Từ khi cửa truyền tống nổ tung, sau khi đội trưởng Song Giác mất tích, bọn hắn liền không có cách nào liên hệ được, mặc dù bọn hắn đã đạt được tin tức cực kì khủng bố về thế giới loài người, thế nhưng...vẫn như cũ có rất nhiều người Song Giác tộc không cam lòng.
"Trong ấn tượng của ta, thế giới loài người hẳn là thế giới đê giai mới đúng."
"Căn cứ theo thôi diễn...thực lực của bọn hắn yếu hơn rất nhiều so với chúng ta..."
Đây là cách nhìn của bọn hắn lúc đầu, thế nhưng mà tin tức đội trưởng lưu lại trước khi mất tích, lại khiến cho bọn hắn nghi ngờ tầng tầng, cho đến nay cũng không dám rời đi khỏi cái thế giới này một bước.
Cho tới hôm nay.
"Cũng có thể là tin tức giả tạo do nhân loại gửi tới..."
"Cũng có khả năng, đội trưởng đã sớm bị khống chế."
"Ta không muốn chờ đợi nữa."
Trưởng lão trầm ổn nói: "Cho dù như thế nào, chúng ta cũng muốn tận mắt nhìn một chút."
"Vâng." Những người còn lại xúc động, vô luận thế giới loài người là như thế nào, bọn hắn đều muốn tận mắt nhìn một chút.
"Thôi diễn toạ độ như thế nào rồi?"
"Căn cứ theo tọa độ lần trước chúng ta thu được, chúng ta đã thôi diễn ra vị trí càng thích hợp hơn, lần này không phải là ở trên cái tinh cầu kia, mà là ở bên ngoài bầu trời."
"Ừm...rất tốt, như vậy thì mở ra đi."
Oanh! Hào quang đáng sợ lưu chuyển, Song Giác tộc đã sớm chuẩn bị, rốt cục một lần nữa mở ra truyền tống.
Bọn hắn căn cứ theo toạ độ lúc trước thu được, thiết lập một vị trí hoàn mỹ nhất, lần này bọn hắn hoàn toàn không cần tiếp xúc cùng với nhân loại, mà cũng có thể quan sát tình huống của nhân loại.
Oanh! Hư không lấp lánh, có một cánh cổng không gian thật lớn được mở ra ở trên trời.
Thương khung bị xé rách, người Song Giác tộc hưng phấn đứng lên.
"Mở ra rồi!"
"Đi, chúng ta đi vào thôi."
"Vâng!"
Một đám người đã sớm chuẩn bị chuẩn bị đi lên, nhưng mà, vào ngay lúc này, cái bầu trời bị xé rách kia bỗng nhiên biến thành màu đỏ, có một cỗ khí tức kinh người bỗng nhiên buông xuống.
"Hả?" Tất cả mọi người Song Giác tộc ngạc nhiên.
Cỗ khí tức này...cái bầu trời này...
"Thế giới loài người đã xảy ra chuyện rồi?"
"Thứ gì đó?" Một người hoảng sợ chỉ vào bầu trời.
Nơi đó, ở phương hướng không gian xé rách, có một đạo ánh sáng màu đỏ lấp lánh, mang theo một cái đuôi thật dài, cùng với uy năng vô tận, từ không trung buông xuống, xuyên qua hư không, trực tiếp đánh về hướng thế giới Song Giác.
"Đây là...đáng chết, đây là sao chổi!" Trưởng lão Song Giác nhìn lên bầu trời, vẻ mặt rốt cục cũng đại biến.
Sao chổi! Một khỏa sao chổi đặc thù!
"Nhanh, đóng cửa cổng truyền tống."
"Không còn kịp rồi!"
"Ngăn sao chổi lại!"
Đám người hoảng sợ thét lên.
Nhưng mà...đã muộn, khoả sao chổi đáng sợ kia, mang theo uy năng tận thế giáng lâm, không thể ngăn cản.
"Làm sao lại..." Người Song Giác tộc mờ mịt nhìn lên trên bầu trời.
Trước mắt, đã biến thành một mảnh màu đỏ.
Lần thứ nhất bọn hắn cố gắng bước vào thế giới loài người, kế hoạch được chuẩn bị tỉ mỉ sụp đổ trong nháy mắt, đội tiên phong bị bắt, toàn bộ đội ngũ cũng đã mất đi liên hệ.
Lần thứ hai bọn hắn cố gắng bước vào thế giới loài người, còn chưa kịp bước vào, đã bị tai hoạ xuất hiện làm cho bối rối!
Làm sao lại...trùng hợp như vậy? Bọn hắn chỉ vừa mới mở cổng truyền tống ra, liền vừa vặn bắt gặp sao chổi đi ngang qua?
Không đúng, sao chổi lớn như vậy! Làm sao lại đi ngang qua cái tinh cầu kia chứ? ! Năng lực kinh khủng như vậy, tuyệt đối không phải là sao chổi phổ thông, thế giới loài người chẳng lẽ không phát hiện ra được hay sao? Ngược lại bọn hắn vừa mới mở cổng truyền tống ra trong nháy mắt, sao chổi lại vừa vặn xuyên qua?
