"Thật có lỗi." Tần Hải cười khổ: "Ta làm không được."
"Chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn Cổ tộc của chúng ta diệt vong hay sao?" Hoàng hậu xót thương.
"Làm đi." Lữ Hồn bỗng nhiên mở miệng: "Sự tình sinh con, cũng là nguy nan trước mắt của Cổ tộc, chung quy cũng cần chúng ta ra mặt."
"Sư phụ đã nói, sau trận chiến năm đó, chúng ta không nên can thiệp vào thế sự nữa." Tần Hải lấy sư phụ ra làm bia đỡ đạn.
"Ngươi vào lúc nào đã tuân thủ qua?" Lữ Hồn không có một chút khách khí nói: "Vài thập niên trước, ngươi tạo ra một cái phân thân gọi là Tần Hải ở trong nhân loại, âm thầm điều tra nhân loại, thậm chí còn tham gia cả cái gì gọi là thi đấu gen tân tú, không phải cũng là can thiệp vào thế sự?"
"Khụ khụ." Tần Hải ho khan hai tiếng.
"Ta biết ngươi là một người tận tâm." Lữ Hồn vỗ vỗ vào bả vai của Tần Hải nói: "Lúc trước vì sự tình điều tra nhân loại, đã ủy khuất cho ngươi, nhưng mà bây giờ, Cổ tộc rơi vào tình cảnh như vậy, chúng ta cũng không thể mặc kệ. Sư phụ đã bế quan, chỉ có thể dựa vào chúng ta, không thể chờ đến khi sư phụ xuất quan được, Cổ tộc không bao lâu nữa sẽ diệt tộc!"
"Tại sao huynh không đi?" Tần Hải tức giận nói ra.
"Ta cũng muốn." Lữ Hồn thở dài: "Thế nhưng mà vợ của ta... mâu thuẫn giữa ta và nàng bây giờ ngươi cũng không phải là không biết, huống chi nàng còn là con gái của sư phụ...nếu như ta làm chuyện này, đoán chừng nàng sẽ không bao giờ để ý đến ta, cho nên, chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi."
Lữ Hồn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngẩng đầu nhìn kỹ một chút đi, Cổ tộc bây giờ, đều là của ngươi! Mặc kệ là những chiến sĩ có thực lực mạnh mẽ này, hoặc là... tất cả các nàng!"
Lữ Hồn nói xong, liền dùng một bàn chân đạp Tần Hải ra bên ngoài.
Bang! Cửa nơi truyền thừa được đóng lại, Tần Hải lộ ra vẻ mặt phát mộng, trời ạ, hắn thế mà bị đá ra bên ngoài?
"Bệ hạ." Hoàng hậu liếc mắt đưa tình nhìn Tần Hải nói: "Từ giờ trở đi, ngài, chính là Vương của chúng ta."
Tần Hải: "..."
Hắn ngẩng đầu, nhìn toà cung điện to lớn ở trước mặt, nhớ tới lời của Lữ Hồn, hắn chỉ có thể lắc đầu, cái gì mà đều là của hắn, các ngươi không biết được, những thứ này chẳng qua chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của Trần Phong mà thôi?
Thật sự là bất đắc dĩ a, Tần Hải cười khổ.
Đương nhiên, nếu để cho Trần Phong thấy cảnh này, hắn có thể đoán được Trần Phong sẽ nói cái gì.
"Xem đi." Trần Phong chỉ vào toà cung điện to lớn trước mặt nói: "Đây chính là mà giang sơn ta đánh xuống cho ngươi! Bản đại gia đã tự tay chế tạo cho ngươi một cái hậu cung!"
"Thật sự là tạo nghiệt a." Tần Hải thở dài.
Từ sau khi nhận biết Trần Phong, cuộc đời của hắn thật đúng là một đợt giảm giá 90%, theo sự tình Tần gia hủy diệt, cho đến lúc tiềm lực của hắn bị phế bỏ, rồi đến tuyệt cảnh Băng Hải Tuyết Nguyên, lại đến nơi truyền thừa dã nhân, sau đó lại là Thánh Chiến trong truyền thuyết, lại từng bước một cho đến bây giờ...
Được rồi, Tần Hải hít vào một hơi thật sâu, cái gì mà Cổ tộc nguy nan, cái gì mà nguy cơ sớm tối, chỉ có hắn mới biết được, Cổ tộc coi như có tuyệt hậu, không có tương lai, cũng sẽ không chân chính biến mất, bởi vì người sư phụ kia của hắn, vẫn chưa có ra tay! Là người mạnh nhất của Cổ tộc!
Là người sáng tạo ra nơi truyền thừa, ông ta còn chưa ra tay, nói rõ Cổ tộc còn chưa tới thời điểm nguy hiểm nhất!
Nhân loại...mới thật sự là bên rơi vào nguy cơ sớm tối!
