"Lúc ấy ta ra ngoài đi săn, chờ đến thời điểm ta trở về, hết thảy mọi chuyện đã kết thúc, ta đi khắp tất cả các ngõ ngách, tìm được một số tộc nhân còn sót lại một chút hơi tàn, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, cứu sống bọn hắn, thành lập một cái tiểu bộ lạc." Pho tượng đá có một chút thống khổ nói, những chuyện kia, quả nhiên là hồi ức thống khổ.
"Ta đã nghe anh của ta nói qua về các ngươi, các ngươi có bộ dáng hết sức tương tự cùng với Cổ tộc, nhưng lại là một mạch dã nhân của chúng ta, ta nghe nói các ngươi trong trận chiến tranh đó giết vô số Cổ tộc, thậm chí còn đối kháng cùng với Thánh Giả, các ngươi cũng đã trở thành chiến sĩ cường đại đáng tôn kính nhất của một mạch dã nhân chúng ta!" Pho tượng đá thấp giọng kể ra.
"Tần Hải đâu rồi?" Trần Phong đột nhiên hỏi, nếu nó biết bọn hắn, hẳn là cũng nhận biết Tần Hải mới đúng.
"Hắn bị Cổ tộc mang đi." Biểu lộ của pho tượng đá có một chút quái dị: "Theo lời đồn, hắn được Thánh Giả thu làm đồ đệ, lại thành thân cùng với con gái của Thánh Giả, dường như đã trở thành một phần tử của Cổ tộc. Cho dù bị hạn chế tự do, thế nhưng không gì không làm được!"
"Yêu Vương vẫn như cũ đang đại chiến cùng với Cổ tộc, nhưng về sau...chúng ta cũng mất đi tin tức về Cổ tộc."
"Lực lượng hỗn độn thái cổ cũng càng ngày càng nặng, từng cái bộ lạc dần dần bị cách ly, cái thiên hạ này, đến cùng là Cổ tộc thắng lợi hay là Yêu Vương thắng lợi, cũng không có cách nào biết được."
Hỗn độn...đây chính là loại lực lượng cách ly ở những khu vực không biết hay sao? Chính là bởi vì thứ này, vệ tinh do nhân loại nghiên cứu, mới không có cách nào thấy rõ ràng được viên tinh cầu này! Đủ loại thiết bị cảm ứng cùng với thăm dò mạnh mẽ, mới có thể bị che chắn!
Nguyên lai...đây chính là lực lượng lưu lại từ thời Hoang Cổ hay sao?
Còn Tần Hải...xem ra năm đó giá trị may mắn đã phát huy ra tác dụng, hắn ít nhất vẫn có thể sống tiếp, lăn lộn cũng không tệ, thế nhưng hiện tại hắn còn sống sót hay không, cũng không có ai biết, dù sao thì cũng đã trải qua nhiều năm như vậy...
"Các ngươi làm sao lại sống được cho đến bây giờ?" Pho tượng đá ngạc nhiên hỏi.
Nó bởi vì hoá thân thành tượng đá, đánh mất sinh mệnh, từ đó trở thành vật chất không có sinh mệnh, lúc này mới có thể bảo lưu lại ý chí, sống được lâu hơn, thế nhưng hai người này...
"Chúng ta cũng không biết." Trần Phong nửa thật nửa giả nói: "Chúng ta thật ra là nhân loại, không biết vì sao lại bước vào nơi truyền thừa, Tổ Thần đại nhân xem thấu thân phận của chúng ta, dùng một loại lực lượng huyền ảo nào đó đánh vào thân thể của chúng ta, bảo chúng ta sau khi tỉnh dậy thì trợ giúp bộ lạc dã nhân, chúng ta sau khỉ tỉnh táo, liền trở về đây."
Hắn chỉ chỉ vào mi tâm của mình, ở nơi đó, lực lượng mà Tổ Thần lưu lại dường như còn sót lại một chút khí tức.
"Quả nhiên là lực lượng của Tổ Thần đại nhân." Vẻ mặt của pho tượng đá trở nên nghiêm nghị.
Tổ Thần...đây là ban ân của ngài năm đó sao? Nó nghe nói Tổ Thần đã từng triệu hoán ba người này, bây giờ bộ lạc dã nhân coi như là đã xuống dốc tới cực hạn, rốt cuộc cũng đã có khả năng quật khởi, nếu như đi theo người này...
Nó nhìn một chút Trần Phong, tuổi trẻ, có chí tiến thủ, hơn nữa còn rất mạnh mẽ! Tương lai quật khởi của một mạch dã nhân, có lẽ sẽ thật sự ở trên người của người này?
"Trần Phong có đúng hay không?" Vẻ mặt của pho tượng đá bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, nói: "Một mạch dã nhân, từ nay liền giao cho ngươi."
Nói xong, nó liền chỉ vào hư không, có một chút hào quang ở trên đầu ngón tay toả ra, rơi xuống trên mi tâm của Trần Phong.