Người Song Giác tộc đều phát mộng, mãi đến khi sao chổi buông xuống, bọn hắn cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
"Đáng chết..." Trưởng lão thở dài một tiếng, gã biết, dùng thế giới Song Giác nhỏ bé của bọn gã mà nói, căn bản là không có cách nào tiếp nhận loại oanh kích này.
"Đại nhân...chúng ta khẩn cầu sự giúp đỡ của ngài." Trưởng lão quỳ trên mặt đất cầu nguyện.
Cùng lúc đó, những người Song Giác tộc tuyệt vọng còn lại cũng quỳ dài trên mặt đất, lẩm bẩm trong miệng, không ngừng cầu nguyện, mà trên đỉnh đầu bọn họ, khoả sao chổi kia rốt cục cũng hạ xuống.
Oanh! Sóng xung kích kinh khủng lan toả, ánh sáng màu đỏ đáng sợ tàn phá toàn bộ thế giới Song Giác.
Chỉ có điều là, ở bên trong hào quang vô tận, có một bóng người đạm mạc giơ tay lên, hình thành một lớp năng lượng hình vành khuyên, cứ thế chặn lại sự trùng kích của khoả sao chổi này!
Ô...ô...n...g —— Sao chổi bay xẹt qua mặt đất thành một đường hình vòng cung, lại trở về bầu trời.
Lại bị quăng trở về! Ánh sáng màu đỏ đầy trời biến mất, lưu lại mặt đất bừa bộn khắp nơi, cùng với người Song Giác tộc còn sống.
"Cảm ơn đại nhân." Đám người trưởng lão Song Giác tộc xúc động.
Đại nhân rốt cục cũng đã thức tỉnh, vị thần không gì không làm được kia!
"Ta nghe được sự kêu gọi của các ngươi." Vị đại nhân kia lắc đầu: "Cho nên ta mới phá lệ xuất quan một lần, hao tổn rất to lớn, các ngươi cố gắng tu luyện, ta mới có thể sớm hiện thân, thứ này..."
Hắn lưu lại một chiếc lá cây: "Nó có thể giúp đỡ các ngươi trùng kiến lại nơi đây."
Xoạt! Vị đại nhân kia nói xong cũng biến mất.
"Vâng." Người Song Giác tộc quỳ lạy.
Chỉ có điều là, vị đại nhân kia sau khi bế quan, bọn hắn nhìn một nửa thế giới đã bị phá huỷ, quay mặt lại nhìn nhau.
Năng lượng...làm gì còn nơi nào có năng lượng! Tại thế giới Song Giác, mỗi cá nhân tu luyện đều sẽ cung cấp cho đại nhân một phần tín ngưỡng, bởi vì tất cả mọi người ở nơi này đều một mực trung thành và tín niệm vị đại nhân này!
Thế nhưng năng lượng trên cái thế giới này chung quy cũng có hạn, thế giới Song Giác đã thật lâu không có gia tăng nhân khẩu, cũng thật lâu không có người tăng lên!
Nhân loại...cái thế giới kia!
Ô...ô...n...g —— Trưởng lão nhìn chiếc lá cây, màu xanh lục trên lá cây, lập loè sinh cơ nồng đậm, đây là thứ dùng để trùng kiến gia viên.
"Thứ này..." Trưởng lão hơi híp tròng mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Những thứ mà Trần Phong lưu lại lúc trước, có còn hay không?"
"Có." Thuộc hạ gật gật đầu: "Có một ít quần áo lúc đầu của hắn."
"Rất tốt." Trưởng lão cười: "Chỉ cần là đồ vật của cái thế giới kia."
Rất nhanh, thủ hạ đã đem quần áo đến, hai mắt của Trưởng lão như điện, đem chiếc lá cây nhẹ nhẹ nhàng đặt lên phía trên, trong mắt lóe lên vô số phù văn, bắt đầu vận chuyển lực lượng thôi diễn mạnh mẽ, chiếc lá cây màu xanh lục lấp lánh hào quang.
Ô...ô...n...g —— Trên quần áo, một cái thế giới hư ảo bắt đầu xuất hiện.
Trần Phong...
Cổ tộc...
Thời đại gen...
Thiên hạ đệ nhất...
Thuốc thử gen...
...
Trưởng lão Song Giác bắt được từng cái tin tức kinh người.
"Ha ha ha ha!" Gã rốt cục cũng bật cười: "Nguyên lai, đây mới là thế giới loài người! Nguyên lai, đây mới là thực lực thế giới của các ngươi! Trần Phong lại có thể là người cường đại nhất hay sao?"
Gã rốt cục đã hiểu ra, làm gì có cái gì mà thế giới nhân loại đáng sợ! Từ đầu tới đuôi, hết thảy tất cả, đều là do cái tên Trần Phong đáng chết kia giở trò quỷ!