Mặc kệ vì chính hắn, hay là vì nhân loại, hay hoặc là vì hồi báo Trần Phong, hắn dường như cũng không có lựa chọn khác, nghĩ tới đây, Tần Hải bước ra một bước.
Hắn biết, đi ra một bước này, hắn, sẽ là Vương duy nhất của Cổ tộc! Hoặc là nói...nam nhân duy nhất!
Tại Cổ tộc, Tần Hải xưng vương, thậm chí còn không gặp phải quá nhiều phản kháng, những thiên tài nguyên bản ngạo khí mười phần kia, bây giờ sau khi biến thành nữ giới, dường như cũng đã biến thành ngạo kiều...
Đến tận đây, Tần Hải cũng vì Cổ tộc mang đến một chút hi vọng.
Nơi truyền thừa, hết thảy cường già siêu cấp A, cũng không bị nguyền rủa bởi cấm thuật. Mà ở nơi truyền thừa, những cường giả sau khi bước vào siêu cấp A, y nguyên vẫn bị đàn bà hoá. Điều này nói rõ, vào thời điểm nhân loại thi triển cấm thuật, bọn hắn chỉ mới có cấp A!
Theo khía cạnh này có thể nói rõ, mấy người Tần Hải sở dĩ có thể chống cự được cấm thuật, là bởi vì lúc ấy bọn hắn đã là cường giả siêu cấp A!
Chỉ có cường giả siêu cấp A mới có thể chống cự được cấm thuật! Đây là hi vọng, hi vọng của Cổ tộc!
Trẻ mới sinh Cổ tộc rất mạnh mẽ, bình thường mới sinh ra liền đạt tới cấp D, cũng có một số thiên tài khi vừa sinh ra đã đạt tới cấp C, thậm chí còn có những người càng cường đại hơn, có thể thấy được chút ít tiềm lực của Cổ tộc!
Mà hy vọng duy nhất của Cổ tộc, chính là làm sao cho những đứa bé này nhanh chóng bước vào cảnh giới Siêu cấp A!
"Nhớ kỹ, những đứa bé còn chưa bị chuyển đổi giới tính, nhất định phải cách biệt, tận lực không nên để cho nó tiếp xúc cùng với người khác, không bị cảm nhiễm nguyền rủa! Khiến cho chúng nó bước vào cảnh giới siêu cấp A càng sớm càng tốt!" Tần Hải nói.
Thế là, những đứa trẻ này được cung cấp một lượng lớn thuốc thử Siêu X để sử dụng, nhưng mà...không có tác dụng! Những đứa trẻ này dường như cũng không thể tránh được vận rủi, còn chưa kịp nói lưu loát, giới tính đã bị chuyển biến, khiến cho cha mẹ của những đứa trẻ này đau lòng nhức óc, hoảng sợ vì sự nguyền rủa của nhân loại!
Đến tận đây, Cổ tộc mới được tính là tuyệt chủng chân chính, không thể bỏ qua công lao của Tần Hải.
Đương nhiên, bởi vì ý kiến của Tần Hải trên bản chất là tốt, hơn nữa phương pháp cũng là đúng, cho nên Cổ tộc không có ai trách hắn, ngược lại còn cảm động đến rơi nước mắt, mà vào giờ khắc này, bởi vì nhân tố đồng bệnh tương liên, hoặc là lo lắng đối với tương lai của Cổ tộc, đám người phản loạn kia có một chút sững sờ, bắt đầu dừng hành động của mình lại.
Thế là, Tần Hải bắt đầu thực hiện chính sách "Muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong ", dẫn đầu đại quân Cổ tộc, khai chiến với đám người phản loạn, khiến cho đám gia hỏa này một lần nữa nổi lên tâm tư phản nghịch.
Ngươi xem, không phản loạn, chỉ có chết!
Đại chiến bùng nổ, Cổ tộc một lần nữa tiến vào sự hỗn loạn toàn diện.
"Nhớ kỹ."
"Chiến tranh bây giờ, là vì hòa bình sau này."
"Ta chán ghét chiến tranh."
"Ta hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này."
"Giấc mộng của ta, là trở lại nơi truyền thừa kia, tu luyện thật tốt cùng với các sư huynh sư đệ."
Tần Hải nói ra từng câu danh ngôn.
Hiển nhiên, trong khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Trần Phong, hắn cũng đã học được rất nhiều thứ, về phần trong này có nhân tố Trần Phong chỉ bảo hay không, cũng chỉ có trời mới biết.
Tóm lại, Tần Hải xưng vương, vì nhân loại tranh thủ thêm được một khoảng thời gian! Thế nhưng...
"Ngươi có thể tranh thủ được bao lâu?" Trần Phong hỏi.
"Ta không biết." Tần Hải thở dài: "Thế nhưng, ta có thể khẳng định, Cổ tộc đã không có nam giới, một khi bình định hoàn tất, khi ánh mắt của các nàng đặt vào trên người của nhân loại, nam giới của nhân loại, chỉ sợ..."