Bởi vì nếu như thần vị vận rủi ở trên người của một vị thần linh nào đó, Quầng sáng may mắn trên người của hắn, nhất định sẽ phẫn nộ chỉ điểm cho hắn, đi đến tiêu diệt cái tên đáng chết nắm giữ thần lực vận rủi kia!
Nhưng mà, cũng không có, vận rủi đã thật sự rơi vào trạng thái biến mất.
Mà may mắn...lại tuyệt đối không hy vọng vận rủi xuất hiện!
Cho nên, sử dụng Quầng sáng may mắn, sẽ chỉ gặp phải trở ngại.
Thế nhưng...khiến cho La Nguyên không hiểu là, không lẽ nhân phẩm của hẳn lại xui xẻo đến như vậy hay sao?
Trước sau cộng lại, hắn cũng đã bồi dưỡng ra hơn 30 vạn thần linh rồi, hắn đã làm ra một loại thành tựu mà ngay cả Diệp cũng không thể tưởng tượng được, làm sao mà ngay cả một Vận Rủi Chi Thần cũng không có chứ? ! Hắn thật sự là không hiểu.
Thần vị vận rủi...đến cùng đang ở đâu?
...
Thời đại La Nguyên đã trôi qua được ba mươi năm, thiên hạ tiến vào tình trạng thái bình đã lâu.
Ừm, chuẩn xác mà nói là một nửa thiên hạ đều tiến vào trạng thái hoà bình, còn một nửa thiên hạ còn lại thì vô cùng căm hận La Nguyên. Bất quá, cái thế giới này chung quy vẫn là thời đại của La Nguyên.
La Nguyên vào những năm này chỉ lo một việc đó là bồi dưỡng thần linh, cho nên thiên hạ cũng trở nên thái bình. Không có cách nào,mục đích của La Nguyên, chính là quay ngược thế giới, tự nhiên không có rảnh chơi trò quản lý cùng với thống trị cái thế giới mà lúc nào cũng sẽ bị huỷ diệt này, cho nên tự nhiên sẽ không quan tâm.
Cho nên, sinh linh trên cái tinh cầu này mới tạm thời có được một cuộc sống bình thản. Cho dù, một nửa sinh linh vẫn còn đang ở trong khắp các ngõ ngách trên thế giới.
Mà thân phận của La Nguyên, cái vị trí Chân Thần cao cao tại thượng kia, vẫn là chỗ mà toàn bộ sinh linh chỉ có thể ngưỡng vọng, thậm chí không còn không dám đụng vào, đây chính là Chân Thần a!
Từ xưa đến nay, đạt đến vị trí này, chỉ có ba người.
Sáng Thế thần, Tội Ác Chi Thần, Diệp, cùng với...La Nguyên!
Tiểu thần linh, sơ giai, trung giai, cao giai, ở trong tình huống bình thường căn bản là không có cách nào tăng cường thực lực, cho nên hết thảy thần linh đều chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên Chân Thần!
Trần Phong đã từng có cái cơ hội này, nếu như hắn có thể không ngừng ở dưới sự phụ tá của hàng ngàn tỉ sinh linh, tăng cường thực lực tới thần vị cao giai đỉnh phong, sau đó lại không ngừng tích lũy mấy chục năm, thật sự sẽ có cơ hội trở thành Chân Thần! Đáng tiếc, hắn vẻn vẹn chỉ mới đạt tới thần vị cao giai, liền bị La Nguyên đạp đổ.
Chân Thần, đó là một loại tồn tại đặc thù. Diệp lúc trước cho dù đã bị trọng thương, vẫn có thể dùng một chiêu diệt hơn một trăm vị thần linh cao giai, còn có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, có thể thấy rõ thực lực của Chân Thần đến cùng khủng bố đến mức nào!
Mà La Nguyên...dường như so với Diệp còn muốn cường đại hơn rất nhiều. Hắn đã yên lặng tích lũy vô số năm, hấp thu nhiều như năng lực vậy, làm sao có thể không mạnh? Hắn dùng loại phương thức đặc thù này, không ngừng tăng cường thực lực, không ngừng tích lũy, không ngừng hấp thu, sau cùng vượt qua hết thảy thần linh, trở thành Chân Thần!
Chỉ có trở thành Chân Thần, mới có thể chưởng khống thế giới! Cho nên, vào trước khi vị Chân Thần tiếp theo sinh ra, đoán chừng là sẽ không có người nào có thể ngăn cản La Nguyên, từ trong lịch sử mà nói, đoán chừng trong một khoảng thời gian cực kỳ dài lâu nữa, đều không có Chân Thần.
Ừm, không chỉ có như thế, hiện tại ngay cả thần linh cao giai cũng đều không có...thật sự là thảm thương.
