"Nếu như thế, ông hãy dẫn hắn đi đi." Trần Phong trầm ngâm một lát rồi nói: "Nghiên cứu thật tốt một chút, nếu như có thể làm rõ ràng nơi phát ra thần lực, chính ông hấp thu là được, nếu như thực sự không được, thì hãy để cho cái tên này kế thừa đi."
"Ngươi tin tưởng ta như vậy hay sao?" Đỗ Mã thở dài.
"Chúng ta cùng nhau đi tới, nếu như ngay cả ông ta cũng không tin, ta còn có thể tin tưởng ai?" Trần Phong buông tay.
"Đa tạ." Đỗ Mã cảm tạ.
"Uy uy uy?" Từ Phi nghe hai người nói chuyện liền lộ ra vẻ mặt phát mộng: "Các ngươi có nghĩ tới hay không, ta mới là người trong cuộc?"
"Cáo từ." Trần Phong khoát khoát tay.
Xoạt! Đỗ Mã kéo lấy Từ Phi biến mất, trên không chỉ để lại tiếng kêu thảm thiết của Từ Phi: "Trần Phong, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, a a a a...lão tử mới không muốn làm rùa đen! ! !"
Cái tên này...Trần Phong xoa xoa đầu.
Quả nhiên, Thái Cổ buông xuống, mỗi người đều có cơ duyên của mình.
Thiên hạ này, chung quy vẫn khác biệt cùng với dĩ vãng.
"Kéo thi thể của con thằn lằn vào." Trần Phong phân phó nói: "Coi như lực lượng huyết mạch đã bị Đỗ Mã rút đi, đồ còn dư lại cũng rất có giá trị nghiên cứu, Thái Cổ buông xuống, nhân loại tuyệt đối không thể lạc hậu."
"Hiểu rõ." Một đám người đi qua, đem thi thể của con thằn lằn khiêng đi.
"Cuối cùng cũng đã giải quyết." Trần Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, sự tình Cự Long Thái Cổ, có thể giải quyết như thế, thực sự là vô cùng hoàn mỹ, bất quá nhân loại hiện tại vẫn quá mức nhỏ yếu, hiện tại không có đủ thực lực để đối kháng cứng rắn với sinh vật Thái Cổ.
Chỉ có điều là, lần này có Long Dược làm pháo hôi, lần sau thì sao?
Oanh! Trên bầu trời có một tiếng sét đùng đoàng.
Cự Long Thái Cổ đã bắt đầu xuất hiện, những con cự thú Thái Cổ khác cũng không bao lâu nữa sẽ xuất hiện. Mảnh đất đai yên lặng thật lâu này, bắt đầu có đủ loại kỳ quái sinh vật toát ra, dĩ nhiên, tuyệt đại đa số bọn chúng đều ngủ say ở những khu vực không biết mà ít ai lui tới kia.
Nhân loại, nên đi nơi nào? Trần Phong hết sức lo lắng.
Oanh!
Ầm ầm! Sau một tiếng sét đùng đoàng kia, bầu trời bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Trần Phong nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cảnh tượng này không giống như là thời tiết bình thường, vào thời điểm đang kỳ quái, trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một cơn mưa nhỏ tí tách.
"Trời mưa." Trần Phong vươn tay, tiếp được một chút nước mưa, tâm thần bỗng nhiên run lên, bởi vì ở bên trong những giọt nước mưa bình thường đến mức không thể bình thường hơn được này, hắn cảm nhận được một cỗ thần lực quen thuộc.
Lại là một vị thần linh, thức tỉnh.
"Lần này là vị thần nào?" Trần Phong ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Thần Mưa? Thuỷ thần?
"Không biết." Trong đôi mắt to của Linh lấp lánh, hiển nhiên cũng không biết. Còn nữ thần vận rủi, vị tiểu tỷ tỷ này ở trong đại bộ phận tình huống, cũng không muốn để ý tới Trần Phong.
Ví dụ như đơn giản nhất...bây giờ còn chưa giải quyết được vấn đề về vòng đeo cổ tay.
Trần Phong muốn sử dụng vòng đeo cổ tay, trừ phi mở ra giá trị may mắn cứng rắn cùng với nữ thần vận rủi, cho nên hắn suy nghĩ một chút, vẫn dứt khoát từ bỏ cái quyết định tìm đường chết này, tiếp tục sử dụng bí thuật gào rống của Cổ tộc.
"Mặc kệ là vị thần nào." Linh suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: "Nắng hạn gặp mưa, thần lực ẩn chứa trong cơn mưa này, chỉ sợ rằng sẽ kích thích cho các vị thần linh khác thức tỉnh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chờ trận mưa này kết thúc, chỉ sợ là những vị thần linh kia sẽ xuất hiện."
