Dịch và biên bởi: MụcNguyên.
Được đăng độc quyền tại: vipTruyenGG.com
—— ——
"Nếu không, để ta thử một chút." Một thiếu niên nhìn qua chỉ có 14 tuổi đứng dậy, hắn trẻ tuổi đến mức đáng sợ, thế nhưng đã đạt đến trình độ sứ đồ giai đoạn 15.
"Ngươi có biện pháp?" Hai mắt của những sứ đồ còn lại tỏa sáng.
"Đương nhiên là có, nhưng phải thử một chút." Tiểu sứ đồ cười nói: "Các ngươi hãy giúp ta khắc một ít chữ."
"Hả?" Đám sứ đồ có một chút kỳ quái, khắc chữ để làm gì?
"Rất nhanh các ngươi sẽ biết." Tiểu sứ đồ huyền bí khó lường cười nói.
"Được." Những sứ đồ còn lại đứng dậy hỗ trợ.
Đương nhiên, khắc chữ ở nơi này, cũng không phải là khắc chữ bình thường, mà là ở trên một dãy núi, khắc xuống những kiểu chữ to lớn, cam đoan khiến cho Khoái Nam đi ngang qua cũng có thể thấy.
"Hắn muốn làm gì?" Đám người nghi hoặc, thế nhưng không có người nào biết rõ.
Mà vào giờ khắc này, vị Khoái Nam đã đi xa kia, tinh thần rất sảng khoái. Vừa rồi bỗng nhiên bị người ta mị hoặc, hắn cứ tưởng là toi đời rồi, cho nên mới cắn răng, dứt khoát đi làm một phát cho thoải mái, không nghĩ tới, lại còn có sự vui mừng ngoài ý muốn.
"Nguyên lai mị hoặc là khiến cho mình bị mất đi thần trí, tràn đầy lửa dục...ừm...cho nên, chỉ cần lửa dục biến mất, chính mình sẽ trở lại trạng thái bình thường." Khoái Nam mừng như điên.
Hắn không ngờ được, chính mình đánh bậy đánh bạ một hồi lại có thể giải trừ mị hoặc. Phải biết rằng, thân là sứ đồ có tốc độ nhanh nhất, hắn sợ nhất, chính là bị khống chế! Cho nên bình thường hắn đều tận khả năng tránh những người khác, hiện tại xem ra...
"Về sau ta cũng được tính là có kháng tính đối với mị hoặc."
"Ai dám mị hoặc ta, ta liền trèo lên người nàng."
Hắn dương dương đắc ý.
Còn về việc gây hấn với dòng dõi thần linh?
Ai sợ ai? ! Lần này chỉ cần trở thành thần linh, theo quy định của Tội Ác Chi Thần, không cho phép thần linh tàn sát lẫn nhau, đến lúc đó, bọn hắn nhất định sẽ không có biện pháp làm gì được hắn, nhiều nhất chỉ có thể hạn chế tín ngưỡng của hắn mà thôi.
Bất quá như vậy thì tính sao? Thần linh có thảm hơn, thì vẫn tốt hơn nhiều so với sứ đồ.
Hưu! Hắn hóa thành một vệt lưu quang biến mất, mục tiêu là nơi tận cùng của thế giới.
Chỉ có điều là vừa mới bay được một đoạn đường, hắn bỗng nhiên nhìn thấy ở trên dãy núi phía trước, có những kiểu chữ to lớn, mặc dù là tốc độ của hắn nhanh đến loại tình trạng này, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bởi vì...đó là viết cho hắn.
"Ngươi cho rằng, ngươi thật sự có thể miễn dịch với mị hoặc?".
"Ừm?" Tâm thần của Khoái Nam kinh hoàng, lại có người cố gắng ngăn cản chính mình? Hơn nữa, nhìn loại cách nói này, dường như cũng vẫn là mị hoặc? ! Hừ, có gì có thể sợ, dùng tốc độ bây giờ của hắn...
"Các ngươi nếu muốn dẫn sói vào nhà, cũng đừng trách ta." Khoái Nam cười hèn mọn, nửa giây khoái cảm vừa rồi kia, ở trong ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ.
Chỉ có điều là, vừa mới đi được một bước, lại trông thấy thêm một câu hỏi hiển hiện: "Ngươi cho rằng, những người thi triển mị hoặc, đều là mỹ nữ?"
"Lộp bộp." Trong lòng của Khoái Nam kinh hoàng.
Đều là mỹ nữ? Hiển nhiên là không phải, có rất nhiều tín đồ mị hoặc lớn lên cũng chỉ có nhan sắc bình thường, thậm chí là xấu.
"Không sao!" Khoái Nam khẽ cắn môi.
Ngược lại, sau khi thi triển mị hoặc, bất luận người nào mà hắn thấy đều vô cùng xinh đẹp, chuyện này là tinh túy của mị hoặc, khiến ngươi rơi vào trong sự tưởng tượng, không kìm lòng được.
Xấu xí thì lại như thế nào? Chỉ cần chịu đựng nửa giây liền xong.
