Siêu Cấp Gen ( Dịch Full )

Chương 877 - Thần Bút

Thần bút Thần bút

"Đúng." Đỗ Mã thở dài: "Vị đại nhân kia, nhận định là cái thế giới này quá nhỏ quá yếu, cho nên dự định đem cái thế giới này, cùng với hết thảy các thế giới khác dung hợp vào cùng một chỗ, cho nổ tung một lần, hình thành nên một cái thế giới hoàn chỉnh hoàn mỹ cùng với mạnh mẽ có thể bao dung cho hết thảy sinh vật tồn tại."

? ? ? Tất cả mọi người nghe đến đó đều trầm mặc, chỉnh hợp hết thảy thế giới?

"Lúc đó sinh vật trên cái thế giới này đều phải chết?" Trần Phong trợn mắt trừng một cái.

"Đúng thế, dù sao thì vì đại thế giới hài hòa, hi sinh một chút tồn tại nhỏ bé, có thể bỏ qua không tính." Đỗ Mã thản nhiên nói: "Đây chính là tín niệm của vị đại nhân này, mà một chút tín niệm này, lại được hắn ta trung thực chấp hành, chưa bao giờ thay đổi. Nếu như dùng ngôn ngữ xã hội bây giờ để hình dung hắn, ừm... hẳn là cực kỳ tương tự với vị Thần Huỷ Diệt trong văn học."

Trần Phong: "..."

Những thần linh, những đại nhân này, thực sự là...

"À đúng, còn có một số." Đỗ Mã cẩn thận suy nghĩ một chút: "Có một vị nữ thần mạnh mẽ, cho rằng giống đực đều là sinh vật bẩn thỉu, cho nên phải hủy diệt hoặc là đem bọn hắn biến thành giống cái."

Xoạt! Đám người đồng loạt nhìn về phía Trần Phong.

? ? ? Trần Phong trợn trắng mắt nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"

"Ha ha." Đám người cười gượng hai tiếng, thứ nữ tính hoá này, Trần Phong thật sự là đã làm quá thuận tay, có lẽ trong tương lai hắn sẽ có cơ hội trở thành một tướng tài ở dưới trướng của vị nữ thần kia. Đương nhiên, trước tiên hắn cũng phải tự thiến mình trước.

"Có một vị đại nhân mạnh mẽ, cho rằng tình yêu cùng giới là tội ác... mà một vị tồn tại cường đại khác, lại cho rằng tình yêu khác phái là bẩn thỉu."

"Hai vị đại nhân này cùng với tín đồ của bọn hắn, chưa bao giờ dừng chiến đấu."

Đám người: "..."

Bọn gia hỏa này thật sự là thần hay sao?

"Những vị thần linh này đều cực kỳ cường đại." Đỗ Mã thở dài: "Bọn hắn có được lực lượng nguyên thủy nhất, bản nguyên nhất, lực lượng mà chúng ta sử dụng bây giờ, đều là theo bên trên lực lượng bản nguyên tối viễn cổ tách rời mà ra."

"Cộng minh...chính là cảm thụ lực lượng tối viễn cỗ của những tồn tại này, tăng cường cho chính mình!"

"Có một vấn đề." Tần Hải hơi nghi hoặc một chút: "Nếu như bọn hắn cường đại như vậy, làm sao lại biến mất?"

Ở trong dòng chảy lịch sử, sau thời đại Thái Cổ, những thần linh này liền biến mất không còn một ai, cũng dần dần trở thành truyền thuyết.

"Bị phong ấn." Trong mắt của Đỗ Mã lộ ra vẻ kính nể: "Chính như những gì ta nói lúc đầu, thần linh có tốt có xấu, ít nhất, đối với chúng ta mà nói, là có tốt có xấu."

"Có Thần linh muốn hủy diệt sinh linh, thì cũng có thần linh muốn bảo vệ sinh linh."

"Những vị Thần linh này, dường như luôn có đối lập."

"Thế là... thần chiến Thái Cổ bạo phát."

"Trận chiến kia, đến cuối cùng, hết thảy Thần linh đều ở vào tình trạng kiệt sức, thế là, vô số thần linh đại biểu cho sinh linh, đã hợp lại phong ấn tất cả lực lượng!"

"Bao quát cả chính bọn hắn."

"Những thần linh bị phong ấn lực lượng lúc ấy cũng không chết đi, nhưng bởi vì lực lượng biến mất cho nên dần dần già đi."

"Sau cùng, tiêu tán ở trong đất trời."

"Vô số năm qua, chưa bao giờ có bất kỳ một sự thay đổi nào."

"Mà bây giờ...theo phong ấn cộng minh được giải trừ, lực lượng cộng minh dần dần được sử dụng, những ý thức tiêu tán ở trong đất trời kia sau cùng sẽ dần dần ngưng tụ, một lần nữa trở về!"

"Thời đại Thái Cổ, sẽ triệt để buông xuống!"

"Những thần linh kia, cũng sẽ trở về một lần nữa!"