"Rốt cục…cũng đến lúc này rồi hay sao?" Trần Phong hít vào một hơi thật sâu, hiện tại hết thảy những chuyện mà hắn làm, cũng là vì muốn cho nhân loại kéo dài thời gian phát triển, thế nhưng lão thiên dường như cũng không muốn để cho hắn toại nguyện, một trận mưa thần lực này...đã phá hủy hết thảy.
"Nếu không, dùng vận rủi ép một chút?" Trần Phong nghĩ đến như thế.
"..."
Nữ thần vận rủi căn bản không thèm để ý tới hắn, bằng vào một chút thần lực vận rủi còn lại, cố gắng trấn áp hết thảy thần linh Thái Cổ, ngươi có phải là một tên ngốc hay không?
Vậy phải làm sao bây giờ? Trong lòng của Trần Phong tràn ngập sự lo lắng, mà đúng vào lúc này, bộ điều tra của Gen Công Hội truyền tới một tin tức quỷ dị, ở chỗ sâu trong lòng đất, lại phát hiện ra vật sống.
"Trong lòng đất?" Sắc mặt của Trần Phong tái xanh, đám đồ đần này lại tới xem náo nhiệt cái gì?
Chờ một chút... Trần Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: "Như vậy, cho ta mạo muội hỏi một chút... bên trong thần linh các ngươi, người mạnh mẽ nhất, được gọi là gì? Sáng Thế thần? Hủy Diệt Chi Thần? Tử thần? Bàn Cổ? Hồng Quân? Tốt nhất là đã toi đời, cái chủng loại mà không còn cách nào phục sinh kia."
"Ngài muốn làm gì?" Linh lập tức trở nên cảnh giác.
"Tìm hiểu một chút a." Trần Phong thản nhiên nói.
Linh rất là hoài nghi nhìn Trần Phong, do dự một chút, mới thận trọng nói: "Loại cấp bậc thần linh kia, là không thể tùy tiện đùa giỡn, nhất là vũ nhục..."
"Ta giống như là cái loại người đó hay sao?" Trần Phong trừng lớn con mắt.
"Không giống." Linh rất cẩn thận nói: "Có điều, vị đại nhân kia, coi như đã rời đi khỏi cái thế giới này, thế nhưng thiên địa này đều là do ông ta tạo ra, cho nên làm loạn, rất có thể sẽ tao ngộ thiên khiển."
"Há, vậy thì quên đi." Trần Phong nhún nhún vai.
Linh: "..."
Nữ thần vận rủi: "..."
Cứ như vậy từ bỏ? Cho nên cái tên gia hoả này thật sự dự định làm ra sự tình gì có đúng hay không? Nếu như không phải là Linh nhắc nhở, con hàng này có phải hay không sẽ lập tức làm?
Hai vị nữ thần đều không còn gì để nói.
"Như vậy...cấp bậc hơi thấp một chút?" Trần Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ cần không có quan hệ cùng với thiên địa là được."
"Tội Ác Chi Thần ——Diệp." Linh không có một chút do dự nói ra.
"Diệp?" Trần Phong nhớ tới cái tên này.
Bởi vì Thái Cổ buông xuống, bọn hắn đều đến tìm Đỗ Mã bù lại một thoáng tri thức Thái Cổ, một chút thần linh nổi danh, bọn hắn thật sự là đều biết, vị Tội Ác Chi Thần này, chính là một vị trong số đó.
Bởi vì gã quá mức nổi danh, trong truyền thuyết, gã năm đó cố gắng mê hoặc hết thảy thần linh phạm tội, để gia tăng thần lực cho mình, dĩ nhiên, kết quả không cần phải nhiều lời, bẵng qua một khoảng thời gian, liền triệt để bị đập chết. Thế nhưng thực lực của gã lại không thể nghi ngờ, dám lấy một người khiêu chiến hết thảy thần linh, có thể thấy rõ thực lực cường đại của gã!
Vị thần linh này, đã từng là một dạng tồn tại truyền kỳ, cho dù là cuối cùng đã bị mọi người đập chết.
"Rất tốt." Trần Phong phi thường hài lòng.
Nguyên lai Tội Ác Chi Thần lại có thực mạnh như vậy, như vậy thì dễ làm rồi.
"Ngài muốn làm gì?" Linh nhỏ giọng nói ra: "Giả mạo Tội Ác Chi Thần là chuyện không thể nào, sẽ xảy ra chuyện."
"Ta giả mạo gã để làm cái gì?" Trần Phong trợn mắt trừng một cái.
Loại thần linh này cơ hồ là đứng đầu vạn ác, ai giả mạo gã đều là tự tìm đường chết được chứ?