"Hừ." Linh tiếp tục đảo qua, sau đó liền nhìn thấy chính mình, từ vừa lúc bắt đầu nàng gặp Trần Phong không mặc quần áo, cho đến lúc ở trong phòng tối, ừm... có đủ loại, cho dù Trần Phong của chúng ta ở bên ngoài rất bình tĩnh, lạnh nhạt, thế nhưng dù sao cũng là thiếu niên máu nóng, trong lòng đã diễn qua mấy chục tràng vở kịch đặc sắc.
Trần Phong: "..."
Linh: "..."
Nữ thần vận rủi: "..."
Xoạt! Bầu không khí liền trở nên yên tĩnh, tràng diện một lần nữa trở nên vô cùng xấu hổ.
"Ngài thật sự là..." Linh đã không biết nên nói cái gì, nàng chung quy cũng đã đánh giá thấp tiểu chủ nhân, trời ạ, hắn bình thường ở trong đầu đến cùng đang suy nghĩ cái gì, còn có những cái sự tình ngổn ngang kia!
Thật tốt... à không đúng, thật là xấu hổ!
"Cho nên ngươi vẫn nên dọn dẹp một chút thì tốt hơn." Trần Phong thở dài.
"Được rồi." Linh trợn mắt trừng một cái, chỉ có thể đem những tin tức này thanh lý đi, còn những thứ mà nàng đã xem qua kia, không có cách nào, nó đã biến thành trí nhớ của nàng, không có cách nào thanh trừ.
"Như vậy cũng tốt." Trần Phong nhẹ nhàng thở ra: "Như vậy ngươi cùng với nữ thần vận rủi..."
"Chờ một chút!" Linh vừa xóa được một nửa, chợt nhớ tới: "Ngươi sẽ không đối với nữ thần vận rủi..."
Trần Phong: "..."
Nữ thần vận rủi: "..."
"Chuyện này." Trần Phong thở dài: "Ta cũng không phải là ngựa giống, lại nói, ta ngay cả dáng dấp của nữ thần vận rủi ra sao cũng không biết được a?"
"Ồ." Linh cố gắng tiếp nhận.
Nữ thần vận rủi: "..."
Nàng quyết định, về sau tuyệt đối sẽ không lộ ra hình dáng ở trước mặt Trần Phong, ừm...nhất định sẽ không! Năng lực ảo tưởng và tự sướng của nhân loại quá mức đáng sợ..
"Rời khỏi nơi này trước đi." Trần Phong nói ra.
"Được." Trần Phong trong nháy mắt biến mất.
Nơi này đã trải qua một trận đại chiến, mặc dù uy hiếp thần linh vẫn còn ở đó, thế nhưng đoán chừng không được bao lâu, nơi này sẽ lại trở thành di tích mà bọn hắn muốn thăm dò.
Nhất là những Giác Tỉnh Giả vừa mới nhập môn kia, dấu vết chiến đấu ở nơi này, thậm chí là dấu vết một chiêu một thức lưu lại, đều có thể trở thành thứ để cho bọn hắn lĩnh hội cùng với cầu thang tiến bộ.
Xoạt! Thân ảnh của Trần Phong lấp lánh, chờ sau khi đi đến địa phương an toàn, Trần Phong mới bắt đầu thực sự suy tính tình huống bây giờ, nhất là nữ thần may mắn cùng với nữ thần vận rủi hiện tại đang đi theo bên cạnh mình!
Từ thời đại Thái Cổ cho đến nay, thần linh thức tỉnh bất quá chỉ có ba vị, một mình hắn đã độc chiếm hai vị, Linh mặc dù đã trở về, nhưng mà bởi vì bản thể của nữ thần may mắn đã bị phá hủy, cho nên Linh cuối cùng vẫn trở về trong cơ thể của Trần Phong, tồn tại ở trong thế giới giả lập của hắn.
Còn nữ thần vận rủi? Thì là vẫn như cũ ký thác ý thức vào trong cây bút kia, lưu lại ở bên người Trần Phong.
Ô...ô...n...g —— Trần Phong nhẹ nhàng vung lên, thần lực phun trào, đó là thần lực may mắn, từ sau khi Linh trở về, liền mở ra cho Trần Phong quyền hạn sở hữu thần lực may mắn, nói theo một ý nghĩa nào đó, Linh bây giờ cũng xem như là nữ thần may mắn!
Cho dù, bây giờ Linh vẫn không có bất kỳ một loại lực lượng nào, cùng với nữ thần vận rủi không sai biệt lắm, thế nhưng nàng đồng dạng cũng giao cho Trần Phong, quyền hạn sử dụng thần lực may mắn cao cấp nhất! Đây là một loại sức mạnh hoàn toàn khác với giá trị may mắn.
Càng cường đại hơn! Càng kỳ diệu hơn!
Ô...ô...n...g —— Hắn một lần nữa phất tay, thần lực lấp lánh, lần này là thần lực vận rủi.
