"Ta muốn đi ra ngoài." Từ Phi đột nhiên đứng lên: "Vương Thuần cũng đều có phương thức truy tìm thần lực của mình, ta cũng sẽ không ở nhà chờ chết, ở cái thời đại này, ta nhất định phải có được lực lượng của mình!"
Hắn quyết định đi truy tìm cơ duyên của mình, không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng của hắn một mực có một giọng nói mộng ảo, dường như đang kêu gọi hắn, kèm theo thời gian trôi qua, càng ngày càng thêm rõ ràng...lần này, hắn nhất định phải đi nhìn một chút!
"Ta cũng thế." Tần Hải đứng lên, sư phụ của hắn là Đỗ Mã, hắn có được tài nguyên và tin tức tốt nhất khắp thiên hạ, hắn tin tưởng, ở chỗ sư phụ nhất định sẽ có phương án thu hoạch được thần lực, vô luận là khó khăn cỡ nào!
"Xem ra, chúng ta đều có quyết định." Khổng Bạch cười nhạt một tiếng.
Hắn là người xuyên việt, tương lai của hắn, cho tới bây giờ đều không có người nào có thể quyết định. Nếu thần linh ở cái thời đại này còn chưa thức tỉnh, vậy thì hắn sẽ vượt qua cổ kim, trở lại thời đại Thái Cổ, ở cái thời đại đặc thù kia, tìm kiếm cơ duyên thuộc về chính mình!
Cho dù ——nguy hiểm tầng tầng!
...
Nữ thần rừng rậm, là một trong những thần linh mạnh mẽ ở thời đại Thái Cổ, cho tới nay đều là phụ tá đắc lực của nữ thần may mắn, có thực lực mạnh mẽ, năm đó thất bại trong thần chiến, đồng dạng cũng rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Đây là tư liệu mà Trần Phong lấy được, hiển nhiên, vị thần linh đầu tiên thức tỉnh ở cái thời đại này, nữ thần may mắn đang thức tỉnh thủ hạ của mình.
"Chuyện mà chúng ta lo lắng nhất vẫn đã phát sinh." Thác Mã Tư thở dài.
Nếu như là những vị thần linh khác còn chưa tính, coi như thức tỉnh, cũng chỉ có thể chậm rãi khôi phục, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác vị thần này lại là nữ thần may mắn, lấy thần lực đặc biệt của nàng...nàng nếu muốn khiến cho các thần linh khác thức tỉnh, sẽ dễ dàng hơn gấp trăm lần!
Mà bây giờ, nàng cũng đang làm như thế.
"Nàng sẽ thức tỉnh lại từng vị thần linh, tạo thành một trận doanh. Sau đó trong khi các vị thần linh đối địch khác thức tỉnh, xử lý bọn họ..." Thác Mã Tư cười khổ.
Giống như hình thức mà Gen Công Hội đã làm với Giác Tỉnh Giả hay sao? Trần Phong giống như có điều suy nghĩ.
Đích đích ——Vòng đeo cổ tay của mấy người Thác Mã Tư chấn động.
Trần Phong liếc nhìn, mặt mũi liền tối sầm, những người Cộng Minh này cũng thích ứng với xã hội hiện đại rất nhanh, sử dụng phương thức thuận tiện nhất, hắn thì lại ngược lại...
Trần Phong nhìn cổ tay rỗng tuếch chỉ có thể thở dài.
Vừa rồi rống lên nửa ngày cùng với Khổng Bạch, cuống họng đã trở nên khàn khàn, hắn hiện tại rốt cuộc cũng biết, vì sao giọng nói của người Cổ tộc luôn luôn to lớn và thô lỗ như vậy, vô luận là nam hay nữ!
Cũng không biết bọn họ có phải lúc nào cũng thô lỗ như thế hay không, ví dụ như Thiên Vũ Lê Minh và hội trưởng...
A, ta đang suy nghĩ cái gì vậy? Trần Phong tằng hắng một cái, chặn đứng cái suy nghĩ không đứng đắn này lại.
"Tốt!" Mấy người Thác Mã Tư bỗng nhiên trở nên kích động.
"Có tin tức tốt gì không?" Trần Phong hỏi.
"Người Cộng Minh —— chuẩn bị liên hợp." Trong mắt của Thác Mã Tư bốc lên vầng sáng mãnh liệt: "Nữ thần rừng rậm thức tỉnh cần phải có thời gian, nữ thần may mắn vốn cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn, hiện đang tiến hành thức tỉnh nữ thần rừng rậm, thực lực chắc chắn sẽ giảm xuống một lần nữa! Cho nên người Cộng Minh dự định thừa cơ hội này, cắt ngang quá trình thức tỉnh thần linh, khiến cho nữ thần rừng rậm một lần nữa ngủ say!"
"Như vậy cũng được?" Trần Phong yên lặng.
"Dĩ nhiên." Cảm xúc của mấy người Thác Mã Tư trở nên sục sôi.
