"Trần Phong! ! !" Kèm theo một tiếng hét chói tai thê lương của Hồi Mộng Linh.
Toàn bộ thời đại Thái Cổ, cũng vào thời khắc này trở nên hư ảo, bắt đầu sụp đổ.
Oanh! Bầu trời, đại địa, toàn bộ tiêu tán.
Vào thời điểm Hồi Mộng Linh còn chưa hoàn toàn thay đổi lịch sử, hiện thực cuối cùng vẫn là trọng yếu nhất, cho nên khi hiện thực bắt đầu biến hóa, những gì mà Hồi Mộng Linh đã cải biến, liền bắt đầu sụp đổ.
"Không!"
"Vương triều của ta..."
Kèm theo tiếng kêu thảm của Hồi Mộng Linh, thế giới triệt để sụp đổ.
Oanh! Ánh sáng lưu chuyển, đám người Trần Phong triệt để trở về hiện thực.
---
Tại thành phố huyền bí, vào thời điểm khí tức của Hồi Mộng Linh một lần nữa trở về, cái thế giới này, đã sớm không phải là thế giới trước đó mà nó có khả năng điều khiển, khí tức kinh khủng dồn dập quật khởi.
"Kẻ điên!"
"Ngươi là một kẻ điên!"
Giọng nói tức giận của Hồi Mộng Linh rít gào.
"Ha ha." Trần Phong chỉ cười lạnh hai tiếng.
"Ngươi sẽ huỷ diệt cái thế giới này." Giọng nói bén nhọn của Hồi Mộng Linh phát ra.
"Cắt." Trần Phong trợn mắt trừng một cái: "Ngược lại thế giới cũng sẽ bị ngươi huỷ đi, có khác nhau cái cọng lông gì?"
"Không, ngươi không hiểu." Trong giọng nói của Hồi Mộng Linh mang theo một tia hoảng sợ: "Ta coi như thay đổi quá khứ, coi như thành lập vương triều Hồi Mộng Linh, cũng chỉ dám ở thời kì cuối của thời đại Thái Cổ, sau khi những tên kia bị phong ấn, mà ngươi..."
"Ngươi đã khiến cho chúng nó thức tỉnh!" Trong giọng nói của Hồi Mộng Linh tràn ngập sự kiêng kị.
"Ha ha." Trần Phong cười cười.
Thức lại...là những tồn tại không thể tưởng tượng nổi ở thời đại Thái Cổ hay sao? Không quan trọng a.
Có lẽ đối với Hồi Mộng Linh mà nói, tận lực tránh đi cái thời đại kia, tránh phát sinh những sự tình không thể đoán được, nhưng mà đối với thời đại gen, đối với Trần Phong mà nói, nếu như không làm cho cái thời đại này thức tỉnh, thời đại gen sẽ không còn nữa! Hắn nên làm như thế nào, thì vào lúc vừa mới bắt đầu, đã không còn sự lựa chọn!
Điểm này, Hồi Mộng Linh hiển nhiên cũng biết.
"Nếu sớm biết như thế, ta nhất định sẽ không kích thích ngươi..." Hồi Mộng Linh tự lẩm bẩm: "Cái cây bút đáng chết kia vì sao lại ở trong tay của ngươi... thứ này vốn nên bị huỷ diệt ở thời đại Thái Cổ..."
Oanh! Khí tức đáng sợ phun trào, ở các nơi trong thiên địa, có từng cỗ khí tức mạnh mẽ bốc lên.
Đỗ Mã lăng không bay tới, quanh người của ông ta tản ra một cỗ lực lượng cường đại mà đáng sợ, đây mới thực sự là lực lượng thuộc về Đỗ Mã, lực lượng Thánh Giáp tộc chân chính bị phong ấn!
"Thánh Giáp tộc...ngươi chính là con rùa vàng đã chạy trốn kia..." Hồi Mộng Linh trước tiên liền khóa chặt Đỗ Mã nói: "Ngươi vậy mà có thể sống cho đến nay, tuổi thọ của Thánh Giáp tộc, so với trong tưởng tượng còn kinh khủng hơn, quả nhiên là chủng tộc phải tiêu diệt đầu tiên."
"Ha ha." Đỗ Mã chỉ bình tĩnh cười cười, lực lượng của ông ta nếu như đã khôi phục, tự nhiên sẽ không cần phải sợ hãi.
Xoạt! Ông ta nhẹ nhàng nâng tay, cỗ lực lượng cường đại cực kỳ sinh động kia, khiến cho người ta phải sợ hãi.
"Cộng minh..." Trong mắt của Hồi Mộng Linh loé lên hàn quang: "Ngươi thế mà cũng đạt đến loại trình độ này ! Bất quá, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có được lực lượng cộng minh? Ha ha ha."
Oanh! Chuông lục lạc bỗng nhiên chấn động, Hồi Mộng Linh Cái đang phiêu diêu trong hư không bắt đầu lay động, thanh âm dễ nghe không ngừng truyền ra, có một cỗ lực lượng cực kỳ tương tự cùng Đỗ Mã, ở trong hư không toả ra.
