"Phốc!" Đỗ Mã phun ra một ngụm máu tươi, kém chút nữa té ngã trên mặt đất.
"Ngươi dám!" Nó gào thét một tiếng, cắn răng đứng lên.
Nhưng mà...chỉ chật vật đi được vài bước, cuối cùng vẫn vô lực ngã xuống, hết thảy lực lượng màu hồng trên người của nó vào thời khắc này dần dần rút đi, biến thành màu trắng.
Sau cùng, lại biến trở về bộ dáng của một ông lão bình thường.
"Sư phụ." Tần Hải vội vàng đi qua.
"Lực lượng đã hao hết, rơi vào trạng thái hôn mê..." Tần Hải nhìn thoáng qua rồi nói.
Cũng chỉ có hao hết tất cả lực lượng, mới có thể có thể thoát khỏi sự khống chế của lực lượng màu hồng, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho dù là Đỗ Mã cũng sẽ như thế.
Oanh! Lực lượng màu hồng ở phía xa xa vẫn như cũ dâng trào.
Tiểu Ảnh đã sớm lặng yên không một tiếng động trở lại bên người Trần Phong.
Đỗ Mã đã thất bại, đã tìm được căn nguyên lực lượng màu hồng.
Như vậy...có lẽ đã đến thời khắc vạch trần chân tướng! Chân thân của kẻ khống chế Đỗ Mã, diện mục của căn nguyên lực lượng màu hồng, cũng rốt cục nên xuất hiện rồi chứ?
Ô...ô...n...g —— Ở bên trong sương mù màu hồng, một vòng tròn ánh sáng đang nở rộ.
Căn nguyên lực lượng màu hồng, đã hiện thân.
---
Trong tinh không vũ trụ.
Ô...ô...n...g —— Một làn sóng chấn động lóe lên.
Oanh! Một chiếc chiến hạm ầm ầm vỡ nát, kèm theo sóng chấn động mãnh liệt, hóa thành vô số hạt biến mất! Mà vào giờ khắc này, ở bên ngoài vũ trụ, vờn quanh ở phía trên tinh cầu, có lít nha lít nhít chiếc chiến hạm, không hiểu vì sao lại biến mất toàn bộ! Bên trong tinh không, chỉ còn lại một chiếc chiến hạm, không, hoặc nói là...một toà vương tọa vĩnh hằng!
Ở phía trên Vương tọa dường như có một bóng người, đang dùng ánh mắt thờ ơ nhìn viên tinh cầu mà nhân loại đang sinh sống.
Xoạt! Người này nhẹ nhàng vung tay lên, từng đạo ảo ảnh tuôn ra, ở phía trên vương tọa, chiếu rọi ra ngàn vạn đạo tia sáng kỳ diệu mà thần bí, ở trong phiến tinh không này, ngưng tụ thành hình dạng của từng chiếc từng chiếc chiến hạm, giống như trước khi chúng bị phá hủy.
Trong phiến tinh không này, dường như chưa bao giờ phát sinh qua bất cứ chuyện gì, vẫn như cũ phồn hoa như vậy.
Màn đêm, trở nên sâu hơn.
...
Ở một cái thế giới xa xôi nào đó, có một số người dường như đang bận rộn làm cái gì đó, trên trán của những người này mọc ra một đôi sừng nhọn.
Hiển nhiên, nơi này là thế giới Song Giác, là một thế giới mà Trần Phong rất quen thuộc.
"Đã truy tung được chưa?" Một giọng nói già nua vang lên.
"Không có cách nào truy tung, Trần Phong sau khi rời khỏi cái thế giới này, đã triệt để mất đi bóng dáng." Người kia hổ thẹn nói.
"Phế vật!" Một tiếng mắng mỏ giận dữ vang lên: "Các ngươi cố ý thả hai người Trần Phong đi, không phải là vì để tìm kiếm thế giới mà bọn hắn sinh sống hay sao? Các ngươi thế mà lại truy tung thất bại! Nuôi các ngươi để làm cái gì!"
Bên trong tiếng mắng mỏ này, lại để lộ ra tin tức càng thêm kinh người.
Trần Phong...lại là do bọn hắn cố ý thả đi! Cũng đúng, ở cái thế giới Song Giác huyền bí mà lại mạnh mẽ này, Trần Phong cuối cùng cũng chỉ là một nhân vật gà yếu, nếu không phải bọn hắn cố ý thả đi, hai người Trần Phong căn bản không có khả năng rời khỏi!
"Thủ đoạn mà Trần Phong dùng không phải là thủ đoạn bình thường." Người kia nằm rạp trên mặt đất, run rẩy nói: "Chúng ta đã lần theo dấu vết Trần Phong rời đi, phát hiện ra ở đó lại là một cái địa phương đang ở trong trạng thái hỗn độn cùng với không ăn khớp."
