Trần Phong nhìn về phía bọn hắn.
"Ha ha." Những người kia cười lạnh.
"Ồ?" Một vài vị Giác Tỉnh Giả mờ mịt ngẩng đầu, nhìn mấy người đang đối thoại với Trần Phong, bỗng nhiên phát hiện một cái sự tình đáng sợ.
"Các ngươi...các ngươi đều là người Cộng Minh..."
Mặt mũi của mấy vị Giác Tỉnh Giả đã trở nên tái xanh, bọn hắn cứ tưởng là chỉ có một, hai người Cộng Minh, chính mình còn có thể đục nước béo cò, thế nhưng hiện tại xem ra...
"Thật, thật xin lỗi, ta rút lui." Một vị Giác Tỉnh Giả lập tức rời đi.
"Chào, chào các vị đại nhân." Một vị Giác Tỉnh Giả khác cũng tự giác chạy trốn.
Những người khác liếc nhìn nhau, cũng chỉ có thể cười khổ, dồn dập rời đi, đúng như Trần Phong nói, Giác Tỉnh Giả, đã không thích hợp ở lại nơi này.
Sau cùng, lưu lại chỉ có năm người.
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." Người lúc đầu chất vấn Trần Phong lạnh lùng nói: "Ngươi đến cùng đã làm như thế nào? ! Nếu như không thể cho ta một lời giải thích, chỉ sợ trước tiên phải giải quyết ngươi."
"Ha ha." Trần Phong cười cười: "Trước khi hỏi thăm năng lực của người khác, không phải là nên tự giới thiệu trước hay sao? Hoặc là, các ngươi chỉ muốn hỏi ra năng lực của ta, sau đó nhằm vào ta, tiêu diệt đi một đối thủ cạnh tranh?"
Người kia bỗng nhiên yên lặng.
Rất lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Ta tên là Ngô Lượng, lực lượng mà ta Cộng Minh chính là của Kiếm Thần đại nhân, lực lượng của ta vô cùng sắc bén."
Trần Phong: "..."
Kiếm Thần...đây là cái quỷ gì? Lợi hại, còn có loại thần linh này? À đúng rồi, nghe nói ngoại trừ những thần linh mạnh mẽ kia, còn có một số tiểu thần linh khác, hơn nữa thần linh cũng có vô số, từng thần linh đều có tín đồ của mình.
"Các ngươi thì sao?" Trần Phong nhìn về phía ba người còn lại: "Để cho công bằng, chúng ta nói hết ra thì tốt hơn."
"Ta tên là Phản Điền Trung, lực lượng Cộng Minh chính là của Thứ Nguyên nữ thần, lực lượng của ta là bất khả chiến bại!" Một người Cộng Minh vẫn bảo trì được dung mạo trẻ tuổi nói.
"Ta tên là Triệu Hữu Tiền, lực lượng Cộng Minh chính là của Tài Thần đại nhân, của cải chính là lực lượng lớn nhất của ta!" Một người trung niên nói.
"Ta tên là Thác Mã Tư, lực lượng Cộng Minh chính là của Chiến Thần đại nhân, lực lượng của ta dũng mãnh vô song!" Người Cộng Minh có mái tóc màu vàng nói.
Mỗi người đều giới thiệu vắn tắt lực lượng và tên thần linh của mình, chỉ có điều là cho đến khi người cuối cùng báo lực lượng Cộng Minh của mình ra, đám người liền theo bản năng nhìn về phía hắn.
Chiến Thần! ! ! Lại có một vị Cộng Minh lực lượng của Chiến Thần! Thần linh ở thời đại Thái Cổ có nhiều vô số kể, thế nhưng thần linh đại nhân mạnh mẽ cuối cùng cũng chỉ có vài vị như vậy, mà một vị trong đó, chính là Chiến Thần!
"Ha ha." Thác Mã Tư đắc ý cười.
"Như vậy, tới phiên ngươi." Ngô Lượng nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
Biểu hiện vừa rồi của Trần Phong quá mức đặc thù, mặc dù hắn không làm gì, thế nhưng bởi vì không hề làm gì, cho nên mới là tồn tại đặc thù nhất bên trong mọi người!
Trần Phong có lẽ có khả năng giấu diếm được những Giác Tỉnh Giả kia, nhưng tuyệt đối không thể giấu diếm được mấy người Cộng Minh như bọn hắn!
"Ha ha." Trần Phong hít vào một hơi thật sâu.
Cái phương thức giới thiệu này, không phải là bốn người bọn họ đã làm mẫu rồi đó sao?
Ừm...Trần Phong hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Ta tên là Trần Phong, lực lượng Cộng Minh chính là của May Mắn đại nhân, may mắn chính là lực lượng cường đại nhất của ta, cho nên nơi này..."
Trần Phong chỉ chỉ vào dưới chân: "Những vật này không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với ta."
