Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1001

Những người không có văn hóa, không có bản lĩnh này, chỉ cần còn muốn làm việc ở Thành phố Tây Sơn thì chỉ có thể vào mỏ làm việc. Đắc tội với ai thì họ cũng chẳng có kết quả tốt đẹp.

Mấy nghìn tệ thì có thể bắt chẹt tôn nghiêm của một người. Cảm giác này đúng là rất kỳ diệu.

“Mấy người đó, đã bắt được chưa?”

Ông ta nhìn Bạch Mao: “Đám chó này lại còn nói muốn tìm ông chủ mới để tố cáo, đòi tiền lương. Đúng là nực cười.”

“Đòi? Bọn chúng biết Lâm Thị gì đó ở đâu? Ai sẽ để ý đến bọn chúng”      Bạch Mao uống một cốc trà, cười n ã nói rồi, một đám thấp kém. Bọn chúng thì hiểu cái gì. Kiểu ông chủ lớn đó sẽ để ý đến những nhân vật nhỏ bé như bọn chúng sao?”

“Đúng rồi. Giám đốc Chu, Tập đoàn Lâm Thị đó thật sự đã thu mua Công ty khoáng sản chúng ta rồi sao? Tôi nghe các anh em của mấy địa phương khác nói, Tập đoàn Lâm Thị đó không phải làm ăn trong ngành này của chúng ta”

“Thu mua cái con khỉ” Chu Chính hổ mắng: “Mấy dòng họ lớn của Bắc Phương đó đột nhiên không cần nữa, có chút kỳ lạ. Hút máu chúng ta nhiều năm như vậy, bọn họ đã lấy được bao nhiêu tiền?”

“Hiện giờ bán lại là bán lại, đã từng hỏi qua chúng ta chưa?”

Ông ta hắng giọng, bất mãn nói: “Không có chúng ta bán mạng cho bọn họ thì bọn họ sao có thể nắm được toàn bộ khoáng sản của Thành phố Tây Sơn. Hiện giờ bọn họ không cần nữa, vậy công ty này chính là của chúng ta” Đây không chỉ là suy nghĩ của ông ta, người nắm quyền thực tế của Công ty khoáng sản Hắc Tinh chẳng có có ai để tâm đ ến cái gọi là thu mua này.

Thành phố Tây Sơn là địa bàn của bọn họ, tất cả của nơi này đều năm trong sự khống chế của bọn họ. Tập đoàn Lâm Thị muốn thò tay vào?

Năm mơi “Đúng thế. Kiếm tiền mua bán như vậy cho người khác, ai mà cam tâm” Bạch Mao lại uống một ngụm trà: “Tôi thấy e là Tập đoàn Lâm Thị đó còn chẳng dám đến”

“Uỳnh!” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh, kêu gào muốn Chu Chính Hổ phát tiền lương.

Chu Chính Hổ nhíu mày, Bạch Mao lập tức đứng dậy.

“Con mẹ nó, đám chó không biết sống chết này!” Anh ta tức giận: “Giám đốc Chu, ông uống trà, tôi đi xử lý bọn chúng, để bọn chúng cả đời này cũng không mở miệng ra nói được nữa” Nói xong, từ sau cửa, Bạch Mao cầm lên cây gậy sắt.

Bọn họ làm em sợ “Đồ chó, không đánh chết chúng mày, có phải chúng mày không từ bỏ không?”

Bạch Mao xong vào, trừng lớn mắt, vô cùng hung dữ, giương gậy sắt trong tay lên, giống như kẻ điên, dọa mười mấy người công nhân, cổ họng đều khô lại.

Bọn họ muốn lùi lại, nhưng lần này Bạch mao không cho bọn họ cơ hội nữa.

“Bốp!” Một phát gậy sắt của anh ta đánh lên người của một người công nhân, vô cùng hung ác. Người công nhân đó ngã ra trên đất, hay tay ôm đầu, kêu lên thảm thiết.

“Kêu! Kêu đi!” Bạch Mao tức giận: “Tao cho chúng mày kêu đấy! Làm phiền Giám đốc Chu uống trà, tao cho chúng mày kêu nữa đấy!” Gậy sắt của anh ta công đến đập lên đầu người công nhân đó, giống như thể nếu không đánh chết người đó thì không thể nào răn đe được đám công nhân thấp kém này!

Tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế. Không bao lâu sau, trên đầu người công nhân đó thấm đẫm máu tươi.

“Dừng tay! Dừng tay lại!”

“Anh sẽ đánh chết anh ta mất! Dừng tay!” Những người công nhân hác lập tức xông đến, nhưng Bạch Mao không hề để ý tới, cũng đánh bọn họ một trận như Vậy.

“Đánh chết? Đánh chết chúng mày thì chúng mày cũng chỉ là chết vô ích” Anh ta cười lớn, giống như điên cuồng, một chân đạp ngã ngã một người công nhân, sau đó, giương cao gậy sắt trong tay, nhìn những người xung quanh, bọn họ lập tức kinh hồn bạt vía.

Một gậy này đập lên đầu, không chết thì cũng thành tàn phế.
Bình Luận (0)
Comment