"Căn bản là không có bất luận một cái lối đi nào!"
"Người mà chúng ta phái đi, cơ hồ toàn bộ đều chết ở bên trong."
Xoạt! Lão nhân trầm mặc, rất lâu sau, lão mới phát ra giọng nói chấn động mang theo sát ý: "Cho nên, ngươi đang nói cho ta là, Trần Phong đã tiến vào một cái thế giới hẳn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản là không hề trở về?"
"Ta..." Người kia căn bản không biết trả lời như thế nào, bọn hắn vốn cho là Trần Phong sẽ trở về, chính là thế giới nguyên bản của hắn, dù sao Trần Phong cũng là người duy nhất nắm giữ năng lực xuyên qua trong vô số năm mà bọn hắn gặp được!
Cho nên bọn hắn mới cố ý lưu lại cho Trần Phong một cơ hội đào tẩu, thế nhưng...bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện một kết quả như thế!
Trần Phong đã chạy trốn, nhưng lại không phải trở về cái thế giới mà bọn hắn tưởng tượng, mà là đâm đầu vào một cái thế giới đang ở trong trạng thái hỗn độn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sau đó...liền không có sau đó.
Trần Phong biến mất, sống hay chết bọn hắn cũng không biết, manh mối cũng bị chặt đứt, bọn hắn cũng không còn cách nào để truy tung. Chẳng lẽ lại là một cái kỹ thuật đặc thù nào đó?
Ông lão trầm ngâm một lát, sau cùng nói ra: "Chuyện này coi như đã trôi qua, quên đi, hiện tại, các ngươi hãy toàn lực nghiên cứu dấu vết mà Trần Phong lưu lại, sau đó cho ta một cái đáp án, tốn bao lâu thì có thể bước vào được cái thế giới kia."
"..."
"Không có khả năng." Người kia quỳ trên mặt đất nói.
"Cái gì?" Giọng nói của ông lão bỗng nhiên trở nên bén nhọn.
"Trần Phong cùng với Khổng Bạch rời đi, đã đoạn tuyệt hết thảy tin tức."
"Chúng ta...vĩnh viễn cũng không có khả năng đi đến thế giới của Trần Phong, vĩnh viễn cũng không có khả năng..."
Người quỳ trên mặt đất nói ra.
Oanh! Khí tức phẫn nộ của ông lão bao phủ toàn bộ thế giới, vô số người run rẩy, quỳ gối trước mặt ông lão, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng mà không có ai có biện pháp gì!
Vào một số thời khắc, không có, thì chính là không có.
"A a a!" Ông lão phẫn nộ nói: "Như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt ở đây hay sao? !"
"Chúng ta...thật sự không có hi vọng hay sao?" Giọng nói bi ai trầm thấp vang lên.
Không có người nào trả lời ông ta, thế giới Song Giác, cái thế giới đặc thù này, vẫn y nguyên vận chuyển theo cơ chế của nó.
...
Tại nơi hạch tâm, hai người Trần Phong đã giải quyết xong Đỗ Mã, vào thời điểm Tiểu Ảnh đánh tan lực lượng màu hồng, bọn hắn rốt cục đã thấy được cái gọi là chủ sự sau màn, cái gọi là địch nhân chân chính!
Thế nhưng...bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người chủ sự sau màn này, thế mà lại là...
"Tại sao lại là cô? !" Sắc mặt của Tần Hải đại biến.
Xoạt! Một vệt năng lượng cường đại tỏa ra, ở bên trong hư không, có vô cùng vô tận hình ảnh bắt đầu hội tụ.
Xoạt! Ánh sáng lưu chuyển, dường như trở về thời điểm ban đầu nhất của nơi hạch tâm, lúc đó, tất cả mọi người ở nơi này còn rất bình thường, lúc đó, Đỗ Mã dường như mới vừa vặn xuất quan.
Trong tấm hình, biểu lộ của Đỗ Mã dường như cũng rất là không bình tĩnh, dường như là vừa biết được sự tình phát sinh gần nhất, thế là, ông ta cầm lấy những thứ gì đó, một lần nữa lựa chọn bế quan.
"Là những vật kia..." Con rùa đen nhỏ khiếp sợ.
Chỉ có nó mới biết những vật này đến cùng là cái gì? ! Bởi vì cái lão rùa đen đáng chết kia, mỗi lần đều là dùng cái này để trợ giúp nó sống lại!
Đây là...khôi phục thời gian trở lại như cũ!
Oanh! Đỗ Mã cưỡng ép phá hủy dòng thời gian, ông ta ở bên trong hàng ngàn thế giới thời gian, khôi phục lại thời gian, sau cùng cứu ra được một cô gái đã bị Vương Dao xử lý, sư tỷ của Tần Hải, nhân vật trong truyền thuyết có thể khống chế hết thảy sinh vật ở trong trạng thái hỗn độn!