"Hãy cho ta một chút thể diện." Người trung niên kia bình tĩnh nói, cùng là cấp A, hắn cũng không quá e ngại Ngô Huy.
"Mặt mũi của ngươi không đáng tiền." Ngô Huy cười lạnh: "Mặc dù ta không thấy qua cấp A nhiều, nhưng đã từng giết qua mấy tên, nếu như ngươi cứ khăng khăng phải cứu hắn, ta không ngại chém chết ngươi cùng một chỗ!" Ngô Huy cười tàn nhẫn nói.
"Đương nhiên, coi như không giết được ngươi..." Ánh mắt âm lãnh của Ngô Huy quét ra phía sau lưng của người trung niên, nói: "Ít nhất là đám người ở sau lưng của ngươi, toàn bộ sẽ chết! Thậm chí, cả cái người mà ngươi mang đến đây để đột phá cực hạn!"
"Ừm...có thể khiến cho một cường giả cấp A như ngươi ra tay, chắc hẳn là thân phận của hắn rất trọng yếu a?" Ánh mắt của Ngô Huy rơi vào bên trong đám người, bắt đầu tìm kiếm.
"Ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Người trung niên tức giận!
Hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình sau khi lôi ra thân phận cấp A, đối phương thế mà còn không kiêng nể gì như thế, đây là tên phế vật Ngô Huy mà hắn biết đó sao...hắn nhớ lại lời mà Ngô Năng nói cho hắn lúc trước.
Ngô Huy nhát gan, nhát gan, sợ đầu sợ đuôi, đây quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ! Cái tên này lãnh huyết khó có thể tưởng tượng được!
"Nhị thúc, đi thôi." Có một người ở sau lưng kéo kéo góc áo của hắn.
Vì một tên Ngô Năng, khiến cho mọi người gặp phải nguy hiểm thật sự là không đáng. Nếu là gen chiến sĩ cấp A bình thường, tự nhiên là hai bên đều có chỗ kiêng kị, thế nhưng đối mặt với cái tên điên Ngô Huy này...
Người trung niên dùng hai mắt nhìn kỹ Ngô Huy! Nếu như không phải lần này mang theo đứa cháu này tới...
"Đi!" Người trung niên hạ lệnh rút lui.
Chuyện này...Ngô Năng không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này, hắn làm sao cũng không thể tưởng tượng được, Ngô Huy chỉ có một người, một thằng nhóc chưa đủ lông! Thế mà có thể khiến cho cái đoàn đội kia, một gen chiến sĩ cấp A cùng với một đám gen chiến sĩ cấp B, ngạnh sinh bức lui!
"Không...đừng bỏ ta lại." Ngô Năng hoảng sợ hét lên, nhưng mà, ở ngay trong cái nháy mắt này.
"Sâm La Vạn Tượng thức thứ nhất, Thần Kiếm Địa Ngục!"
"Oanh!" Một thanh cự kiếm đen nhánh từ trên trời giáng xuống, nối liền trời đất!
Ngô Năng bị thanh cự kiếm đóng đinh lên mặt đất, bởi vì sự hoảng sợ của bản thân đối với Ngô Huy, cùng với sự sợ hãi đối với Sâm La Vạn Tượng, dẫn đến Thần Kiếm Địa Ngục vào lúc này so với trước đó còn mạnh lớn mấy lần!
Mà vào giờ khắc này, người trung niên vừa mới rời đi bước chân có chút dừng lại. Hắn cảm nhận một chút lực lượng bùng nổ của thanh cự kiếm đen nhánh kia, cảm thấy kinh hãi, mấy chiêu trước đó, thế mà còn không phải là lực lượng mạnh nhất của Ngô Huy sao?
Uy năng cỡ này...người trung niên cười một tiếng đắng chát, mấy đứa nhóc hiện tại, thế mà đã kinh khủng đến loại trình độ này rồi hay sao? !
Vào giờ phút này, đất trời hợp thành một đường, thanh cự kiếm đen nhánh tản mát ra uy năng kinh khủng, thi thể đầy đất, máu chảy thành sông, thân ảnh nhỏ gầy của Ngô Huy đứng ở chính giữa.
"Thắng rồi!" Trần Phong nhìn bóng lưng của người trung niên đang rời đi thở ra một hơi.
"Đi rồi sao?" Hai chân của Ngô Huy mềm nhũn, kém chút nữa đã té ngã trên mặt đất, Trần Phong tranh thủ thời gian đỡ hắn, cho dù lúc nãy hắn chỉ phất tay xuất mấy chiêu, thế nhưng vượt cấp khiêu chiến cũng phải trả một cái giá rất lớn...
So với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, tất cả lực lượng của Ngô Huy đều tiêu hao hết! Nếu như còn phải chiến đấu với vị cường giả cấp A, chỉ sợ phải dùng sinh mệnh để liều mạng!
"Chúng ta cũng đi thôi." Trần Phong thấp giọng nói.