"May mắn cùng với vận rủi, đều có thể dùng." Trong lòng của Trần Phong mừng như điên.
Đối với thần lực may mắn mà nói, phiền toái nhất chính là cái gì? Ngụy trang vận rủi! Mô phỏng ra loại lực lượng tương phản với mình này, cần thông qua từng tầng trùng hợp một để thực hiện, cần phải bỏ ra gấp ba, bốn lần, thậm chí cả gấp mười lần thần lực may mắn!
Được không bù được mất! Thậm chí, uy lực tạo ra còn không đủ! Hơn nữa ở dưới một chút tình huống đặc thù, căn bản là không có cách nào thực hiện.
Lần này nữ thần may mắn ở trong hồ nước mặn, dùng thần lực may mắn để phụ trợ nữ thần rừng rậm thức tỉnh, ngụy trang vận rủi để ngăn cản những người khác, còn không phải là như thế hay sao?
Nếu như nàng phát huy hiệu quả vận rủi mạnh mẽ hơn một chút...nếu như thần lực còn lại của nàng có thể nhiều hơn một chút...có lẽ người đi đến cuối cùng, chính là nàng.
Mà đối với thần lực vận rủi mà nói, ngụy trang hiệu quả may mắn, cũng giống như thế, đây là hai cỗ lực lượng có cùng một nhịp thở, lại là hai loại lực lượng hoàn toàn tương phản. Muốn mô phỏng lực lượng của đối phương? Chỉ có thể thỉnh thoảng sử dụng.
Thế nhưng hiện tại, Trần Phong giang hai tay ra, thần lực nhàn nhạt phun trào từ hai cánh tay, hắn có được tất cả mọi lực lượng mà mọi người, thậm chí là cả thần linh đều khó có khả năng lấy được!
Tay trái may mắn, tay phải vận rủi, ừm...Trần Phong suy nghĩ một chút, xoạt, thay đổi thần lực trên hai cánh tay, tay trái vận rủi, tay phải may mắn.
"Trần Phong!" Giọng nói thanh thúy của Linh truyền đến, mang theo sự cảnh cáo nồng đậm: "Không nên cố gắng dùng tay phải làm một chút chuyện kỳ quái."
Trần Phong: "..."
Con m* nó! Trần Phong chỉ có thể trợn trắng, hắn cảm giác được, hàng loạt tin tức rác rưởi mà chính mình thả ra, dường như đã làm cho Linh bị ô nhiễm, bây giờ ánh mắt của con bé này nhìn hắn luôn luôn là lạ...
Tự gây nghiệt thì không thể sống a, Trần Phong buông tay.
Mà đúng vào lúc này, Trần Phong nghe được một tiếng rít gào.
"Trần Phong!"
"Trần, Trần, Trần Trần Trần Trần... Phong Phong!" Tiếng rống đứt quãng.
Chà! Trần Phong vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới, đây là phương thức truyền tin của mình, phương thức truyền tin cơ bản dựa vào tiếng rống, bí thuật thiên lý truyền âm thần kỳ của Cổ tộc!
"Ta đây." Trần Phong dùng bí thuật hồi phục.
"Gào."
"Gen Công Hội... xin giúp đỡ..."
"Chúng ta... ở ven bờ Đông hải, phát hiện ra một con Cự Long... đang truy sát một con thằn lằn... kiến trúc ven đường đều bị phá hủy... hy vọng ngài có thể xử lý chuyện này."
"Thực lực của địch nhân: Không biết."
"Chúng ta điều động mười vị Giác Tỉnh Giả, toàn bộ đều bị hủy diệt..."
"Hiện tại đã sơ tán nhân khẩu..."
"Hi vọng ngài hãy nhanh chóng xử lý chuyện này."
"..."
Giọng nói truyền tới đứt quãng, xem ra giống như là phó hội trưởng bảo thủ hạ truyền tin tức lại, bất quá Trần Phong sau khi hiểu rõ, cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Cự Long? Thằn lằn? Còn không phải là hai vị kia hay sao, Trần Phong thở dài.
Hắn nguyên lai còn tưởng rằng Cự Long sau khi xử lý con thằn lằn, sẽ trở về nghỉ ngơi lấy lại sức, chưa từng nghĩ tới con thằn lằn kia, cư nhiên lại ương ngạnh như thế, từ nơi này chạy trốn tới ven bờ Đông hải!
Trời ạ, đó là gần phân nửa tinh cầu đó! Chạy rất giỏi! Ở bên trong kế hoạch lúc trước của hắn, không có Cự Long Thái Cổ, cũng không có con thằn lằn đáng chết này.
Cho nên nói, mặc dù kế hoạch đã được thực thi thành công, cũng đã cứu được Linh trở về, thế nhưng bây giờ hai vị có giống loài đặc thù này, đều là sản phẩm của chuyện ngoài ý muốn, cho nên...