Dưới sự ảnh hưởng của Biển Băng, bất luận là loại năng lực nào còn chưa thành hình liền sẽ bị phân giải, căn bản là không có cách nào có thể thi triển! Trừ phi...
Bỗng nhiên.
Xoạt! Tấm lưới lớn bị túm lại, Trần Phong cùng với Từ Phi trực tiếp bị treo ngược lên.
"Đù moá nó, đây đến cùng là cái nơi quỷ quái gì thế?" Từ Phi kinh sợ.
"Có trời mới biết." Trần Phong lắc đầu.
Ai có thể tưởng tượng được, ở bên trong chỗ sâu của Biển Băng, thế mà còn có những sinh vật này? Hắn cũng không nghĩ tới, vừa mới chạy trốn được con rùa đen, lại gặp phải nguy cơ trí mạng!
Đám gia hỏa này...Trần Phong quan sát đám người này, hiện tại hi vọng duy nhất của hắn chính là, những người này có thể nghe hiểu lời của hắn.
"Uy uy uy? Đại huynh đệ?" Từ Phi nói liên miên lải nhải nói: "Ha ha ha, hai cánh tay này của ngươi rất có ý tứ, giống như là tay đấm quyền anh vậy... ha ha, ngươi rốt cuộc đã dung hợp loại gen biến dị gì vậy?"
"Không nói lời nào sao? Ai, để ta đoán một chút...con cua? Ta đoán đúng có hay không!"
"Ha ha, còn có cái tên gia hoả màu vàng ở bên kia..." Từ Phi nói năng bậy bạ.
Ai biết được, vào ngay lúc này, có một bóng người quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc."
"Moá, ngươi còn biết nói chuyện?" Từ Phi kinh ngạc đến ngây người.
"Hừ." Người kia chỉ hừ lạnh một tiếng.
Xoạt! Hai người bị kéo vào bên trong thôn trang.
Trần Phong thừa cơ thưởng thức phong cảnh của cái thôn trang này, bởi vì có vị trí địa lý đặc thù, phong cảnh ở nơi này quả thực là đẹp không sao tả xiết, thôn trang cũng không tính là lớn, thế nhưng ở bên ngoài lại có một lớp màng bảo hộ màu tím nhàn nhạt, đem nước Biển Băng cách ly cùng với thôn trang, cho nên cái thôn trang này mới không có bị nước biển ăn mòn.
Thế nhưng...Trần Phong dùng ánh mắt quét qua lớp màng bảo vệ ở bên ngoài.
Ở nơi đó, địa phương ở phía ngoài màng bảo hộ, có thể thấy rất rõ ràng, có mấy cái phòng ốc đang ở bên trong nước biển, bởi vì nước biển yên tĩnh, cho nên mấy cái phòng ốc này mới không có hóa thành phế tích!
Không thể nghi ngờ, chỉ cần đụng vào nhẹ nhàng, hoặc là nước biển hơi chập trùng một chút, chúng nó sẽ tan biến!
Những cái phòng ốc này, vừa mới bị ăn mòn không quá lâu, Trần Phong giống như có điều suy nghĩ.
"Hẳn là mới bị ăn mòn." Từ Phi hiển nhiên cũng chú ý tới chuyện này.
"Ừm." Trần Phong khẽ gật đầu.
Mà vào giờ khắc này, hai người bọn hắn cũng đã bị mang vào trong thôn.
Cửa phòng mở ra, có một ông già béo mặt mọc đầy râu đi ra, làm cho người ta kinh ngạc chính là, trên bả vai của ông ta, lại có thể là một cái đầu chó!
Chuyện này...trên khoé miệng của Trần Phong hơi hơi run rẩy, chỗ sâu cũng có chó hay sao?
Từ Phi càng là kém một chút không thể nhịn cười được.
Ha ha ha ha ha! Tướng mạo của những người biến dị này thật sự là quá khôi hài! Chỉ có điều là, hắn còn không dám cười thành tiếng, vị thôn trưởng đầu chó kia dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người của bọn hắn, Từ Phi rất nhanh liền không cười được.
"Ném ra ngoài làm thức ăn."
"Vâng." Đám người nghe lệnh.
Xoạt! Sắc mặt của Từ Phi đại biến.
Thức ăn? Đùa gì thế! Mặc dù hắn không biết bọn gia hỏa này muốn làm cái gì, thế nhưng từ hai chữ "Thức ăn" này cũng có thể thấy được, tình cảnh của bọn hắn vô cùng không ổn, nhất là ở bên ngoài còn có một con rùa đen...là muốn đút cho con rùa đen kia ắn? Trong lòng của Từ Phi phát lạnh.
Xoạt!
Một đám người biến dị nhấc lấy hai người bọn hắn chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng mà, vào ngay lúc này Từ Phi bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thôn các ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?"
Xoạt! Hết thảy người biến dị bỗng nhiên dừng bước chân lại.