Cộng minh...đây đồng dạng cũng là lực lượng cộng minh.
"Cái phong ấn đáng chết kia, không chỉ phong ấn các ngươi, còn có ta!"
"Ta mặc dù không muốn sử dụng loại lực lượng này, thế nhưng trước mắt nếu như thời đại Thái Cổ đã buông xuống, vậy liền nhìn một chút, đến cùng ai có thể là người sống đến cuối cùng đi!"
Giọng nói bén nhọn của Hồi Mộng Linh rít gào.
"Đương đương!" Tiếng chuông vang lên, từng tầng gợn sóng tản ra chung quanh.
Cứ thế mà bức lui đám người Trần Phong, hình thể của cái chuông lục lạc trở nên hư ảo.
"Cứ như vậy muốn đi hay sao?" Đỗ Mã lăng không đưa tay, cưỡng ép chặn cái chuông lục lạc lại.
"Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?" Hồi Mộng Linh phun trào sát ý.
"Dĩ nhiên biết." Đỗ Mã lạnh lùng nói ra: "Ngươi tùy ý cải biến lịch sử, nên giết! Vô luận là thời đại Thái Cổ có buông xuống hay không, ngươi cũng không nên tồn tại ở cái thế giới này!"
"Huống chi... lực lượng cộng minh của ngươi, thế nhưng chính là thời cơ cho những tồn tại kia thức tỉnh!"
"Cho nên...ngươi phải chết!" Đỗ Mã tản ra sát ý nồng đậm.
Oanh! Không đợi Hồi Mộng Linh nói chuyện, ông ta đã ra tay.
"Ta biết ngươi rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ, lực lượng cộng minh vừa mới thức tỉnh, còn chưa khôi phục! Ngươi đã bị thương nặn trong trận chiến đấu lúc trước, lực lượng mười không còn một, ngươi lấy cái gì mà đấu cùng với ta?" Đỗ Mã cười lạnh.
Xoạt! Ánh sáng lưu động.
Làm cho mấy người Trần Phong bất ngờ chính là, Hồi Mộng Linh mới vừa rồi còn nói chuyện hung ác, vậy mà muốn chạy trốn! Nó quả nhiên đã không được!
"Ngăn nó lại!" Đỗ Mã nói ra.
"Hiểu rõ." Mấy người Trần Phong liếc nhìn nhau, đem đường lui của Hồi Mộng Linh chặn lại, ở dưới sự truy sát của Đỗ Mã, bọn hắn cứ thế mà đem Hồi Mộng Linh bức bách vào trong tuyệt cảnh!
"Các ngươi..." Bên trong giọng nói phẫn hận của Hồi Mộng Linh mang theo sự suy yếu.
Vị này vào ngày hôm qua còn gần như là tồn tại vô địch, đã đến bờ vực tiêu vong.
"Ta là Hồi Mộng Linh."
"Ta là nhân vật vĩ đại nhất ở thời đại Thái Cổ!"
"Ta tuyệt đối không muốn chết đi không có tiếng tăm gì, muốn giết ta, các ngươi cũng phải trả một cái giá đắt! Còn có một số tên gia hoả đã cố gắng phản kháng ta, cũng phải chôn cùng với ta!"
Hồi Mộng Linh điên cuồng nói ra.
Ô...ô...n...g ——Một cỗ khí tức làm cho người ta phải sợ hãi tuôn ra.
"Cẩn thận!" Đỗ Mã trong nháy mắt liền sử dụng lực lượng lôi kéo mọi người rời khỏi thành phố huyền bí.
Mà ngay vào thời điểm bọn hắn vừa mới rời đi, có một tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ mọi thứ trong thành phố huyền bí, trong nháy mắt hóa thành hư không ở bên trong một cỗ hào quang chói mắt!
Oanh! Toàn bộ thành phố huyền bí ầm ầm nổ tung.
Trong mắt của mọi người, toàn bộ thành phố huyền bí trở nên trắng rực, bị gợn sóng đáng sợ bao phủ, khiến cho tai của bọn hắn ong ong, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
Thành phố huyền bí, đã xong rồi!
Chỉ có điều là, vào lúc bọn hẳn tưởng là mọi chuyện đã kết thúc, bên trong thành phố huyền bí, hào quang đủ loại màu sắc bỗng nhiên phá vỡ hư không, đâm xuyên ra bên ngoài.
"Cái đó là..." Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng.
Những màu sắc...những cỗ khí tức này... rõ ràng là những mảnh vỡ di vật Thái Cổ trước đó! Chúng nó vậy mà trốn ra được!
"Lực lượng cộng minh, cũng đã khiến cho bọn chúng thức tỉnh lại một ít năng lượng." Đỗ Mã giống như có điều suy nghĩ.
Hưu! Vô số lực lượng phun trào.
Ở trong mắt của mấy người Trần Phong, vào cái thời khắc này thành phố huyền bí bùng nổ cực kỳ giống như một trận pháo hoa mỹ lệ, chỉ có điều là, ở bên trong sự xinh đẹp này, lại mang theo độc dược trí mạng.