Nữ thần rừng rậm...xa xa so với mặt ngoài càng thêm đáng sợ!
Xoạt! Ánh sáng màu xanh lục lấp lánh, ở bên trong bóng tối, có một cô bé đi tới.
Chu Diệp nhắm hai mắt lại, hắn đã làm ra sự tình gì, chính mình tự rõ ràng, chỉ sợ là không có cách nào sống sót.
"Ngươi, gọi là Chu Diệp?" Cô bé lạnh lùng nhìn hắn.
"Vâng, nữ thần đại nhân." Chu Diệp ảm đạm.
"Rất tốt, tạm thời, ngươi coi như là người phát ngôn của ta đi." Giọng nói non nớt vang lên.
"Hả?" Chu Diệp mờ mịt.
"Giúp ta tìm kiếm...cái tên người xấu Trần Phong kia!" Giọng nói hơi có một chút tức giận vang vọng trong rừng rậm.
Ô...ô...n...g ——Ánh sáng màu xanh lục lấp lánh, thân thể của Chu Diệp trôi nổi trên không trung, thương thế vậy mà chậm rãi khỏi hẳn, thậm chí, còn một cỗ thần lực tươi mới mà cường đại quanh quẩn ở trong người, đó là lực lượng đặc thù thuộc về nữ thần rừng rậm.
"Vâng." Chu Diệp mừng rỡ, xem ra nữ thần rừng rậm vẫn hiểu rõ lí lẽ, biết ai mới thật sự là kẻ địch. Chỉ bằng vào những chuyện mà Trần Phong đã làm đối với nữ thần rừng rậm, ừm...Chu Diệp đoán chừng Trần Phong hẳn là phải chết.
"Ta đi khôi phục lực lượng, ngươi nếu tìm được Trần Phong, thì báo cáo cho ta." Nữ thần rừng rậm ra lệnh.
"Vâng." Chu Diệp cung kính nói.
Xoạt! Ánh sáng lấp loé, Nữ thần rừng rậm biến mất không còn tung tích, nàng mặc dù đã thức tỉnh, nhưng mà bởi vì nguyên nhân nữ thần may mắn cho nên nguyên khí bị tổn thương nặng nề, đoán chừng còn phải đi tìm các khu rừng rậm trên thế giới, tiến hành khôi phục lực lượng của mình.
"Trần Phong..." Chu Diệp nhìn về phía chung quanh, Trần Phong đã sớm biến mất từ khi nào không biết.
Có lẽ...hẳn là nên đi đến thế giới loài người nhìn một chút, Trần Phong có thân phận bất phàm, Chu Diệp tin tưởng là mình có thể tìm được.
Chỉ có điều là, hắn thủy chung vẫn nghĩ không ra đó là, Trần Phong vì cái gì lại làm như thế? Vì yêu sinh hận, chẳng lẽ lại đáng sợ như vậy hay sao? Tình nguyện thức tỉnh nữ thần rừng rậm, tình nguyện trở mặt với nữ thần rừng rậm mãnh mẽ như thế, cũng muốn giết chết nữ thần may mắn, cái tên Trần Phong này, đến cùng đã suy nghĩ như thế nào?
Chu Diệp không rõ, hoặc nói là, hắn từ đầu đến cuối, đều không có hiểu rõ.
Trần Phong, ngươi đến cùng đang làm cái gì?
Xoạt! Chu Diệp đứng dậy, hóa thân thành ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt biến mất, khu rừng rậm bên bờ hồ này, chỉ để lại từng đống từng đống đổ nát, với đủ loại dấu vết thần lực kỳ quái lưu lại, cùng với thi thể khắp nơi, nơi này, đã sớm biến thành một nơi chẳng lành.
Gió lạnh thổi qua, thổi tan mùi vị của sự tử vong, thổi qua...một bóng người.
"Đều đi rồi hay sao?" Trần Phong bước ra khỏi chỗ ẩn núp, Nữ thần rừng rậm đã đi, Chu Diệp đã đi, trên mặt đất chỉ còn lưu lại thi thể của đám người Cộng Minh kia.
"Ngươi xem, đây là cái giá phải trả khi tham lam, có phải hay không?" Trần Phong cười nhạt một tiếng: "Nếu quả thật là vì cừu hận, bọn hắn cũng sẽ không chết ở chỗ này."
Nữ thần vận rủi: "..."
"Như vậy...bắt đầu đi." Trần Phong thản nhiên nói, hắn làm hết thảy, sử dụng mọi thủ đoạn, cũng là vì giờ khắc này!
Nữ thần vận rủi: "..."
"Ta không hy vọng nghe được lời phản đối." Trần Phong lạnh lùng nói.
"..."
Nữ thần vận rủi yên lặng nói: "Hiểu rõ."
Nàng không muốn làm loại chuyện này, nhất là cái sự tình mà nàng ghét nhất này, thế nhưng mà nàng không dám, bởi vì nàng kinh ngạc phát hiện ra, nàng lại có một chút kiêng kị Trần Phong.
