Chỉ có điều là, vào lúc này nói chuyện này để làm cái gì?
"Mặc kệ là tên hay là hình dáng a." Trần Phong nhịn không được cười nói: "Còn có một chuyện trọng yếu hơn."
"Cái gì?" Linh mờ mịt.
"Quyền hạn." Trần Phong thu nụ cười trên mặt lại: "Vô luận làm cái gì, ngươi đều cần phải được cấp quyền hạn! Cho dù là sử dụng một điểm giá trị may mắn, ngươi đều phải trải qua sự xác nhận của ta!"
Xoạt! Khuôn mặt nhỏ của Linh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Mà vừa rồi..." Trần Phong hít vào một hơi thật sâu nói: "Quầng sáng may mắn giải phong, ngươi trực tiếp sử dụng giá trị may mắn chế tạo không gian loạn lưu... tiêu hao hàng loạt giá trị may mắn tạm thời không nói, không có trải qua sự đồng ý của ta không nói, nhưng khi ngươi đem ta đặt vào bên trong loại địa phương nguy hiểm như không gian loạn lưu, ít nhất là phải nói cho ta biết chứ?"
Không gian loạn lưu quá mức nguy hiểm, thứ này có tỷ lệ xuất hiện rất thấp khi thi triển năng lực không gian, nếu như là người bình thường rơi vào không gian loạn lưu, chỉ có một con đường chết.
"Thật, thật xin lỗi." Linh liên tục khoát tay, xấu hổ nói ra: "Ta, ta quá gấp, có giá trị may mắn tồn tại, ngài tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm ở bên trong không gian loạn lưu, đây là lỗi của ta, là do ta quá gấp gáp, cho nên đã không thương lượng với ngài, thật xin lỗi, ta, ta lần sau thật sự không dám nữa."
Linh ủy khuất nói, cuống đến phát khóc.
"Không, không." Trần Phong lắc đầu cười nói: "Ngươi còn chưa lĩnh hội ra vấn đề."
"Cái gì?" Linh không hiểu ra sao, cái gì là chưa lĩnh hội ra vấn đề?
"Xin lỗi cái gì, không cần."
"Thời gian cái gì, cũng không vội."
"Vấn đề chân chính, từ đầu đến cuối chỉ có một cái." Trần Phong cười híp mắt nhìn nàng, nói ra từng chữ: "Vì sao, ngươi chỉ là thể ý thức, không có mệnh lệnh của ta, thế mà có thể sử dụng được lực lượng của ta? !"
"Vì cái gì, không có quyền hạn, ngươi lại có thể điều động Quầng sáng may mắn?"
"Ai cho ngươi cái lá gan này? !"
Trần Phong quát to một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Linh: "Là do tảng đá huyền bí hay sao? !"
Oanh! Linh triệt để bối rối.
"Hiện tại, ta cần một lời giải thích." Trần Phong lạnh lùng nói ra.
Đây mới là vấn đề căn bản! Từ lần đầu tiên hắn gặp Linh, Linh vẫn một mực âm thầm trợ giúp hắn, mỗi một lần sử dụng giá trị may mắn, đều cần có sự cho phép của hắn, thế nhưng nếu như Linh có thể tự mình vận dụng lực lượng may mắn, như vậy biểu hiện cần quyền hạn của nàng, đều là ngụy trang hay sao?
Ngẫm lại chuyện này chẳng lẽ không đáng sợ hay sao? ! Nếu như không phải ngụy trang... như vậy là vì cái gì? Cùng với...sau khi giải quyết những vấn đề này, còn có một cái vấn đề càng kinh khủng hơn.
"Ta, ta..." Linh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lời nói trở nên không mạch lạc: "Ta, ta thật không biết, là do ta cuống cuồng, là do ta gấp gáp, thấy ngài gặp nguy hiểm, sau đó vào lúc đó Quầng sáng may mắn vừa vặn giải trừ phong ấn, ta liền vô ý thức sử dụng, không nghĩ tới, thế mà lại thành công."
"Ta, ta thật sự cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Linh ủy khuất nói, nàng không ngờ được, vì sao một chuyện thật tốt lại biến thành như thế.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?" Trần Phong hơi híp tròng mắt, hắn tuyệt đối không tin, thế mà lại trùng hợp như vậy.
"Ta, ta..." Khuôn mặt nhỏ của Linh trở nên đỏ bừng, nàng muốn nói ra lý do, nhưng lại phát hiện ra, ngay cả nàng cũng không hiểu rõ lý do, nàng căn bản là không biết vì sao lại như thế.
"Ta thật sự không biết." Linh lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Như vậy...lúc chúng ta ở thành phố huyền bí, vào thời điểm hồn về thời đại Thái Cổ, ngươi vì cái gì lại không tồn tại?" Trần Phong nhìn về phía Linh: "Theo lý thuyết, ngươi là thể ý thức, hẳn là hồn về Thái Cổ cùng một chỗ với ta mới đúng, thế nhưng mà lại không có, đây là vì sao?"