Thôn trưởng đầu chó chậm rãi di chuyển thân thể mập mạp tới, nhìn chăm chú vào Từ Phi: "Kẻ ngoại lai, ngươi thì biết cái gì?"
"Ta có thể đứng dậy hay không?" Từ Phi bất đắc dĩ nói.
"Thả hắn ra." Thôn trưởng đầu chó nói ra.
Từ Phi được tạm thời thả ra ngoài, hắn hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới nhìn về phía thôn trưởng đầu chó, nói: "Rất đơn giản, những lớp màng bảo hộ ở bên ngoài kia, ta thấy được những căn phòng ốc đã bị phân giải, nếu như đã bị phân giải lâu rồi, đoán chừng chúng nó đã sớm biến mất, thế nhưng cho dù đã mất đi một vài bộ phận, những căn phòng ốc kia vẫn y nguyên còn hoàn chỉnh!"
"Điều này nói rõ...những thứ này là vừa mới bị ăn mòn." Từ Phi thản nhiên nói.
"Thì ra là thế." Thôn trưởng đầu chó khẽ gật đầu: "Sức quan sát hết sức bén nhạy."
"Dĩ nhiên." Từ Phi đắc ý.
"Kéo ra ngoài, ném đi làm thức ăn." Thôn trưởng đầu chó vung tay lên.
Xoạt! Từ Phi lại bị nhét vào bên trong cái lưới.
? ? ? Từ Phi lộ ra vẻ mặt phát mộng.
"Những vấn đề này ngay cả một thằng đần đều có thể nhìn ra, còn cần ngươi phải nói?"
Thôn trưởng đầu chó lộ ra vẻ mặt lạnh buốt, nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc cũng không nghĩ ra được phương pháp giải quyết, giữ lại để làm cái gì? Các ngươi những cái tên nhân loại chết bầm này!"
? ? ? Khuôn mặt của Từ Phi tối sầm.
Cái gì gọi là nhìn dáng vẻ của ngươi chắc cũng không nghĩ ra được phương pháp giải quyết?
Đúng là mắt chó không nhìn được người?
"Kỳ thật ta..." Từ Phi vẫn còn muốn giãy dụa.
"Xoạt!" Đám người biến dị lại một lần nữa kéo hai người đi ra bên ngoài, Trần Phong lúc này chỉ có thể mở miệng: "Ta có lẽ sẽ có biện pháp giảm bớt khốn cảnh của các ngươi."
"Ồ?" Thôn trưởng đầu chó quét ánh mắt chất vấn qua.
"Bằng không thì ngươi nghĩ rằng chúng ta làm như thế nào để thông qua Biển Băng đi tới chỗ này?" Trần Phong bình tĩnh nói.
"Hừ, bằng vào những vật này sao?" Thôn trưởng đầu chó cười lạnh một tiếng: "Mang ra ngoài cho ta!"
Xoạt! Từng chiếc từng chiếc tàu ngầm cũ nát bị đẩy ra ngoài.
Hai người Trần Phong đột nhiên co con ngươi vào, đây đều là tàu ngầm không người lái được Gen Công Hội phái đi những lần trước, sau khi bị đánh chìm, thế mà đều trôi đến nơi này!
Coong! Thôn trưởng đầu chó gõ gõ vào mấy cái tàu ngầm.
Ba! Mấy cái tàu ngầm ầm ầm vỡ nát.
"Những vật này mặc dù có khả năng không bị phân giải, thế nhưng ở dưới áp lực nước sâu như thế này, căn bản là sẽ không kiên trì được bao lâu." Thôn trưởng đầu chó lạnh lùng nói.
Áp lực nước...Trần Phong cảm thấy mệt mỏi, một tên thổ dân ở dưới đáy biển như ngươi cũng biết cái này? Quá mức a!
"Đồ vật do nhân loại các ngươi làm ra, ở trước mặt thiên nhiên chính là một chuyện tiếu lâm." Thôn trưởng đầu chó chẳng thèm ngó tới.
Rất nhanh, Trần Phong cùng Từ Phi lại một lần nữa bị kéo đi.
"Các ngươi...chính là kẻ cầm đầu hủy diệt thôn trang của chúng ta!"
Ánh mắt của thôn trưởng đầu chó tràn ngập sự bất thiện: "Chúng ta ở đây bao nhiêu năm rồi đều bình yên vô sự, thế nhưng từ khi các ngươi ở phía trên bắt đầu thăm dò, ở đây mới xuất hiện sự biến hóa!"
"Còn có cái con rùa đen chết tiệt kia..."
"Tất nhiên là do nhân loại các ngươi chính mình dẫn tới!"
Ánh mắt của thôn trưởng đầu chó trở nên hung mãnh: "Chỉ cần giết sạch đám nhân loại đi vào trong biển các ngươi, con rùa đen kia tự nhiên sẽ rời đi, ở đây liền sẽ khôi phục lại bình tĩnh như lúc trước."