Nàng đến cùng là ai? Từ Phi đột nhiên cảm giác được, chính mình không chết quả thực là một kỳ tích.
"Xem ra ngươi thật phải tu luyện bế khẩu thiền." Chu Linh bỗng nhiên mở miệng nói.
Từ Phi trầm mặc.
"Xin hỏi ngài có muốn yêu cầu truy xét hay không?" Robot vẫn như cũ thành thực hỏi.
Truy cọng lông? ! Từ Phi khoát khoát tay, mang theo đội ngũ rời đi, bọn hắn hôm nay cũng có nhiệm vụ phải làm, bất quá sau khi hắn trầm tư một lát, vẫn gửi cho Trần Phong một tin nhắn.
Mà lúc này đây, Trần Phong cùng với Vương Dao vừa mới rời đi không bao lâu.
"Ong —— " Chiếc vòng đeo bỗng nhiên chấn động, Trần Phong nhìn một chút, nhất thời cảm thấy không biết nói gì, lại có thể là tin nhắn của Từ Phi: "Thay ta xin lỗi cô nương Vương Dao, một tháng này, ta sẽ tu luyện bế khẩu thiền."
Trần Phong đưa màn sáng qua cho Vương Dao xem.
"Bằng hữu của ngươi rất thông minh, tuy nhiên cái miệng lại hơi thối một chút." Vương Dao từ tốn nói.
"Ồ?" Trần Phong cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
"Cường giả có tôn nghiêm của cường giả, không phải người nào cũng dễ nói chuyện như ta cả." Thần sắc của Vương Dao rất đạm mạc.
"Đúng thế." Trần Phong bình tĩnh đáp.
Mặc dù hắn biết lời nói của Vương Dao hết sức có đạo lý, thế nhưng không biết vì sao, nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng chừng 12, 13 tuổi đàng hoàng chững chạc nói những lời này, hắn lại có một cảm giác rất kỳ quái, cho dù hắn biết thực lực của Vương Dao vô cùng khủng bố!
"Ta nhất định điên rồi." Trần Phong âm thầm thở dài, xem ra hắn đối với sự thiết lập của cái thế giới này vẫn có chút không thể tiếp thu a.
Mà đúng lúc này.
"Trần Phong!" Một thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền đến, Vương Việt nhìn chằm chằm vào Trần Phong, cái tên Trần Phong này, thế mà từ đầu tới đuôi không hề liếc nhìn hắn một cái nào, căn bản là coi như hắn không tồn tại! Thật là quá phận!
"Đã sắp đến chưa?" Trần Phong nhìn về nơi xa.
"Đến rồi." Vương Dao dẫn hai người bọn hắn vào sâu trong rừng, ở nơi đó, nghe nói có một dòng suối thần kỳ.
"Trần Phong!" Vương Việt nộ hống: "Ngươi lại dám không để ý tới ta!"
Trần Phong đạm mạc liếc hắn một cái, nói: "Lần này ta tới là để giúp tỷ tỷ của ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn đứng bên cạnh đừng có quấy rối ta, ta không muốn nhiều lời với ngươi. Trước khi thi đại học ngươi phái người ám toán ta, ta còn chưa tìm ngươi để tính sổ, nếu như không có tỷ tỷ của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống đến bây giờ hay sao?"
"Ngươi im miệng cho ta!" Tâm thần của Vương Việt cuồng loạn, sắc mặt đại biến.
"Ám toán sao..." Vương Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Không có gì." Vương Việt nuốt một ngụm nước bọt, đáng chết, hắn không có việc gì tự nhiên đi trêu chọc Trần Phong làm gì.
"Cô không biết sao?" Trần Phong cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng lại lắc đầu, nói: "Không quan trọng, đều là sự tình quá khứ, hôm nay ta là tới là để giúp ngươi, không nói tới những thứ này."
Vương Dao dùng ánh mắt quét qua trên người của Trần Phong cùng với Vương Việt một hồi, cuối cùng mới nói: "Đi thôi."
Ở phía sâu trong rừng Thanh Sơn, Trần Phong đã nhìn thấy dòng suối thần kỳ kia.
"Đây là suối Thanh Sơn."
"Nước ở bên trong có linh tính, cũng là một loại tài liệu rất tốt để chế tác gen, bất quá mục tiêu lần này của chúng ta cũng không phải là cái này, mà là điểm cuối của suối Thanh Sơn!" Vương Việt vì muốn đền bù sai lầm vừa rồi, thấp giọng nói ra.
"Ừ." Trần Phong từ chối cho ý kiến.
Vương Việt nhìn biểu lộ của Trần Phong bỗng dâng lên sự giận dữ vô cớ.