Hoặc nói là...sợ hãi, nàng đã tận mắt nhìn thấy Trần Phong làm hết thảy mọi chuyện, cũng chỉ có nàng mới rõ ràng hết thảy những chuyện mà Trần Phong đã làm.
Lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Thậm chí...chỉ bằng vào một chút thần lực vận rủi ít ỏi đáng thương. Nếu như là nàng, thậm chí là nữ thần may mắn, ai cũng làm không được, nhìn nữ thần may mắn bị đùa nghịch, nàng vậy mà không có một chút cảm giác khoái cảm nào.
Chỉ có kinh sợ, nguyên lai...vào thời điểm hiểu rõ được một người, lại có thể cảm thấy đáng sợ như vậy, cho dù nàng là thần linh.
Xoạt! Cây bút nhảy vọt, lực lượng vận rủi nhàn nhạt bắt đầu lưu chuyển, sau cùng hóa thành hiệu quả may mắn. Nữ thần vận rủi phóng thích toàn bộ thần lực còn sót lại của mình, toàn bộ biến thành hiệu quả may mắn tiến vào bên trong hư không, dung nhập vào phiến đại địa mà nữ thần may mắn vừa mới ngủ say.
Ô...ô...n...g —— Hào quang lưu chuyển, Trần Phong lẳng lặng nhìn một màn này, mãi đến khi toàn bộ nghi thức hoàn thành.
"Như vậy, hãy thức tỉnh đi, nữ thần may mắn!" Trần Phong nhẹ nhàng điểm một cái.
Oanh! Lực lượng đáng sợ trong nháy mắt ngưng tụ, một cỗ vòng xoáy khổng lồ bắt đầu xoay chuyển, lực lượng vô cùng vô tận ngưng tụ vào trung tâm vòng xoáy, phiến đại địa mà nữ thần may mắn vừa mới ngủ say một lần nữa rung động, một đạo hư ảnh dần dần hiện thân, thình lình lại đúng là nữ thần may mắn!
Chỉ có điều là, vào thời khắc này nữ thần may mắn vẻn vẹn chỉ có một hình bóng, bởi vì ánh mắt của nàng đờ đẫn, hai mắt trắng bệch, chỉ có một cỗ thân thể và khuôn mặt hoàn mỹ, càng giống như là một bộ xác thịt.
"Ý thức của nàng, đã bị gạt bỏ." Nữ thần vận rủi xác định.
"Có thể khôi phục được hay không?" Trần Phong hỏi.
"Có thể, bất quá, phải cần có vô số năm, có khả năng so với thời gian từ thời Thái Cổ cho đến bây giờ còn dài hơn..." Nữ thần vận rủi khẳng định.
"Rất tốt." Trần Phong phi thường hài lòng.
Xoạt! Thần lực nhàn nhạt vờn quanh.
"Như vậy...hãy thức tỉnh đi." Trần Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của nữ thần may mắn.
Ánh mắt đờ đẫn của Nữ thần may mắn bỗng nhiên rung động, cái ánh mắt đờ đẫn kia, bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, trong đôi mắt vô thần trong chốc lát tràn ngập thần thái.
"Tiểu chủ nhân." Trên mặt của nàng mang theo một nụ cười nhàn nhạt
"Hoan nghênh đã trở về. " Trần Phong cười.
Nữ thần may mắn đã chết rồi, thân thể vừa mới thức tỉnh đã bị chém giết, ý thức cũng bị gạt bỏ, thế nhưng...có một đoạn ý thức vẫn còn ở đó. Đoạn ý thức này, đã đi theo Trần Phong khắp toàn bộ thế giới, lại bị bản thể của nữ thần may mắn phong ấn, là đoạn tình cảm cá nhân thuộc về Linh, trí nhớ thuộc về Linh!
Đây mới là mục đích thực sự của Trần Phong! Phục sinh Linh! Phục sinh...đoạn ý thức không có quan hệ cùng với nữ thần may mắn kia!
Linh, đã trở về, nói theo một ý nghĩa nào đó, phục sinh nữ thần may mắn như thế này, bởi vì ý thức không hoàn chỉnh, chỉ có thể coi là nữ thần tàn khuyết, thế nhưng ai sẽ quan tâm cơ chứ? Đối với Trần Phong mà nói, nữ thần may mắn như vậy, mới thật sự là nữ thần may mắn!
Bởi vì nàng là Linh, như vậy là đủ rồi.
"Nàng sẽ còn trở về chứ?" Trần Phong nhẹ giọng hỏi.
"Ừm..." Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là có thể?"
Nữ thần may mắn dù sao cũng là nữ thần may mắn, đúng như lời mà nữ thần vận rủi nói, mặc dù rất xa xưa, thế nhưng có lẽ sẽ có một ngày, nàng sẽ một lần nữa buông xuống!
"Ừm." Trần Phong rơi vào trong sự trầm tư, lần này nữ thần may mắn đã triệt để ngăn cách cùng với phong ấn cảm giác của Linh, cho nên Linh vẫn còn tồn tại, nếu như là lần sau, sau khi nữ thần may mắn tỉnh dậy dung hợp triệt để cùng với Linh...chỉ sợ Linh sẽ biến mất hoàn toàn.