Đỗ Mã chậm rãi nói xong.

Trong giọng nói của ông ta tràn ngập sự kính ý, mặc dù câu chuyện xưa cổ lão này có một chút thánh mẫu, có một chút đại ái, thế nhưng mà chính là bởi vì một chút đại ái này, những sinh vật này như bọn hắn mới có thể sống cho đến bây giờ!

Những thần linh vì bọn hắn mà phấn đấu, đáng giá để cho bọn hắn phải tôn kính.

Thì ra là thế, đám người hiểu ra, nguyên lai đây chính là nguyên nhân không để cho lực lượng cộng minh xuất hiện hay sao? Cộng minh...chính là cơ hội để cho thần linh thức tỉnh!

Đám người rung động, mà Trần Phong trong lúc mọi người đang rung động, thì lại lặng yên không một tiếng động lấy cây bút kia ra, trời ạ, cái cây bút này vậy mà có thể trâu bò đến loại tình trạng này? !

Nhiều như phong ấn là do nhiều thần linh như vậy hợp lại làm ra, cứ như vậy bị cây bút này phá vỡ? ! Hắn nhìn vào cây bút ở trên tay, cảm giác được sự trâu bò của con hàng này.

"Ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi." Đỗ Mã nhìn về phía cây bút trong tay của Trần Phong, lắc đầu nói ra: "Coi như ngươi bây giờ không mở ra, ngày mà phong ấn được giải trừ, cũng sẽ không còn xa."

"Khoảng cách của thời đại Thái Cổ với hiện tại quá xa xưa."

"Xa xưa đến mức toàn bộ sinh linh đã quên đi sự tồn tại của thần linh, tự nhiên cũng xa xưa đến mức lực lượng phong ấn lúc trước, cũng dần dần sắp biến mất..."

"Mà ngươi, chỉ là vừa lúc phá vỡ cái tiết điểm này mà thôi." Đỗ Mã lạnh nhạt nói ra.

Nguyên lai là như thế, Trần Phong nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù có được một cây thần bút rất trâu bò không nơi nào không đâm được, thế nhưng Trần Phong cũng không muốn đem cái nồi làm cho thiên hạ đại loạn này cõng lên người...cái nồi này quá lớn, hắn cõng không nổi!

"Còn cây bút này..." Đỗ Mã liếc nhìn: "Ta cũng không nhận biết được, hết thảy di vật Thái Cổ ta đều có ấn tượng, nó khẳng định không phải, có lẽ chỉ là đồ vật chứa đựng một loại lực lượng nào đó mà thôi."

"Có khả năng." Trần Phong gật gật đầu, hắn nhớ kỹ vào thời điểm mỗi một lần thi triển, đều có sức mạnh tuôn ra.

Ừm... Nếu như chỉ là bảo vật nạp điện đơn thuần, có lẽ sẽ lý giải dễ dàng hơn, cây thần bút nạp điện này lúc trước có bảo tồn một lượng lực lượng Thái Cổ nhất định, hiện tại phóng xuất ra, vừa vặn giải trừ phong ấn, ừm, có lẽ là như vậy!

"Bây giờ còn có thể phóng thích ra lực lượng hay không?" Đỗ Mã hỏi.

"Để ta thử xem." Trần Phong vung vẩy một lần nữa, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.

"Xem ra đã hao hết lực lượng." Đỗ Mã cũng rất là tiếc nuối, nguyên bản còn muốn cảm thụ một chút lực lượng Thái Cổ chân chính, nói: "Giữ đi, dù sao cũng là đồ tốt, nói không chừng về sau còn có thể dùng để chứa đựng."

"Ừm." Trần Phong khẽ gật đầu.

Rất kỳ diệu, cây bút này có lẽ thật sự hữu duyên cùng với hắn.

Oanh! Xa xa không ngừng truyền đến tiếng nổ vang rền.

Không thể nghi ngờ, theo mảnh vỡ di vật Thái Cổ trong thành phố huyền bí chạy thoát, toàn bộ thế giới đều trở nên lộn xộn, trong khoảng thời gian này, Đỗ Mã sẽ rất bận rộn!

...

Tại Gen Công Hội.

Hội trưởng đang bế quan bỗng nhiên cảm giác được bức tường bình cảnh còn nghiêm trọng hơn bệnh táo bón, bỗng nhiên xuất hiện sự buông lỏng nhẹ nhàng, trong lòng liền cảm thấy mừng rỡ.

Rất lâu, có một cỗ khí tức kinh người bùng nổ tại Gen Công Hội.

Hội trưởng, đột phá! Chính thức bước vào cảnh giới Giác Tỉnh Giả!

Cùng một thời gian, những gen chiến sĩ đã kẹt tại Siêu cấp A không biết bao lâu cũng dồn dập đột phá, vô số đạo lực lượng cường đại, đâm thẳng vào mây trời, khí tức Giác Tỉnh, tràn ngập toàn bộ thiên địa.

...

Bình Luận (0)
Comment