Ba người thuận theo dòng suối Thanh Sơn một đường đi tới, thâm nhập càng vào sâu, ở chung quanh càng bị sương mù bao phủ, gần như không thể nhìn thấy cái gì, có một cỗ lực lượng vô hình cản trước mặt của bọn hắn.
"Cái này là cái gì?" Trần Phong kinh ngạc hỏi, hắn vươn tay, hơi hơi đụng vào một cái.
"Ong —— " Cỗ sương mù chấn động, Trần Phong bị một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy ngược ra.
Cấm chế? Trần Phong rung động, nhìn thấy cỗ sương mù vô hình ngưng kết trong không trung, hắn biết rõ là đạo cấm chế này rất lợi hại, tinh huyết càng cường đại, cấm chế được hình thành cũng càng phức tạp!
Thế nhưng ——đây là cấm chế được tạo thành từ sương mù cơ mà? Tinh huyết đâu?
"Đây là cấm chế thiên nhiên." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Vương Dao truyền đến: "Cái này vốn là một giọt tinh huyết của Vụ Vân Thú, trải qua vô số năm tháng diễn hóa, tinh huyết tiêu tán, năng lực ẩn chứa bên trong tinh huyết của nó kết hợp xảo diệu với sương mù chung quanh, hình thành một loại cấm chế thiên nhiên đặc thù như thế này, so với cấm chế bình thường càng thêm cường đại."
"Thì ra là thế." Trần Phong giống như có điều suy nghĩ, hắn vươn tay, một lần nữa cảm ứng cấm chế, Trần Phong tiến vào trong trạng thái Số chiều, nhưng mà, ra ngoài ý định chính là, loại cấm chế này cũng không có quá mức phức tạp.
"Cạch!" Hắn nhanh chóng tìm kiếm gen đối ứng, giải trừ cấm chế, thậm chí cũng không có sử dụng tới giá trị may mắn.
Xoạt! Sương mù im ắng chung quanh tán đi, hiển hiện ra một cái thông đạo.
"Tựa hồ như cũng không có cái gì lạ thường." Trần Phong hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng mà, ba người sau khi bước qua cái cấm chế này, sương mù ở phía sau thế mà lặng yên không một tiếng động một lần nữa khép kín lại, đạo cấm chế sương mù kia, lại phát huy ra tác dụng ngăn cản!
Thế mà lại có thể tự động khép kín? Đây là cấm chế vô hạn hay sao?
Tròng mắt của Trần Phong hơi híp lại, nguyên lai đây mới là chỗ cường đại của cấm chế thiên nhiên!
"Đồ vật mà ta muốn, ở bên trong chỗ sâu nhất." Vương Dao đi ở phía trước mở đường.
"Ừm." Hai người Trần Phong đi sát theo phía sau nàng, bước vào chỗ sâu trong sương mù.
Mà lúc này, ở doanh địa rừng Thanh Sơn, có một đội ngũ được trang bị hoàn mỹ xuất hiện, là một nhóm bốn người, bên trong có ba người ăn mặc y phục rõ ràng không tầm thường, được chế tạo thành từ chất liệu có giá trị không nhỏ. Duy chỉ có một thiếu niên đứng ở chính giữa, nhìn qua có vẻ vô cùng non nớt.
"Ngô Phàm, là ở chỗ này hay sao?" Đội trưởng Thường Hổ mở miệng hỏi.
"Ừm." Ngô Phàm hưng phấn, nói: "Biến dị thú mà ta cần dung hợp gen, ở chỗ sâu nhất trong sường mù của rừng Thanh Sơn. Ta hiện tại đã có 25 điểm nhanh nhẹn, chỉ cần 75 điểm nữa liền có thể đạt tới trạng thái cực hạn!"
"Yên tâm." Thường Hổ gật gật đầu, nói: "Nếu chúng ta đã nhận uỷ thác của ngươi, thì nhất định có thể khiến cho ngươi đạt tới trạng thái cực hạn, 1 điểm thuộc tính 1 vạn nguyên, 75 điểm tổng cộng là 75 vạn nguyên, các thuộc tính còn lại xem như là quà tặng, không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì." Ngô Phàm cảm thấy kích động không thôi, rốt cục cũng có thể tăng điểm thuộc tính lên!
Nhà hắn mặc dù có tiền, nhưng đáng tiếc là những người ở trong nhà kia cũng không quá coi trọng hắn, căn bản không an bài chuyên gia bồi luyện cho hắn, không phải vậy mà nói, hắn làm sao lại kém hơn Vương Việt được?
Cũng may, tiền tiêu vặt để dành trong hai năm rốt cục đã tạo thành tác dụng! Hắn bây giờ đã tốt nghiệp trung học, tố chất cơ sở rất vững chắc, căn bản là không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề, thuộc tính tinh thần của tên Vương Việt kia đã vọt tới 80 điểm, hắn làm sao có thể lạc hậu?