Mà đám thần linh do La Nguyên bồi dưỡng ra được kia, coi như có mạnh hơn, cũng là chó ở trong tay của hắn, thần linh cao giai duy nhất hiện tại...chỉ có Nữ thần rừng rậm?
Đây là một nữ thần rất thông minh, cũng là một vị thần linh duy nhất không tham dự vào bất kỳ một chuyện gì, đừng nói là nàng có thể trở thành Chân Thần hay không, dùng tính cách của vị này, cho dù là có thể trở thành Chân Thần, cũng sẽ không quản những chuyện này. Dùng sự thông minh của La Nguyên, cũng sẽ không cố ý nhằm vào vị thần linh trung lập này!
Coi như lúc trước hắn đi tìm nữ thần rừng rậm, cũng chỉ vẻn vẹn muốn sao chép thần lực rừng rậm mà thôi. Mục tiêu chính của hắn vẫn là quay ngược thế giới, cũng không phải là chém giết.
"Chúng ta còn phải sống như thế này bao lâu."
"Ài."
"Tốt xấu gì thì cũng không có chiến tranh."
"Ha ha, ngươi đã quên cuộc sống lúc trước?"
"Ta nhớ được, vài thập niên trước đó, vào thời đại của Trần Phong, chính là thời đại hạnh phúc nhất, tất cả mọi người đều sống rất rốt, ăn uống no đủ, còn có thể hưởng thụ đủ loại công nghệ cao, hiện tại ở cái thời đại này... cuộc sống so với dã nhân khác nhau ở chỗ nào? Không có một loại giải trí nào!"
"Còn muốn giải trí cái gì chứ! Có thể còn sống cũng đã không tệ rồi."
"Ài, nếu như không trải qua cái thời đại kia thì cũng sẽ không có gì..."
"Từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thật là khó a."
"Đúng thế."
Có rất nhiều sinh linh cũng đang thảo luận chuyện này.
Hiển nhiên, có phần lớn người đều đã trải qua cái thời đại kia. Chỉ có điều bọn hắn chỉ giận mà không dám nói gì.
Đám dân chạy nạn đến những nơi hoang vu này, mặc dù cũng có bảo lưu lại một bộ phận khoa học kỹ thuật, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là một góc của xã hội hiện đại, đời sống sinh hoạt vẫn giống như thời nguyên thuỷ. Ở cái thời đại này, muốn sống sót thôi cũng đã không dễ.
Chỉ có điều là, không có người nào biết rõ chính là.
Tại một nơi nào đó, ở giữa tầng sương mù, có một tiểu cô nương đang nghiêm túc vẽ tranh. Chung quanh hoa nở khắp nơi, rất là mỹ lệ, tiểu cô nương vẽ hết sức chăm chú, thỉnh thoảng nghệch đầu ra cười cười, bỗng nhiên, nàng dừng cây bút vẽ trong tay lại.
"Ngươi nên chết rồi." Nàng nhẹ nói ra, thanh âm nhu hòa, lại mang theo lời nói làm cho người ta sợ hãi.
"Được thôi." Ở phía sau nàng, người trẻ tuổi nguyên bản đang ngồi xếp bằng bất đắc dĩ đứng dậy.
Phốc! Người trẻ tuổi dùng một thanh đao đâm vào lồng ngực của mình.
Bịch! Người trẻ tuổi ngã xuống, tử vong, máu tươi văng khắp nơi.
Rất nhanh, thi thể liền trở nên lạnh ngắt, mà tiểu cô nương thì vẫn tiếp tục vẽ tranh, thậm chí là không thèm để ý.
Rất lâu sau, có một đạo năng lượng nhàn nhạt quét qua, mang theo một cỗ lực lượng huyền ảo và thần bí, quét qua ở trên thi thể của người trẻ tuổi, dường như xác nhận được là hắn đã chết, liền nhẹ nhàng rời đi.
Lại qua thêm một quãng thời gian, tiểu cô nương khoát khoát chuông lục lạc trong tay.
Đinh linh linh.
Cửa phòng mở ra, Đỗ Mã bất đắc dĩ tiến đến, nhìn cỗ thi thể đã trở nên lạnh ngắt.
"Lại chết? Ài..."
Xoạt! Ông ta ngưng tụ thần lực trong tay, một lần nữa phục sinh thi thể.
"Có cần phải làm như vậy phải không?" Đỗ Mã cười khổ: "Ngươi khiến cho ta cảm thấy mình giống như là một loại đạo cụ phục sinh."
"Ta mới là người cảm thấy khó chịu đấy?" Người trẻ tuổi mới được phục sinh đứng lên tức giận nói.
Không thể nghi ngờ, người trẻ tuổi này, thình lình chính là Trần Phong.
Ròng rã trong ba mươi năm!