Xoạt! Đám người đột nhiên trợn to con mắt.
May mắn...lại có thể là lực lượng của vị thần linh kia! ! !
"May mắn..." Lông tơ của Thác Mã Tư trong nháy mắt run rẩy.
Ở cái thời đại kia, thần may mắn chính là một trong những thần linh đáng chết đã liên hợp với các thần linh, đem phe của Chiến Thần phong ấn lại cùng một chỗ, mới khiến cho thời đại Thái Cổ kết thúc! Bọn hắn, từ lúc mới bắt đầu đã là đối địch.
"Đại ca, đừng có làm rộn." Trần Phong lườm hắn một cái: "Bây giờ chúng ta chém giết, ba người bọn hắn sẽ rất cao hứng."
Thác Mã Tư trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
"Ngươi nếu có thể bỏ qua cái đầm lầy này, vì cái gì không đi vào?" Ngô Lượng rất là hoài nghi.
"Bởi vì ta không chạy thoát nổi các ngươi." Trần Phong lạnh nhạt nói: "Các ngươi nếu như trong nháy mắt đều bùng nổ lực lượng Cộng Minh, tất nhiên là có thể ngăn cản ta được! Ha ha, ta còn chưa ngu ngốc đến mức như vậy."
"Nguyên lai là ngươi dự định ẩn giấu đến lúc cuối cùng?" Trong mắt của Ngô Lượng loé lên hàn quang.
"Chẳng lẽ ngươi không phải?" Trần Phong cười lạnh: "Kiếm Thần không phải là thần linh có sức chiến đấu mạnh nhất trong truyền thuyết hay sao? Ngươi..."
"Đánh rắm!" Thác Mã Tư vội vã nói: "Chiến Thần đại nhân mới là thần linh có sức chiến đấu cường đại nhất!"
"Ngươi cút sang một bên." Ngô Lượng nhịn không được nói: "Đó là do Kiếm Thần đại nhân của chúng ta không muốn tranh mà thôi, nếu không làm gì đến lượt mấy vị thần gà yếu phương tây của các ngươi chứ?"
"Thần linh phương đông các ngươi ở thời đại Thái Cổ ngoại trừ tỏ ra huyền bí thì còn bản lĩnh gì khác?" Thác Mã Tư giận dữ mắng: "Thực lực không được thì không được, đừng có ghen ăn tức ở?"
"Ngươi nói ai ghen ăn tức ở?" Ngô Lượng nổi giận.
"? ? ?" Trần Phong lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Trời ạ, hai vị Cộng Minh này, dường như vì thần tượng của mình... A, không đúng, vì thần linh đại nhân tôn kính của mình, đang tranh giành sĩ diện? ? ?
Nguyên lai tín đồ của các thần linh lại là loại phong cách này? Trần Phong suy nghĩ một chút.
Ừm...Thần linh ngồi ở trên vương vị cao nhất, ở phía dưới có vô số tín đồ quỳ trên mặt đất, trong tay giơ cao thanh huỳnh quang, điên cuồng gào thét.
"Chiến Thần ca ca, chúng ta yêu ngươi!"
"Chiến Thần Oppa, sóng lan truyền!"
...
Ây cha? Trần Phong thật đúng là không thể tượng tưởng được.
"Kiếm Thần nhà ngươi thì tính là cái thá gì, suốt ngày mặc trường bào, giống như là một cô gái vậy, khuôn mặt vừa nhỏ nhắn vừa trắng, ngày ngày đi theo đủ loại nữ thần, ha ha, gọi là Tiện Thần còn tạm được." Thác Mã Tư khinh thường.
"Ha ha, Chiến Thần nhà ngươi thì tốt lắm hay sao?" Ngô Lượng cười lạnh: "Suốt ngày để một bộ râu quai nón lôi thôi, cầm một cái búa nhỏ rỉ sét chém lung tung, xăm một đống hình xăm ngu ngốc lên trên người, còn có một cái đầu trọc lóc như trứng ngỗng, mặc một chiếc váy da, dã man đến mức không có cách nào hình dung, còn dám tự xưng là Thần?"
"Con m* nó ngươi nói lại một lần nữa xem?"
"Nói lại một lần nữa thì lại như thế nào?"
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
Trần Phong: "? ? ? ?"
Trong đầm lầy, Trần Phong lộ ra vẻ mặt ngây người nhìn hai vị Cộng Minh đang cãi lộn trước mắt, bất quá hai người này cũng không phải là người ngu, rất nhanh liền ý thức được vấn đề.
"Chúng ta cứ cãi nhau như thế sẽ không có một chút ý nghĩa nào." Thác Mã Tư trầm ngâm nói.
"Đúng vậy." Ngô Lượng gật đầu, hai người đều có tín ngưỡng riêng của mình, cứ cãi nhau như thế sẽ không ra thể thống gì.