Ô...ô...n...g —— Hào quang lấp lánh!
Oanh! Dư ba hào quang kinh khủng tản ra bốn phía.
"Rống " Vô số dã nhân từ chung quanh vọt ra, dọa cho hai người Trần Phong giật cả mình.
Chỉ có điều khiến cho Trần Phong cảm thấy kinh ngạc chính là, đám dã nhân này vậy mà từng người quỳ trên mặt đất, trong miệng tự lẩm bẩm, lẩm bẩm cái gì mà Tổ Thần đại nhân ở trên, Tổ Thần anh minh. Thậm chí, có người còn lấy ra những bức tranh đá, từng người so sánh với dung mạo của Trần Phong, sau đó kinh động như gặp thiên nhân, từng người quỳ xuống đất khóc rống lên.
Trần Phong: "..."
Hắn có chút mờ mịt nhìn vô số dã nhân đang quỳ xuống đất, ở bên trong tầm mắt, chỉ cần là địa phương hắn có thể nhìn thấy, đều có dã nhân quỳ đầy.
"Về sau, bọn hắn chính là con dân của ngươi." Pho tượng đá bùi ngùi mãi không thôi, nói: "Có thể trước khi ra đi, nhìn thấy tương lai mới của dã nhân, ta cũng được tính là được an nghỉ."
"Ngươi muốn đi đâu?" Trần Phong đột nhiên trừng lớn con mắt.
"Đã sớm nên ra đi." Pho tượng đá thở dài nói: "Mặc dù ta đã biến thành tượng đá, thế nhưng chỉ cần ý chí tồn tại, tượng đá sẽ bị hao tổn, nhất là mỗi lần sử dụng sức mạnh... Qua nhiều năm như thế, thân thể của ta đã sớm mục nát, chỉ còn lại một hơi này, ngủ say ở dưới đất, chính là vì tương lai một mạch dã nhân của chúng ta."
"Cũng may, ta rốt cục cũng chờ được." Pho tượng đá vui mừng nói: "Tổ Thần đại nhân quả nhiên đã sớm có sắp xếp."
Chuyện này...Trần Phong há to miệng, lại không biết nói cái gì.
Bây giờ phải nói cái gì? Nói rằng Tổ Thần đại nhân của bọn họ kỳ thật năm đó là bị Thánh Giả treo lên đánh? Nói rằng Tổ Thần đại nhân của bọn họ triệu kiến ba người bọn hắn, chỉ là bởi vì ba người bọn hắn giống với Cổ tộc cho nên muốn để cho bọn hắn làm gián điệp? Hắn có thể nói cái gì?
Trần Phong chỉ có thể cười khổ, vốn là chỉ muốn lừa dối cái tên Hùng Nhị này một thoáng, không ngờ, vậy mà có thể lừa dối được cả một cái bộ lạc!
"Vì cái gì không phải là ta?" Khổng Bạch ở bên cạnh thổn thức không thôi.
Ngươi xem, đồng dạng là người xuyên việt, đồng dạng cũng được Tổ Thần triệu kiến, trên mi tâm hắn cũng có khí tức do Tổ Thần lưu lại? Tại sao cuối cùng pho tượng đá này lại uỷ thác bộ lạc cho Trần Phong? Khổng Bạch có một chút không phục.
Pho tượng đá nhìn thoáng qua Khổng Bạch, lộ ra một chút áy náy.
"Kỳ thật, đúng ra ngươi sẽ thích hợp hơn hắn một chút." Tượng đá mở miệng.
Quả nhiên, trong lòng của Khổng Bạch liền cảm thấy hạnh phúc.
"Đáng tiếc là bộ dáng hơi kém một chút." Tượng đá cảm khái một tiếng, sau đó liền biến mất ở trong hư không.
Từ đó, thần hồn câu diệt, mà Khổng Bạch vừa mới cảm thấy hạnh phúc, nụ cười trên mặt liền trở nên cứng đờ.
Bộ dáng hơi kém một chút...
Hơi kém một chút...
Kém một chút...
Chút...
Hắn lộ ra vẻ mặt phát mộng nhìn pho tượng đá đã tiêu tán, vẻ mặt đỏ lên, bỗng nhiên nổi giận, dùng một cước đạp vào không trung: "Có ý tứ gì, ngươi mau nói xong cho ta!"
"Đ* moá!"
"Con m* nhà ngươi!"
"Hùng Nhị, cút ra đây ngay cho ta!"
"Mau trở về ngay cho ta, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì!"
"Cái gì gọi là bộ dáng kém!"
"Đáng đời ngươi bị thần hồn câu diệt!"
"Coi như ngươi không chết, lão tử cũng phải nghiền ngươi thành tro a!"
"Đi ra đây!"
"Có loại người nói lão tử bộ dáng kém xong không có lá gan trở về hay sao!"
Khổng Bạch tức giận rít gào.