"Ừm." Ngô Huy yếu ớt đáp.
Không có kẻ địch, hắn lại khôi phục lại bộ dáng bình thường.
"Nhớ kỹ! Năng lực này của ngươi, không được nói cho bất luận một kẻ nào! Người biết càng ít, ngươi sẽ càng mạnh mẽ, nếu cả thiên hạ ai cũng biết, thì ngươi sẽ thật sự trở thành phế vật! Ngươi đã hiểu chưa?" Vẻ mặt của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.
"Ừm." Ngô Huy mạnh mẽ gật gật đầu, hắn quá rõ ràng, Trần Phong đã mang đến cho hắn một điều trân quý đến cỡ nào!
Xoạt! Hai người dùng một tốc độ cao rời đi, nơi này không nên ở lâu, đám người kia cũng đã rời đi, bọn hắn nhất định cũng phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi này. Chỉ có điều là sau khi bọn hắn vừa mới rời đi...ở một chỗ xa xa, ở phướng hướng lối vào thảo nguyên Thanh Hà, có một làn hào quang kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện.
"Ô...ô...n...g!" Đất trời! Trong nháy mắt biến thành màu xám.
"Đó là cái gì?" Ngô Huy kinh hãi.
Ở nơi xa, ở địa phương bị sóng ánh sáng bao trùm, đang dần biến thành màu xám, hơn nữa còn đang lấy một loại tốc độ bất khả tư nghị, lan tràn đến phương hướng của hai người bọn hắn, tốc độ cực nhanh!
Xoạt! Thảo nguyên màu xanh đang nhanh chóng biến thành màu xám.
Không! Không chỉ là thảo nguyên, mà không khí, thực vật... hết thảy những đồ vật có thể nhìn thấy, dường như cũng đang biến thành màu xám!
"Đã xảy ra chuyện." Trong lòng của Trần Phong giật thót một cái.
Mà vào lúc này, ở trước mắt bọn hắn xuất hiện những cái thân ảnh màu đen, rõ ràng là đám người vừa mới rời đi lúc nãy, bọn hắn cũng bị hù dọa, đang chạy trốn!
"Đi!" Trần Phong cũng không có một chút do dự nào, mang theo Ngô Huy chạy đi.
Nói đùa cái gì! Ngay cả cường giả cấp A cũng phải chạy trốn, bọn hắn ở lại nơi này có thể làm được cái gì?
Xoạt! Sóng ánh sáng khuếch tán, tất cả mọi người đều đang điên cuồng chạy trốn, nhưng mà làm sao có thể trốn được?
"Ô...ô...n...g!" Ánh sáng lấp lánh, có rất nhiều người biến mất trong nháy mắt!
"Đáng chết!" Trần Phong cảm thấy ớn lạnh.
Tốc độ thật là nhanh! Cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn hắn căn bản sẽ trốn không thoát!
Giá trị may mắn? Trần Phong có ý đồ mở ra Quầng sáng may mắn, nhưng mà, vô hiệu! Trần Phong có truyền ra ý niệm như thế nào, Quầng sáng may mắn cũng đều không có phản hồi một chút tin tức nào.
Mà vào lúc này, sóng ánh sáng đã lan tới càng ngày càng gần...vị cường giả cấp A kia cũng đang mang theo đứa cháu chạy trốn! Thế nhưng...thật sự có thể thoát khỏi hay sao?
"Không thể như thế!" Trần Phong cắn răng một cái.
Trong lúc đang chạy trốn, hắn nhìn về phía trước cách đó không xa, ở nơi đó có một cái hố.
Có lẽ...
Vù! Trần Phong mang theo Ngô Huy nhảy vào trong cái hố.
Phong kín! Một chuỗi đao gió đem cửa hang phong kín!
Tàu ngầm màu tím! Trần Phong thậm chí còn chế tạo ra chiếc tàu ngầm màu tím sử dụng trong Biển Băng lúc trước, bởi vì nó có được hiệu quả che giấu cùng với cách ly năng lượng siêu cường!
Phong bế hoàn tất! Trần Phong cùng với Ngô Huy giảm nhịp thở xuống. Ở dưới mối nguy hiểm kinh người này, hắn đã làm hết mọi thứ mà hắn có thể làm! Còn lại, chỉ có thể thuận theo ý trời, mà vào lúc này đây, sóng ánh sáng quỷ dị đã lan tới.
"Ô...ô...n...g!" Sóng ánh sáng lướt tới.
Đến rồi! Trong lòng của Trần Phong giật thót một cái, hắn thấy rất rõ ràng, làn sóng ánh sáng này có thể bỏ qua địa hình, bỏ qua tàu ngầm màu tím, bỏ qua tất cả mọi thứ, trực tiếp nhào về phía hắn cùng với Ngô Huy!
Xong! Trong lòng của Trần Phong phát lạnh.
Tay...cánh tay...đang lấy một loại tốc độ bất khả tư nghị biến thành màu xám!