Một đám người Cộng Minh đại chiến nữ thần may mắn, hình tượng này...ngẫm lại liền cảm thấy lòng người kích động.
"Các ngươi không thể đi." Trần Phong rót cho bọn hắn một chậu nước lạnh.
"Vì sao?" Thác Mã Tư liền trừng lớn con mắt.
"Đi chịu chết hay sao?" Trần Phong cười lạnh.
"Tại sao lại là chịu chết!" Thác Mã Tư không phục: "Chúng ta có nhiều người Cộng Minh như vậy, căn bản sẽ không sợ nữ thần may mắn! Ách, không đúng, là nữ thần may mắn đang ở trong trạng thái suy yếu, đang tiến hành thức tỉnh nữ thần rừng rậm, đã tiêu hao hàng loạt lực lượng may mắn! Đừng nói là cắt ngang, nếu như có cơ hội, ta tin tưởng bọn họ khẳng định còn muốn..."
Trong mắt của Thác Mã Tư loé lên hàn quang, lạnh lẽo nói ra hai chữ: "Đồ thần! !"
"Hài hước." Trần Phong chỉ lắc đầu, mấy cái tên ngu xuẩn này, làm sao biết thần linh đến cùng mạnh cỡ nào, nhất là nữ thần may mắn...
"Ta biết, cho nên ta chỉ muốn cắt ngang quá trình thức tỉnh là được." Thác Mã Tư nhún nhún vai, hắn tin tưởng, một nữ thần may mắn hư nhược, căn bản không có khả năng chống cự nhiều người Cộng Minh như vậy!
"Chỉ nhìn ở bề ngoài tự nhiên là như thế." Trần Phong cười lạnh: "Chỉ có điều là... ngươi xác định hết thảy người Cộng Minh đều chung một lòng?"
"Hả?" Thác Mã Tư trừng lớn con mắt: "Chứ bọn hắn còn muốn như thế nào nữa?"
"Ngốc hay không ngốc." Trần Phong nhìn về phía phương hướng ánh sáng màu vàng phun trào: "Ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa, chẳng lẽ tất cả người Cộng Minh, đều muốn cắt ngang quá trình thức tỉnh hay sao? Ta không rõ ràng tình huống của các người ở thời đại Thái Cổ là như thế nào, thế nhưng ở cái thời đại mới này, nữ thần may mắn chính là vị thần linh thức tỉnh đầu tiên a!"
"Vị thần linh thức tỉnh đầu tiên..." Thác Mã Tư nói được phân nửa đột nhiên lĩnh ngộ.
Đúng vậy a, nữ thần may mắn là vị thần linh thức tỉnh đầu tiên! Lần này, đi tìm nàng, không vẻn vẹn chỉ có người muốn ngăn cản nàng, còn có không ít người cố gắng hiệu trung với nàng, cho nên đến lúc đó...
"Người Cộng Minh sẽ hỗn chiến với nhau!" Thác Mã Tư hít vào một ngụm khí lạnh.
Đến lúc đó, dùng thủ đoạn của nữ thần may mắn, chỉ cần hơi âm thầm can thiệp, dùng phương thức mà nàng am hiểu nhất, thậm chí không cần ra mặt, là đã có thể làm cho tất cả mọi người đồng quy vu tận!
Hoặc nói là...khiến cho những người không phục nàng chết đi ở trong loạn chiến!
"M* kiếp." Trong lòng của Thác Mã Tư phát lạnh.
Hắn cùng với mấy người Triệu Hữu Tiễn liếc nhìn nhau, quả nhiên, bọn hắn cuối cùng đã đánh giá thấp sự đáng sợ của nữ thần may mắn, nhất là loại nữ thần biết đùa bỡn lòng người nhất này!
Đối mặt với những vị thần linh khác, bọn hắn chỉ cần cân nhắc đến điểm 'Sức chiến đấu' này là đủ rồi.
Những mà khi đối mặt với nữ thần may mắn...đám người chỉ có thể cười khổ.
"Các ngươi cũng đừng nên đi với bọn họ đến chỗ đó, có đi cũng chỉ là chịu chết."
Trần Phong lắc đầu: "Cứ để cho bọn hắn náo động đi."
"Ngươi muốn đi?" Triệu Hữu Tiễn từ trong lời nói của Trần Phong bắt được tin tức.
"Dĩ nhiên." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười: "Ta thế nhưng lại là nam nhân của nữ thần vận rủi, còn có nữ thần may mắn... đã rất lâu không gặp, kỳ thật cũng rất nhớ nàng."
"Ha ha." Mấy người Thác Mã Tư chỉ có thể cười gượng, cái thứ ngôn tình máu chó này.
Sau cùng, mấy người Thác Mã Tư cũng quyết định ở lại Gen Công Hội.
Trần Phong, à không đúng, phải nói là, cơ hồ hết thảy người Cộng Minh khắp thiên hạ đều ở dưới sự kêu gọi, đi thẳng về địa phương nữ thần rừng rậm đang thức tỉnh!
...