Chỉ có điều là, chờ đến thời điểm hắn nhìn thấy ngọn núi tiếp theo, liền hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì ở phía trên ngọn núi kia, thình lình hiện ra một dòng chữ đáng sợ: "Ngươi cho rằng, người thi triển mị hoặc, đều là nữ?"
"! ! !" Khoái Nam liền cảm thấy kinh hãi.
Không thể nào? ! Không, sẽ không! Bên trong những sứ đồ tham dự khiêu chiến thần vị lần này, nắm giữ thần lực mị hoặc, cũng đều là nữ tính, hơn nữa, nghe nói những vị thần linh kia, đối với tín đồ của mình quản lý rất nghiêm ngặt!
Yêu cầu về bề ngoài, giọng nói, hình thể, đều cực kỳ tốt!
Cho nên, bất luận nhìn như thế nào, vị thần linh mị hoặc kia, đều sẽ không lựa chọn những tên đựa rựa làm tín đồ, đúng, nhất định là không sai, đối phương chỉ đang lừa gạt mình...
"Không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy."
Xoạt! Hắn vượt qua một ngọn núi khác, lại có một hàng chữ hiển hiện: "Ngươi cho rằng, người thì triển mị hoặc, đều là cùng một chủng tộc?
Lộp bộp! Sắc mặt của Khoái Nam liền đại biến.
Chủng tộc? ! Đúng thế, không phải hết thảy chủng tộc đều có tướng mạo giống như thần linh, cho dù đại bộ phận sứ đồ, đều dùng tướng mạo của thần linh để làm chuẩn, thế nhưng như cũ vẫn có một ít chủng tộc...
Ví dụ như, Cự Tượng tộc, ví dụ như, Linh xà tộc, nếu như là những chủng tộc này thi triển mị hoặc?
"Không, sẽ không." Khoái Nam lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Sau đó hắn liền nhìn thấy ở trên một ngọn núi khác, có một đạo ánh sáng lưu động, là một người có dáng dấp kỳ quái, như ẩn như hiện, dường như đang đợi mình tới gần.
Hắn chỉ cần đi qua, tất nhiên sẽ bị mị hoặc! Bởi vì đó là con đường duy nhất!
Cái hình dáng kia...trong lòng của Khoái Nam hoảng sợ, hắn đã biết đó là một người đang đợi hắn, đó là một người có dáng dấp kỳ quái, cực kỳ xấu xí, hình thể kinh sợ, không biết là sứ đồ giống đực của chủng tộc nào! Mà đối phương, còn am hiểu mị hoặc.
Hắn thậm chí cũng không dám tưởng tượng khi hắn đi qua sẽ xảy ra kết quả gì.
Thế nhưng mà...khoảng cách của hắn đối với thần linh, chỉ còn có một bước nữa thôi a! Thật sự muốn dừng lại như vậy hay sao?
Khoái Nam nhìn đạo thân ảnh càng ngày càng rõ kia, đã có thể hình dung ra sự xấu xí của người đó, thậm chí đã nghĩ đến thảm trạng của chính mình.
Thế nhưng...
"Ta có thể." Hắn khẽ cắn môi, vậy mà cắn răng vọt tới: "Chỉ cần nhắm mắt, nửa giây là xong."
Xoạt! Hắn hóa thành một tia bạch quang tiến lên.
Quả nhiên, trong chốc lát hắn liền mất đi ý thức, hắn cảm giác được thần lực mị hoặc vô tận đem chính mình bao phủ, cùng với cái tên xấu xí ở trước mắt...
"Bảo bối, ngươi đã đến." Khoái Nam còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ đem chính mình kéo vào trong ngực.
Nửa giây sau, Khoái Nam liền hoảng sợ chạy đi.
Chỉ có thoát ly khỏi mị hoặc, hắn mới nhìn thấy được cái giống loài mà mình mới tiếp xúc kia, cái hình thể kia... sự xấu xí kia...cơ hồ khiến cho những gì hắn có ở trong dạ dày đều phun hết ra bên ngoài.
Nhất là vẻ mặt thỏa mãn mà đối phương giờ phút này biểu lộ ra.
"Ọe..." Khoái Nam vừa nôn ọe vừa rời đi.
Hết thảy sứ đồ ở nơi xa nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người, bọn hắn cơ hồ đều theo bản năng nhìn về phía tiểu sứ đồ kia, cái tên tiểu sứ đồ kia cũng lộ ra vẻ mặt phát mộng.
"Ta cứ tưởng là hắn sẽ dừng lại." Những sứ đồ còn lại nhìn thoáng qua, cũng không ngừng ói.
Khoái Nam...thế mà ngay cả loại giống loài này cũng không tha? !
"Ta đã đánh giá thấp chấp niệm thành thần của hắn." Tiểu sứ đồ thở dài, hắn hiện tại đối với vị Khoái Nam này đã bội phục đến sát đất, dù sao, nếu như cả loại giống loài kia Khoái Nam cũng có thể xuống tay, hắn cũng không còn cách nào.