"Ta, ta không biết." Linh không hiểu ra sao: "Cái gì là hồn về Thái Cổ?"
Trần Phong: "..."
Ở bên trong ý thức của hắn, Linh hẳn là sẽ không nói dối, nhưng mà bởi vì chuyện vượt quyền hạn này, Trần Phong đã không có cách nào tin tưởng nàng nữa, trừ phi nàng có thể giải thích rõ ràng.
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, Linh luôn luôn biểu lộ ra cái bộ dáng mờ mịt này.
Hồn về Thái Cổ có thể hiểu thành là bị di vật Thái Cổ áp chế, thế nhưng mà chuyện vượt quyền hạn...Trần Phong thật sự không muốn tin tưởng, người mà mình tín nhiệm nhất, thế mà đang một mực diễn trò với mình, một mực phản bội mình, đây mới là điều khiến cho trái tim của hắn trở nên băng giá.
"Linh." Giọng nói của Trần Phong trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: "Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ thử xem, tại sao ngươi lại có thể khống chế lực lượng may mắn? Trước kia ngươi đều phải xin ta cấp quyền hạn, đúng rồi..."
"Trước kia, ngươi có thử vụng trộm sử dụng Quầng sáng may mắn hay không?" Trần Phong ân cần hướng dẫn.
"Có." Linh cúi đầu xuống: "Thế nhưng mà không thể sử dụng được... trước kia ta cũng đã thử vụng trộm sử dụng, nhưng lại phát hiện ra căn bản không có cách nào sử dụng, nhất định phải có quyền hạn của ngài mới có thể."
Ồ? Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng, vô luận là thật hay giả, trước kia không có quyền hạn, hiện tại lại có quyền hạn... Trần Phong rơi vào trong sự trầm tư.
Vào lúc đó Linh rất gấp gáp, Quầng sáng may mắn lại vừa vặn được giải phong, Linh lại vừa vặn có thể sử dụng Quầng sáng may mắn, căn cứ từ kinh nghiệm nhiều năm sử dụng Quầng sáng may mắn của hắn, cái thứ vừa vặn này, là một thứ mà Trần Phong chưa bao giờ tin, cho nên, nếu như đem những chuyện này xâu chuỗi lại...
"Linh, ngươi bây giờ có thể phong ấn Quầng sáng may mắn được rồi!" Trần Phong bỗng nhiên nói ra.
"Ta không biết phong ấn." Linh lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Dùng ý thức của ngươi phong ấn là được rồi." Trần Phong nói ra.
"Làm sao làm?" Linh luống cuống tay chân, nàng làm sao có thể phong ấn được Quầng sáng may mắn?
"Phong ấn đi!" Trần Phong quát to một tiếng.
"Phong, phong ấn!" Linh hốt hoảng chỉ vào Quầng sáng may mắn, quát một tiếng.
Ô...ô...n...g ——Khí tức của Quầng sáng may mắn bỗng nhiên biến mất.
Quầng sáng may mắn, đã bị phong ấn.
"Ồ?" Linh đột nhiên trợn to con mắt.
"Phong, phong ấn được?" Chính nàng cũng không thể tin được, nàng nhìn bàn tay của mình, lại nhìn một chút Trần Phong, chợt phát hiện ra nàng thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, chính nàng làm sao lại...
"Không sao." Trần Phong ngược lại bắt đầu tin tưởng nàng.
"Hiện tại... tiếp tục cùng với ta." Trần Phong chậm rãi nói: " Quầng sáng may mắn, mở ra."
"Quầng sáng may mắn, mở ra." Linh lập bập nói ra.
Ô...ô...n...g ——Hào quang quen thuộc lấp lánh, Quầng sáng may mắn lại một lần nữa bắt đầu vận hành, quả thật đã mở ra!
"Chuyện này..." Linh triệt để bối rối, nguyên lai, nàng lại còn có loại lực lượng này?
"Ta, ta, thật xin lỗi, ta thật sự không biết." Linh khóc không thành tiếng.
"Không, ta tin tưởng ngươi." Trần Phong cười nói.
"Ngài, ngài tin tưởng ta?" Linh hiện tại ngay cả mình cũng không tin.
"Dĩ nhiên."
"Loại lực lượng này, hẳn là do chúng ta sau khi tiếp xúc gần gũi với cái tảng đá kia, vừa mới nắm giữ được, cho nên, trước đó ngươi mới không có." Trần Phong lắc đầu: "Cho nên vừa rồi ngươi mới có thể theo bản năng sử dụng được Quầng sáng may mắn, mới phát sinh ra sự tình vượt quyền hạn vừa rồi."