt Lan ôn nhu nói.
"Vậy xin đa tạ rồi." Mục Nguyên mừng rỡ.
"Không sao." Trần Phong cười cười.
Mục Nguyên gấp gáp đi đến Hiệp hội chế tác Gen, Trần Phong thì mang Nguyệt Lan đi đến bộ phận thu mua, nhưng ánh mắt của Trần Phong vẫn một mực rơi lên trên người của vị Nguyệt Lan cô nương này.
Hoàn toàn chính xác...có một chút không giống nhau lắm. Cho dù nàng che giấu cực kỳ tốt, thế nhưng dùng thực lực hôm nay của Trần Phong, tự nhiên có thể cảm nhận được một chút đồ vật không giống nhau, Cổ tộc chung quy vẫn là Cổ tộc.
Chỉ là các nàng bây giờ đến cùng đang suy nghĩ như thế nào? Với tình huống hiện tại của Cổ tộc, những người đã trốn ra ngoài còn muốn trở về hay sao? Hoặc là...cam nguyện thay đổi vì nhân loại? Đây đều là chuyện mà mấy người Trần Phong cần phải điều tra.
Nếu như có thể đem những cường giả Cổ tộc chạy nạn này, biến thành một phần tử nhân loại chân chính, khiến cho thực lực của nhân loại càng trở nên cường đại!
Ánh mắt lưu chuyển, Trần Phong rơi vào trong sự trầm tư.
Mà trước mắt, Nguyệt Lan cô nương trên đường đi cảm thụ được ánh mắt không có một chút kiêng kỵ nào của Trần Phong, đã sớm không chịu được, rốt cục cũng phẫn nộ nói: "Xin đừng nên nhìn loạn."
"Ngài là bằng hữu của Mục Nguyên, xin hãy tôn trọng hắn." Nguyệt Lan cắn môi nói ra.
Trần Phong: "..."
Trời ạ, đại ca mặt sẹo tức giận rồi!
"Cô thật sự ưa thích Mục Nguyên?" Trần Phong tò mò nhìn nàng.
"Đúng thế." Nguyệt Lan không biết là Trần Phong có ý tứ gì.
"Vậy cô có biết ta là ai hay không? Ta có thân phận gì?" Trần Phong hỏi.
"Là một đại nhân vật của Hiệp hội chế tác Gen?" Nguyệt Lan suy nghĩ một chút rồi nói ra.
Nàng sau khi tiến vào xã hội loài người vẫn luôn ẩn núp, về sau cũng chỉ dám di chuyển trong một phạm vi nhỏ, ngay cả vòng đeo tay cũng không có, chớ đừng nói chi là điều tra cái gì, có rất nhiều chuyện, cũng đều là do sau khi nhận biết Mục Nguyên mới dần dần biết đến.
"Ta tên là Trần Phong, có lẽ cô chưa nghe nói qua cái tên này." Trần Phong thản nhiên nói: "Thế nhưng có một số chuyện mà ta làm ra cô khẳng định sẽ biết, ví dụ như... thuốc thử Siêu X chính là do ta làm ra."
Vẻ mặt của Nguyệt Lan rốt cục cũng có một chút biến hóa.
Siêu X...trải qua sự tình Cổ tộc, nàng làm sao không biết thuốc thử Siêu X đến cùng khủng bố đến mức nào! Chính nàng càng là thông qua thuốc thử Siêu X mới trở thành siêu cấp A!
"Điểm thứ hai." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười: "Cửu Âm Ma Sát cũng là cấm thuật do ta chủ đạo."
Oanh! Trong óc nổ vang, vẻ mặt của Nguyệt Lan trong chốc lát trở nên trắng bệch.
Vào thời điểm Trần Phong nói ra bốn chữ Cửu Âm Ma Sát, nàng rốt cuộc cũng biết vì sao Trần Phong lại một mực không có một chút kiêng kỵ nào nhìn nàng, vì cái gì ánh mắt của Trần Phong lại cổ quái như vậy!
"Thật, thật xin lỗi." Nguyệt Lan hốt hoảng thất sắc.
"Cổ tộc các ngươi càng ngày càng quá mức..." Trần Phong cười lạnh: "Đã đến loại trình độ này, thế mà còn dám tới đây?"
"Ta tự mình tới." Nguyệt Lan kinh hoảng nói: "Ta là chạy nạn tới, thật sự, ta..."
"Còn có Mục Nguyên..." Ánh mắt của Trần Phong trở nên lạnh lùng: "Cấu kết với Cổ tộc..."
"Không có quan hệ gì với hắn." Nguyệt Lan quỳ gối dập đầu trước mặt Trần Phong, không ngừng khẩn cầu, thậm chí còn nói thẳng ra quá trình mình làm sao có thể trốn tới thế giới nhân loại.
Trần Phong không nói gì.
Chờ một chút, nội dung cốt truyện vì sao lại có một chút không đúng...
Không phải là đại ca mặt sẹo sẽ vùng lên phản kháng, hắn chỉ có thể tru diệt đối phương mới đúng chứ? Làm sao hắn lại biến thành người xấu chia rẽ đôi uyên ương rồi? Còn m* nó là uyên ương biến dị!
"Cô thật sự ưa thích Mục Nguyên?" Trần Phong thở dài.
"Vâng." Nguyệt Lan thấp giọng nói ra.
"Vậy thì hãy trở về đi, sau khi quay lại, ta sẽ nói nhân viên công tác liên hệ cùng với cô, làm một chút chứng nhận đơn giản, nếu như có thể mà nói, ta sẽ giúp cho cô biến thành con người thực sự!" Trần Phong lạnh nhạt nói ra.
"Thật?" Nguyệt Lan mừng như điên.
"Đương nhiên, bất quá, nếu như đã trở thành nhân loại, về sau nếu như Cổ tộc đối địch cùng với nhân loại..." Trần Phong bỗng nhiên nói ra.
"Ta tự nhiên sẽ vì nhân loại mà chiến!" Nguyệt Lan không có một chút do dự nói: "Ta đã trải qua thời điểm thảm thiết nhất của Cổ tộc, ta là người bị Cổ tộc người bức bách đuổi ra, hận ý của ta đối với bọn họ có thể còn mãnh liệt hơn so với các ngươi!"
"Rất tốt." Trần Phong giống như có điều suy nghĩ: "Cô đi về làm việc trước đi."
"Vâng." Nguyệt Lan khom người.
Trần Phong đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Trong bóng tối, có mấy vị gen chiến sĩ đi ra, đúng là thuần một sắc siêu cấp A. Đây là điều hiển nhiên, Trần Phong nếu dám ra tay với siêu cấp A, đương nhiên sẽ không đi tới một mình.
"Kết quả khảo nghiệm như thế nào?" Trần Phong hỏi.
"Không có vấn đề." Một người nói, hắn am hiểu nhất chính là thuật đọc suy nghĩ, nếu hắn thôi động toàn lực, cho dù là siêu cấp A cũng không có cách nào trốn qua, huống chi là người hữu tâm tính toán người vô tâm?